• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 55: Cậu ta muốn giết bà

“Bọn họ là?”, Thất Thất cũng nhìn ra sân, rồi hỏi bà Liễu với vẻ khó hiểu rằng mấy người bên ngoài là ai.

“Bọn họ đều là người giấy của bà”, bà Liễu lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Người giấy sao?”, Thất Thất chớp mắt, hình như chưa hiểu rõ lắm.

Tôi bỗng nhớ ra, bà Liễu là truyền nhân nghề làm hàng mã, nên bà ấy có thể triệu tập rất nhiều người giấy vàng mã cũng là chuyện bình thường.

Bà Liễu giải thích rằng, mặc dù mấy người giấy vàng mã bên ngoài không có hồn phách thật sự, nhưng cũng có thể hiểu rõ tính người, cũng có thể cứu mạng vào thời điểm mấu chốt.

Bọn họ đứng trong sân có thể giúp hồn phách của bà Liễu tiếp tục chống đỡ, đề phòng hồn phách của bà ấy tan biến. Bà Liễu nói với Thất Thất: “Trước đây, bà bảo con tìm dê và ngựa cho bà, chẳng lẽ con thật sự cho rằng chúng là gia súc à?”

Thất Thất nghiêng đầu, tôi nghĩ cô ấy cũng giống như tôi, chắc chắn sẽ cho rằng chúng đều là động vật có sinh mạng.

“Thật ra chúng đều là dê và ngựa giấy của bà, bà cố ý bảo con đi tìm chúng là hy vọng con có thể thuần phục chúng”.

Thất Thất hỏi bà Liễu, tại sao cô ấy phải thuần phục mấy con vật đó.

Bà Liễu cười nói: “Đừng nghĩ bọn chúng chỉ là gia súc mà xem thường, chúng có thể làm rất nhiều chuyện. Tinh hoa trong âm môn làm hàng mã nằm ở việc sử dụng người giấy”.

Thất Thất gật đầu đáp: “Ồ, nhưng tại sao bà lại dạy con, con cũng không phải truyền nhân của nghề làm hàng mã”.

Bà Liễu nhìn Thất Thất với ánh mắt đầy trìu mến.

“Đứa nhỏ này, tính tính thì mềm yếu, lại có tấm lòng lương thiện, thân là ác quỷ, con không thể nào sinh tồn như thế được”.

Bà Liễu ngừng một lát, rồi thở dài, trông bà ấy rất mệt mỏi, phải ngừng một lát rồi mới nói tiếp:

“Lần đầu tiên gặp con, bà đã rất thích, cho nên bà mới muốn dạy con chút bản lĩnh, để sau này con có thể bảo vệ tốt bản thân mình”.

Mắt Thất Thất ngấn đầy nước mắt, lúc này, bà Liễu lại nhìn ống trúc trong tay tôi, rồi chật vật ngồi xuống: “Ồ, hai đứa thật sự tìm về cho bà à, mau lấy ra cho bà đi!”

Tôi vội vàng gật đầu, rồi đặt ống trúc đựng con rắn trắng lên đầu giường bà Liễu.

Bà ấy lập tức mở nắp ống trúc ra, sắc mặt nhất thời trầm xuống, đang định đóng nắp lại nhưng con rắn trắng đó đã phóng ra ngoài, cắn vào cổ bà Liễu.

Bà Liễu lập tức phát ra tiếng hét thảm thiết, rồi ném con rắn kia đi, tiếng hét của bà ấy xuyên thẳng qua màng nhĩ của tôi, đầu tôi vang lên tiếng ong ong.

Bà ấy đột nhiên đứng thẳng dậy, rồi lao về phía tôi với vẻ mặt hung ác.

“Bà ơi! Bà bị sao thế?”

Thất Thất hoảng loạn, nhanh chóng đứng trước mặt tôi che chở.

Trông bà Liễu có vẻ rất đau khổ, bà ấy gào thét với tôi, đồ vật trong nhà đều bị bà ấy va vào ngã tứ tung.

Thất Thất dang rộng hai tay, ngăn cản bà Liễu, rồi đứng trước mặt tôi che chở.

Bà Liễu không tổn thương đến Thất Thất, chỉ vươn tay ra chỉ vào tôi, rồi nhe răng trợn mắt, như hận không thể ăn thịt tôi.

Cùng lúc đó, cửa chính đột nhiên bị một trận gió to mở tung, một đống người giấy cùng nhau chen vào.

Ken két, ken két, ken két...

Người giấy phát ra tiếng nghiến răng đáng sợ, tất cả đều lao về phía tôi.

Âm thanh đó rất chấn động, làm tôi rất khó chịu, chỉ có thể bịt tai lại, không ngừng lùi về sau.

Chẳng bao lau sau, tôi và Thất Thất đều phát hiện ra một vấn đề, đó là mấy người giấy đó cũng giống như bà Liễu, không hề công kích Thất Thất, thế là cô ấy lại giúp tôi ngăn cản sự công kích của bà Liễu và người giấy.

“Bà bà! Rốt cuộc bà làm sao thế?”, Thất Thất lớn tiếng hỏi.

“Cậu... cậu ta... mang đồ giả, muốn giết bà...”, quỷ bà khó khăn nói ra mấy chữ này.

Tôi hoảng sợ, muốn tìm con rắn trắng đó, nhưng nhận ra nó đã bò mất dạng rồi.

“Thất Thất, con tránh ra! Đừng ép bà phải ra tay với con!”, bà Liễu hung ác nói với Thất Thất.

“Bà Liễu! Cháu không cố ý mang con rắn đó tới hại bà! Thất Thất có thể làm chứng, nhất định là... nhất định là do lão quỷ giở trò!”

Bà Liễu nghe xong thì sửng sốt, bà ấy đứng đó giống như toàn bộ sức lực trong người bà ấy bỗng bị hút ra ngoài, đầu rũ xuống.

Sau đó cả người bà Liễu trở nên nhẹ bẫng, giống như người giấy, từ từ rơi trên mặt đất.

Mà mấy người giấy trong nhà kia cũng lui hết ra ngoài, đồng loạt quỳ ngay ngắn trong sân.

Thất Thất lập tức bật khóc: “Bà ơi!”

Cô ấy nhào về phía bà Liễu, tôi biết hồn phách bà Liễu sắp tan biến rồi, nên rất muốn đi qua đó nhìn bà ấy, nhưng lại sợ sẽ tổn thương bà ấy lần nữa.

Bà Liễu vươn tay ra chỉ vào tôi.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại, cũng không hiểu ý của bà Liễu, chỉ biết đứng ngơ ngác ở đó.

Thất Thất nhìn về phía tôi với đôi mắt đẫm nước mắt: “Đầu Kim, anh mau tới đây đi, bà có lời muốn nói với anh...”

Tôi lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng đi tới bên bà Liễu: “Bà, bà nói đi, cháu nghe đây”.

Bà ấy nhíu mày, nghiến răng, bỗng nắm lấy tay tôi cố gắng nói: “Lúc nãy cháu gọi ta... gọi ta là bà Liễu à? Là ai... ai đã nói cho cháu biết?”

Sư thúc đã căn dặn tôi, không được nói cho bà Liễu biết, là ông ấy âm thầm giúp đỡ, cũng sợ liên lụy đến bà Liễu.

Trước mắt, bà Liễu sắp hồn bay phách tán rồi, tôi nghĩ có thể sẽ không liên lụy gì đâu, nhưng để cẩn thận, tôi vẫn không nên nói ra tên của sư thúc.

“Là... là một người đàn ông, ông ấy đã nói cho cháu biết, bà Liễu là truyền nhân làm hàng mã cuối cùng, nên muốn cháu cứu bà”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK