Chương 41: Ai là người chỉ điểm
Mùi kỳ lạ trên người Thất Thất biến mất rồi, cánh tay của tôi cũng dần khôi phục lại cảm giác.
Chẳng bao lâu sau, một con ngựa ô xuất hiện trên đường, bước chạy của nó mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh, mới chớp mắt mà nó đã tới trước mặt tôi rồi.
Dưới ánh trăng, lông nó đen mượt sáng loáng, phát ra ánh sáng kì lạ.
Tôi rất ít khi thấy những con ngựa đẹp như thế này trong thôn, nhưng lúc tôi nhìn lên đầu con ngựa thì không khỏi thấy sợ.
Đôi mắt nó đục ngầu cực kì dọa người.
Nhìn đôi mắt kia tôi lập tức nhớ đến hai con dê ma của quỷ bà.
Thần thái của bọn chúng cực kỳ giống nhau, lẽ nào con ngựa này cũng là của quỷ bà? Tôi nhớ Thất Thất nói, quỷ bà bảo cô ấy đi tìm ngựa.
Ngựa ô đứng bên cạnh Thất Thất, nhìn tôi, nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của nó, đột nhiên tôi hiểu ý của nó là gì.
Tôi lấy cây kim đen trong tay Thất Thất đi rồi nhanh chóng đặt cô ấy lên lưng ngựa.
Vốn dĩ tôi cũng muốn leo lên, nhưng không ngờ con ngựa ô đó không hề hiểu ý tôi, lộc cộc chạy về phía thôn mất.
Tôi lo Đầu Vuốt Keo và Chử Nguyệt Nguyệt còn có mưu hèn kế bẩn khác, không dám ở đây thêm, cưỡi con xe đạp của mình rời khỏi cây cầu.
Về đến thôn thì trời đã dần sáng rồi.
Tôi nghĩ chắc chắn Thất Thất đã được con ngựa ô đưa về căn nhà ma rồi.
Vừa bước vào nhà, tôi đã thấy trong sân có rất nhiều vết móng chân ngựa nhưng không nhìn thấy con ngựa ô kia đâu.
Tôi chạy vào gian phòng chính, nhìn quanh quất chỉ thấy Thất Thất đang cuộn mình trốn trong xó nhà.
"Thất Thất?!"
Tôi chạy tới bên cạnh cô ấy, Thất Thất mở mắt ra trông cực kỳ mệt mỏi.
"Đầu Kim, em lại rước phiền toái cho anh rồi...", cô ấy áy náy nói.
"Không phải tại em, Đầu Vuốt Keo và Chử Nguyệt Nguyệt kia quá xảo quyệt, bây giờ em sao rồi?"
Bấy giờ, bên ngoài vang lên hai tiếng gà trống gáy, sắc trời đã sáng hoàn toàn.
Tôi lại nhìn Thất Thất, thấy cô ấy chỉ rụt người vào trong xó chứ không có ý định rời đi, sắc mặt cũng không tỏ ra đau khổ gì lắm.
"Ban ngày em không cần trở về căn nhà ma nữa à?", tôi khấp khởi hỏi.
Cô ấy khó khăn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ sau đó nheo mắt lại cúi đầu xuống. Môi cô ấy tái nhợt, hai tay ôm lấy đầu gối, toàn thân run bần bật.
"Em cũng không biết... nhưng ánh mặt trời... khiến em khó chịu quá...", Thất Thất chật vật nói.
Tôi vội đứng dậy, kéo rèm che cửa sổ lại, sau đó đóng cửa gian phòng chính rồi mới trở về bên cạnh Thất Thất.
"Bây giờ thì sao? Đỡ hơn chút nào chưa?"
Cô ấy gật đầu: "Đỡ hơn nhiều rồi. Em cũng không biết là chuyện gì, con ngựa đó đưa em đến đây, đó là ngựa của quỷ bà".
Tôi suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ quỷ bà muốn em ở chỗ anh".
Thất Thất giơ tay ra, hít sâu vào một hơi, dè dặt chạm vào tôi một cái rồi trợn tròn mắt: "Hình như em không sợ dương khí trên cơ thể anh nữa rồi!"
Tôi nắm lấy tay cô ấy, tuy rằng tay cô ấy lạnh như băng nhưng đúng là Thất Thất đã không sợ tôi nữa rồi!
Tôi thật lòng mừng thay cô ấy, điều này cho thấy hồn phách của cô ấy đã mạnh hơn trước rồi, xem ra thuốc mỗi ngày tôi sắc cho cô ấy uống có hiệu quả.
Sau đó, tôi dẫn Thất Thất vào phòng trong, vì cửa sổ phòng trong nhỏ, màn che lại dày, trong phòng rất tối.
Trong phòng, Thất Thất kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra sau khi tôi đạp xe rời đi.
Thất Thất nói, con ma con đó theo dõi tôi rồi bị tôi phát hiện đều là do Chử Nguyệt Nguyệt và Đầu Vuốt Keo sắp đặt cả.
Tối qua sau khi tôi đi, con ma con dụ Thất Thất đánh vỡ vật trận trong phòng nhỏ của chú hai, con ma con tiến sát tới áp vào người của Thất Thất.
Sau đó con ma con khống chế cô ấy, đuổi theo tôi đến cầu. Ở ven đầu cầu có một tảng đá lớn, dưới đó có giấu kim đen mà Đầu Vuốt Keo đã chuẩn bị từ trước, Thất Thất cầm cây kim đen rồi đứng trên cầu đợi tôi.
Thất Thất ý thức rất rõ những chuyện này nhưng cô ấy không thể phản kháng được, cứ thế bị khống chế không ngừng tấn công tôi.
Sau đó, con ngựa ma đến, con ma con kia liền tách khỏi hồn phách của Thất Thất, hai chúng tôi mới được cứu.
"Thế tối qua em đã gặp được Chử Nguyệt Nguyệt với Đầu Vuốt Keo chưa?", tôi lại hỏi.
Thất Thất lắc đầu: "Chưa, em đoán bọn họ vẫn chưa dám lộ diện đâu, thế nên mới chỉ thị con ma con làm việc cho họ".
Nói đến con ma con thì tôi càng không hiểu. Tôi chỉ nghe đến việc ma nhập vào người, chứ chưa từng nghe ma có thể nhập vào ma.
Tôi hỏi Thất Thất sao lại vậy.
Thất Thất cau mày: "Em nghi ngờ sau lưng bọn họ có cao nhân chỉ điểm. Như thế thì chiếc túi kim đen kia không phải là vật tầm thường đâu".
Thất Thất ngưng lại một lát rồi tiếp tục nói: "Còn nữa, như anh nói, ma không thể nhập vào ma, nhưng em lại có thể bị con ma con kia khống chế. Em chắc chắn đây không phải là chuyện Nguyệt Nguyệt có thể làm được, vậy chỉ còn có thể là Đầu Vuốt Keo thôi".
Tôi nghĩ tới chuyện Đầu Vuốt Keo và Nguyệt Nguyệt kết hợp biến thành một người, loại phương pháp tà đạo bất chính này chắc chắn không phải do hai người họ phát minh ra được.
"Em nói sau lưng họ có cao nhân, có phải là lão râu dê không?", tôi hỏi Thất Thất.
Thất Thất lắc đầu: "Chẳng phải mục đích của lão râu dê là hại chú hai anh sao? Lão ta đã đạt được mục đích rồi, sao lại còn giúp Đầu Vuốt Keo và Nguyệt Nguyệt làm gì?"
Tôi suy nghĩ lời của Thất Thất, đúng là khó lí giải thật.
Thất Thất lại nói, Đầu Vuốt Keo ở Hà Nam vác xác, loại công việc này không phải người thường có thể làm được, cũng có thể cậu ta đã bái sư phụ nào đó, mấy thứ tà môn bất chính này đều do sư phụ của cậu ta dạy.
Hai chúng tôi lại nói thêm một hồi nữa mà vẫn không tìm ra được manh mối gì, Thất Thất có vẻ hơi mệt rồi.
Tiếng kèn xô-na, tiếng trống đột nhiên vọng tới, cả người tôi rùng mình một cái, xem ra lại có người chết rồi.