• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Gieo gió gặt bão

Quỷ bà quay người, thoáng một cái đã tới bên cạnh hai con dê ma.

Hai con dê ma như làm nũng với bà ấy, chạy vòng vòng quanh chân quỷ bà.

“Ta hy vọng cháu có thể giúp ta tìm lại con rắn kia. Đến lúc đó, ta sẽ nói cho cháu nghe một vài chuyện liên quan đến chú hai của cháu!”

“Chuyện của chú hai nhà cháu?”

“Đúng, ông ấy nhờ ta nói với cháu vài chuyện. Những gì nên nói với cháu thì ta đã nói cả rồi. Cháu về đi!”

Tôi nhìn sang Thất Thất, biết rằng cô ấy vẫn chưa thể về cùng tôi, chỉ đành nói với cô ấy: “Tối mai lại tới tìm anh”.

Cô ấy gật đầu, tiễn tôi rời khỏi đó.

Suốt đoạn đường, tôi nghĩ, quỷ bà bàn điều kiện với tôi, rõ ràng là chẳng tin tôi chút nào, bà ấy và chú hai thực sự là bạn cũ sao?

Tối hôm ấy, tôi về nhà, nằm ềnh ra giường, tai bỗng nghe thấy tiếc dây xích leng keng.

Tôi từng nghe qua âm thanh này. Lần trước, khi quỷ sai đưa linh hồn của quả phụ Vương và chồng của chị ấy đi thì đã xuất hiện loại âm thanh này.

Tôi ngay tức khắc tỉnh táo, xuống giường, đi ra ngoài nhà, lắng nghe thật kỹ, hình như âm thanh đó truyền tới từ một nơi rất xa.

Ý nghĩa của âm thanh này chính là quỷ sai muốn tới bắt hồn đi rồi.

Xem ra, lại có người chết rồi!

Nghĩ đến đây, tôi vội vã mặc đồ rồi ra khỏi nhà.

Tôi đuổi theo âm thanh đó, mãi đến khi rời khỏi thôn, ra ngoài đường quốc lộ, âm thanh rất gần, do đó tôi men theo con đường, đi về phía tây.

Trên đường quốc lộ, xe tải réo còi inh ỏi chạy qua. Tôi nhìn phía chân trời đã bắt đầu hửng sáng, trời sắp sáng rồi.

Đi thêm một đoạn nữa, tiếng dây xích cũng biến mất, xung quanh tôi không những chẳng có người chết, đến cả người sống cũng không thấy.

Nói ra cũng lạ, suốt dọc đường, tôi cứ cảm thấy như có người đang theo dõi mình, quay đầu nhìn thì chẳng thấy gì cả.

Tôi cứ như vậy mà tiến về phía trước, đột nhiên mũi ngửi thấy mùi da cháy khét, rất thối. Tôi tiến lên nữa để nhìn thì chỉ trông thấy một chiếc xe tải nằm ngang giữa đường.

Đằng trước xảy ra tai nạn!

Tôi nhanh chóng chạy tới, lúc chạy tới, trông thấy tài xế xe tải đứng ngay trước đầu xe, túm lấy tóc của mình như đã bị dọa ngu người, đứng im thin thít một chỗ.

Trước đầu xe là một chiếc xe điện bị tông nát tươm, đằng xa có một người đàn ông nằm sõng soài trên đất.

Cơ thể của người đàn ông đó bị méo mó thành một hình thù rất kỳ dị, cánh tay vắt ra sau lưng, xương đùi đâm ra ngoài, có lẽ cổ bị gãy rồi, đầu bị quay ngược một vòng.

Không cứu nổi người đàn ông này nữa, tài xế vừa nhìn thấy tôi thì òa lên một tiếng khóc nức nở, túm lấy vai tôi, vừa lắc lắc vừa khóc gào:

“Tôi chỉ muốn… chỉ muốn chở thêm một chuyến hàng… Với chuyến hàng này, tôi có thể kiếm được thêm hai nghìn tệ nữa. Vừa bảnh mắt ra, cậu nói xem, cậu ta đi ra đường cái làm gì chứ...”

Nhìn người tài xế này chưa đến ba mươi tuổi, cũng rất đáng thương.

“Anh ngủ gật lúc lái xe à?”

Anh ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, không có! Tôi không uống rượu, không nghiện ngập cũng không ngủ gật! Tôi nhìn thấy cậu ta từ xa, cậu ta đang chạy xe điện ngon nghẻ, đột nhiên chạy đến ngay trước đầu xe tải của tôi!”

Anh ta chỉ về phía hiện trường xảy ra chuyện, lại dùng sức lay mạnh vai tôi: “Anh bạn, cậu làm chứng cho tôi đi!”

Tôi làm chứng kiểu gì....

Tôi biết anh ta bị dọa đến mụ đầu luôn rồi nên nói với anh ta: “Anh trai, nếu thật sự không phải trách nhiệm của anh thì anh không cần phải sợ, cảnh sát giao thông tới sẽ điều tra rõ ràng!”

“Đúng, đúng đúng đúng! Một là tôi không vượt quá tốc độ, hai không uống rượu, ba không điều khiển xe khi mệt mỏi. Chưa biết chừng là cậu ta tự sát cũng nên!”

“Nên báo cảnh sát trước đã!”, tôi bảo anh ta buông cái tay đang nắm lấy tay tôi ra.

Anh ta nhanh chóng lau nước mắt nước mũi, lấy điện thoại di động trong túi ra, run rẩy ấn số gọi cảnh sát.

Tóc của người đột tử có thể cứu Thất Thất, trong đầu tôi chỉ toàn câu nói này.

Thấy người tài xế xe tải vẫn còn đáng gọi điện thoại, tôi nhanh chóng đi tới bên cạnh xác chết, nhanh chóng cắt tóc ở phía sau gáy của người này.

Tóc của người này đã bị máu và óc đã nát bấy bện lại với nhau, cho dù lát nữa cảnh sát giao thông có tới thì có lẽ họ cũng chẳng phát hiện ra bị thiếu tóc.

Tôi cất kỹ phần tóc rồi rời khỏi hiện trường xảy ra tai nạn.

Buổi chiều ngày hôm sau, tin về vụ tai nạn giao thông đã lan truyền khắp thôn chúng tôi. Mặc dù người chết là người của thôn khác nhưng chuyện như này bị đồn rất nhanh.

Người trong thôn đều nói, người bị tông chết đúng là gieo gió gặt bão. Thường ngày cờ bạc cá độ, nợ đầy đầu, nổi giận thì đánh vợ và con, đến cả mẹ ruột cũng đánh. Cô vợ của người đàn ông kia chẳng đòi người tài xế xe tải chút tiền bồi thường nào. Nói rằng người đàn ông kia chết rồi, cả nhà của cô ta đều được giải thoát rồi.

Tối đến, Thất Thất tới tìm tôi. Tôi cho cô ấy uống nước thuốc, kể với cô ấy về vụ tai nạn giao thông.

Thất Thất nói: “Em nghe nói, người tốt sau khi chết sẽ được âm sai khua chiêng gõ trống đón đi, người xấu thì bị đeo xiềng xích dắt đi. Xem ra, truyền thuyết này là thật”.

Tôi gật đầu, tính toán trong lòng, còn thiếu tóc của mười tám người nữa là có thể giữ được linh hồn của Thất Thất nên tôi hỏi xem cô ấy cảm thấy thế nào.

“Đã đỡ nhiều rồi, cảm thấy đi đứng đã nhanh hơn lúc trước nhiều. Đúng rồi, bây giờ chúng ta đi tìm con rắn trắng đi nhé?”, Thất Thất nói.

Tôi lắc đầu: “Tối nay không đi, chúng ta còn chuyện khác cần làm, đi theo anh!”

“Đi đâu?”, Thất Thất hỏi.

Tôi cười với cô ấy, ra khỏi nhà chính, đến trước cửa căn phòng ở bên hông nhà.

Chú hai từng nói, nơi đây có thể khiến hồn ma kinh hãi. Chỉ cần cô hồn dã quỷ tới quấy nhiễu, lừa bọn chúng vào trong phòng, bọn chúng sẽ chẳng thoát được.

Thất Thất vừa nhìn cánh cửa đã sợ hãi: “Đầu Kim, anh đưa em đến đây làm gì? Em không vào trong!”

Tôi nhanh chóng giải thích với cô ấy: “Thất Thất, em hiểu lầm rồi, không phải anh muốn nhốt em vào trong đó, mà là trong này nhốt một người, muốn để em gặp một người!”

“Một người?”, Thất Thất cẩn thận nhìn căn phòng nhỏ.

“Đúng, nói đúng ra là một con ma, tối hôm qua, anh đi trên đường cái cứ cảm thấy có người đi theo. Sau khi về nhà vẫn cứ cảm thấy có ai đó nhìn mình, nhìn cũng không nhìn thấy, anh đoán là mình bị ma bám theo rồi!”

Thất Thất vội nói: “Sau đó anh lừa con ma đó đến đây?”

Tôi gật đầu: “Về đến nhà, anh mới biết là cái thứ đó vẫn luôn theo mình nên anh đi vào trong phòng, cố ý nói vài câu, để nó cho rằng trong phòng của anh có cất giấu thứ gì đó quan trọng, để nó chú ý tới. Quả nhiên là nó mắc bẫy!”

“Sau đó thì sao?”, Thất Thất căng thẳng hỏi.

Tôi nói, sau đó cái thứ đó vừa vào trong phòng thì bị lộ nguyên hình, cả người ướt sũng, xem ra là người chết đuối.

Con ma đó cũng mới mười mấy tuổi, tôi không muốn dày vò nó nên hỏi thẳng vì sao nó lại đi theo tôi, chỉ cần thành thật khai ra thì sẽ thả nó đi.

Không ngờ rằng, con ma này lại như không nghe thấy gì, miệng không hó hé gì.

Vậy nên, tối nay, Thất Thất vừa tới, tôi nghĩ có lẽ Thất Thất là ma nên sẽ có thể nói chuyện với con ma kia.

Nghe hết tôi nói, Thất Thất cảm thấy khó xử: “Nhưng em cũng không dám vào trong...”

Tôi để cô ấy đứng ở trước cửa, cứ thế hỏi con ma kia là được. Lúc này Thất Thất mới đồng ý. Cô ấy đi tới trước cửa, tôi mở cửa giúp cô ấy.

Trong căn phòng, con ma kia ngồi thu mình ở một góc, ôm lấy đầu gối của mình, giống như bị đông cứng vậy, chẳng hề động đậy, mắt mở trừng đầy hoảng sợ.

“Em đừng sợ, chị cũng giống em!”, Thất Thất nói.

Con ma nhìn cô ấy chăm chăm, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.

Thất Thất lại nói với nó, chỉ cần nó nói ra người nào sai nó theo dõi tôi thì sẽ được thả.

“Thật sao?”, cuối cùng con ma con kia cũng chịu mở miệng.

“Đương nhiên là thật!”, Thất Thất nói.

“Là một người tên Nguyệt Nguyệt sai tôi theo dõi anh ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK