Chương 30: Nghĩa trang hình tròn
Lão quỷ kéo Thất Thất chạy như bay phía trước, tôi bán mạng đuổi theo đằng sau, đầu tiên chúng tôi băng qua một cánh đồng lúa mì, rồi lại chạy vào cánh đồng ngô.
Cây ngô cao bằng đầu người chắn trước mặt tôi, tôi chỉ có thể chạy theo tiếng xào xạc phía trước.
Cứ chạy mãi như vậy, cuối cùng tôi cũng đã tới giữa cánh đồng ngô.
Đây là một khoảng đất trống nhỏ hình tròn, ở giữa có một ngôi mộ lớn nhưng không có bia.
Thường thì mồ mả trong thôn chúng tôi đều được dựng tại phần đất của mỗi nhà. Tôi không biết đây là đất đai nhà ai, càng không biết ngôi mộ này thuộc về người nào.
Lão quỷ và Thất Thất đứng cạnh ngôi mộ, Thất Thất giãy khỏi lão quỷ, vội vã chạy tới sau lưng tôi, cảnh giác trừng mắt nhìn ông ta.
"Em không sao chứ Thất Thất?", tôi ngoảnh đầu hỏi Thất Thất đứng sau mình.
Thất Thất vô cùng lo lắng, cô ấy thì thầm: "Em không sao, nơi này lạ lắm, Đầu Kim, chúng ta mau đi thôi".
Tôi không nhúc nhích, dặn Thất Thất đừng nóng nảy, xem tình hình thế nào trước đã rồi nói sau.
Đương nhiên tôi biết lão quỷ không có ý tốt gì, nhưng tìm tóc của hai mươi mốt người chết chỉ trong bốn mươi bốn ngày đâu phải chuyện gì dễ dàng?
Giờ tôi thật sự không còn cách nào, chỉ có thể tìm hiểu xem có người chết ở đâu thông qua lão quỷ.
Mà lão quỷ lại bắt tôi phải trộm đồ lót của quả phụ để báo đáp, tôi không muốn liên lụy tới những quả phụ đó, nên đành phải đề cao cảnh giác.
Vậy nên tôi không thể không cầu xin lão quỷ dạy tôi vài mánh phòng tránh những cái bẫy của Đầu Vuốt Keo và Nguyệt Nguyệt, sau đó lại đi trộm quần áo để đổi lấy tin tức mình cần.
"Ông dẫn tôi tới đây để dạy tôi sao?"
Tôi hỏi. Lão quỷ cười khúc khích, lão chợt tung mình dịch chuyển tới phía Bắc ngôi mộ, vẫy tay với tôi.
"Tới đây, tới đây nào, học trò cưng của thầy!"
Tôi và Thất Thất cùng tiến lại, nhìn về phía ngôi mộ theo ánh mắt lão quỷ.
Cỏ dại mọc đầy trên mộ, tôi không thấy có gì đặc biệt.
Lão quỷ chỉ ngôi mộ: "Học trò ngoan, cậu vạch đám cỏ ra đi, dưới đó có một cái hốc, cậu hãy thò tay trái vào, vậy là được!"
"Hả? Tại sao vậy?"
Lão quỷ mất kiên nhẫn lườm tôi: "Thầy bảo cậu làm thì cậu làm đi, sao cứ thắc mắc lằng nhằng mãi thế!"
Lão quỷ đứng một lúc, thấy tôi vẫn bất động, ông ta lại bậm môi bảo: "Được rồi được rồi, vậy thầy sẽ nói cho cậu biết. Lát nữa khi thò tay vào đây, cậu sẽ sờ thấy một thứ lành lạnh, cậu để nó cắn cậu một miếng, thế là sau này cậu sẽ thấy được đám ma ranh, không sợ bị người ta theo dõi nữa!"
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi! Cậu có bao giờ thấy thầy nào lừa học trò mình chưa?"
Lão quỷ vỗ ngực nói, nhưng ánh mắt gian xảo của ông ta hệt như một con chuột, vô cùng xảo quyệt ma mãnh, khiến tôi phải cảm thấy bất an.
Tôi lại hỏi lão quỷ, rốt cuộc trong cái hố kia có gì, ông ta có thể để tôi chuẩn bị tâm lý trước không.
Lão quỷ cười: "Học trò cưng, cậu đừng có hỏi nữa, hỏi rõ rồi lại đâm sợ thôi, yên tâm đi, thầy sẽ không hại cậu đâu!"
Vì Thất Thất, tôi quyết định mạo hiểm thử một lần.
Tôi quỳ xuống, vạch đám cỏ trên mộ ra, quả thật tôi đã thấy một cái hố đen to chừng miệng bát dưới ngôi mộ.
Còn chưa thò tay vào tôi đã cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ hố, hơn nữa nó còn có mùi tanh tanh.
Tôi ngập ngừng quay đầu nhìn lão quỷ.
Lão quỷ thò người ra phía trước, nhìn chằm chằm miệng hố.
Ông ta gật đầu với tôi, thì thầm giục giã: "Không muốn cứu vợ mình à? Mau lên đi! Mau thò tay vào đi!"
Tôi lại nhìn Thất Thất, thấy cô ấy đang cau mày cắn môi, nhìn chằm chằm miệng hố như đang suy nghĩ gì đó, trông cô ấy vô cùng căng thẳng.
Tôi hạ quyết tâm, xoa tay rồi thò tay trái vào, đúng lúc tôi thò tay vào miệng hố, Thất Thất đã hất chụp mạnh lấy tay tôi, kéo tay phải tôi ra.
Linh hồn của cô rất yếu ớt, vừa chạm phải tôi cô ấy đã cau mày đau đớn.
"Thất Thất, em làm gì vậy!"
"Thứ trong này sẽ hại chết anh!", Thất Thất lớn tiếng kêu lên với tôi.
Lão quỷ căng miệng, khóe môi ông ta trễ xuống: "Con nhóc thối tha, nói linh tinh gì vậy!"
Cơ thể ông ta run rẩy, tóc tai bù xù, lộ ra phần đỉnh đầu hói trọc. Bầu không khí xung quanh thoáng trở nên quái dị.
Hỏng rồi! Lão quỷ lại tức giận rồi!
"Thất Thất, chạy mau lên!", thét xong, tôi và Thất Thất cùng chạy đi, chúng tôi lao vào cánh đồng ngô, đằng sau là tiếng gió thổi vù vù và giọng thét của lão quỷ.
Thất Thất chạy còn chậm hơn tôi, tôi không thể không kéo lấy ống tay áo cô ấy, lôi cô ấy chạy về phái trước, lá ngô quét lên cơ thể tôi, như những con dao nhỏ vạch xuống da thịt tôi.
Đến lúc chúng tôi chạy ra khỏi cánh đồng ngô rồi, cứ tưởng đã cắt đuôi được lão quỷ thì vừa ngẩng đầu đã phát hiện ông ta đang đứng trước cánh đồng, chờ đợi chúng tôi với gương mặt u ám.
"Học trò cưng à, cậu không chạy thoát khỏi thầy đâu".
Ông ta cúi đầu, đưa mắt nhìn từ dưới lên, khiến lòng trắng đục ngầu hiện ra rõ ràng.
Tôi kéo Thất Thất ra sau lưng, liên tục lùi về phía sau.
Lão quỷ lại chợt biến mất trước mặt tôi, tôi chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh cóng, da đầu tê dại, khi quay người, tôi thấy ông ta đã đứng phía sau, cách chúng tôi một mét.
"Nhóc con, thầy thật lòng muốn giúp cậu mà cậu lại không tin thầy. Cậu làm thầy đau lòng quá... đau lòng quá đi mất..."
Ông ta lắc đầu thở dài, sải từng bước lại gần. Tôi bèn rút chiếc kéo cắt xương ra.