Chương 27: Nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Lại đợi thêm một chút, tôi thật sự không thể kiềm chế nữa hỏi Thất Thất: "Rốt cuộc bên ngoài tình hình thế nào vậy?"
Cô ấy vội đặt ngón trỏ lên miệng rồi "suỵt" một tiếng, mím chặt môi rồi chỉ lên tai của mình, chắc là cô ấy đang nghe thử bên ngoài xảy ra chuyện gì.
10 phút sau, Thất Thất đột nhiên thở phào: "Xong rồi, đi cả rồi".
Tôi lau mồ hôi trên trán, đứng dậy đi ra gian phòng chính, thi thể của quả phụ Vương vẫn yên lặng nằm trước cửa, trong phòng không có hồn ma.
"Bọn họ đều bị đưa đi rồi à?"
Tôi hỏi Thất Thất. Cô ấy gật đầu nói vừa nãy cô ấy vẫn luôn nghe ngóng âm sai với hai hồn ma kia nói gì.
"Vậy em nghe được gì rồi?"
Thất Thất nói chủ yếu là anh trai kia vì giết người nên phải bị bắt đi, nhưng hai người đều rất đáng thương, cứ cầu xin mãi.
Người chồng đã chết còn nói mình bị người khác dụ dỗ, người dụ dỗ anh ta nam không ra nam nữ không ra nữ, rất có bản lĩnh, hiện nay đang bế quan tu luyện, 49 ngày sau xuất quan thì sẽ ghê gớm hơn nữa.
"Nói như vậy thì không phải là Chử Nguyệt Nguyệt với Đầu Vuốt Keo rồi...", tôi lẩm bẩm.
Thất Thất gật đầu: "Nhưng anh trai kia cũng không nói rõ cao nhân đó là ai, tóm lại đã bị bắt đi rồi".
Tôi hỏi cô ấy kết cục của hai hồn ma đó ra sao.
"Haiz, chắc chắn là phải chịu phạt rồi, đó không phải là chuyện chúng ta có thể lo được", Thất Thất thở dài, nhìn thi thể quả phụ nằm trên đất.
"Đầu Kim, chúng ta đi thôi, nếu bị người ta phát hiện anh ở đây thì chắc chắn sẽ quy chụp anh giết người đó, đến lúc đó anh có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội".
Thất Thất nhắc nhở tôi mới vội vào phòng nhặt quần lót trên đất, nhét vào túi quần.
Sau khi Thất Thất ra khỏi cửa thì tôi kép cổng chính lại, cẩn thận lau sạch vết vân tay, sau đó trèo tường rời khỏi nhà quả phụ Vương.
Trong hẻm không có ai, hai chúng tôi nhanh chóng rời đi, dọc theo con đường ngoài thôn đi thẳng tới phần mộ của lão quỷ.
Tới nơi hôm qua lão quỷ xuất hiện nhưng không thấy ông ta đâu.
Chúng tôi ngồi trên đất cả buổi trời mà vẫn chẳng thấy lão quỷ đến. Tôi đợi mãi đợi mãi, mắt híp lại mở không ra.
Đúng lúc tôi mơ màng buồn ngủ thì một tiếng cười quỷ quái đột ngột vang lên sau lưng.
Tôi giật mình, đứng bật lên, Thất Thất ra dấu bằng ánh mắt với tôi, bảo tôi nhìn nấm mộ của lão quỷ.
Chúng tôi chỉ thấy một đốm lửa ma trơi chập chờn trước mộ của lão quỷ, nhưng không thấy lão quỷ đâu.
"Xem ra ông ta muốn chúng ta đốt đồ đi", Thất Thất nói.
Tôi gật đầu, vội tới bên đống lửa kia, lấy chiếc quần lót màu trắng của quả phụ Vương ra vứt vào đống lửa.
Ngọn lửa cháy phừng lên rất cao, phát ra tiếng tách tách, đốt xong quần lót thì giọng của lão quỷ từ xa xăm vọng tới.
"Không chết không rời không hòa thuận, mấy thứ sinh tử biệt ly. Haiz, không ngờ, thật không ngờ, tôi lại hại cô quả phụ xinh đẹp này chết thảm rồi!"
Tôi ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy ông ta đã ngồi trên nấm mộ của mình, vừa ngửi vừa sờ chiếc quần lót trắng trên tay ông ta, thật tởm lợm.
"Gì cơ? Là ông hại quả phụ Vương à?"
Mặt lão quỷ sa sầm: "Tôi không nỡ xuống tay với cô quả phụ xinh đẹp đó đâu, nhưng tôi biết ai đã giở trò đấy!"
"Sao cơ? Ông biết à?", tôi sửng sốt hỏi.
Lão quỷ buồn bực than thở: "Đều trách tôi, tối qua nói chuyện với cậu bị tiểu quỷ khác nghe thấy, kết quả người muốn hại hai người đã bày cái bẫy này đợi cô cậu, đáng tiếc là liên lụy đến quả phụ Vương, haiz!"
Nghe ông ta nói vậy, lòng tôi bùi ngùi.
Lão quỷ rầu rĩ nói: "Số của quả phụ Vương cũng tới đó thôi. Đáng tiếc sau này không được ngửi mùi của cô ấy nữa..."
"Vậy rốt cuộc người muốn hại chúng tôi là ai chứ?", tôi hỏi lão quỷ.
Lão quỷ sờ mép, không trả lời mà hỏi ngược lại tôi, có phải người chồng đã chết của quả phụ Vương đã dùng một cây kim đen để giết chị ấy không.
Tôi gật đầu bảo phải, dường như lão quỷ càng chắc chắn hơn, ông ta gật đầu: "Vậy thì đúng rồi. Thật ra cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ kia chính là thằng ôn con đã hại chết chú hai của cậu đấy".
"Gì cơ? Thật sự là Đầu Vuốt Keo à? Nhưng tại sao cậu ta lại là nam không ra nam, nữ không ra nữ chứ?", tôi hỏi.
Lão quỷ chậm rãi nói cho tôi nghe. Ông ta nói cây kim đen đó là ám khí nổi tiếng, là bảo vật truyền đời của một gia tộc nào đó, không truyền cho người ngoài.
Cũng không biết Đầu Vuốt Keo học ở đâu ra. Tôi hỏi lão quỷ sao ông ta biết Đầu Vuốt Keo có kim đen.
Lão quỷ nói, lần đầu Đầu Vuốt Keo dùng kim đen hại chết chú hai tôi thì lão quỷ đã biết Đầu Vuốt Keo có một túi kim đen rồi.
Còn cụ thể sao ông ta biết được thì ông ta không nói, chỉ nói trên kim đen có kịch độc có thể giết người. Người có đạo hạnh cao còn thế thể hạ cổ độc hoặc hạ lời nguyền lên kim đen khiến người ta sau khi chết cũng phải đau đớn thống khổ, không được siêu sinh.
Tôi nhớ tới đôi tay bị châm đầy kim của chú hai, nói như vậy là chú hai bị người ta nguyền rủa rồi! Nghĩ vậy tôi thật sự vừa lo lắng cho chú hai vừa thống hận Đầu Vuốt Keo.
Tôi hỏi lão quỷ có cách gì có thể phá giải lời nguyền không.
Lão quỷ lắc đầu thở dài, nói đương nhiên ông ta không biết những chuyện cơ mật như thế, chỉ có người biết dùng kim đen mới biết thôi.
"Vậy tại sao Đầu Vuốt Keo lại biến thành nam không ra nam nữ không ra nữ?", Thất Thất hỏi. Lão quỷ chép miệng: "Vì cậu ta đã hợp thể với một con ma nữ rồi đó!"
Tôi và Thất Thất nhìn nhau, kinh ngạc không thôi, đồng thanh hỏi: "Hợp thể???", lão quỷ lại sờ mép, cười xấu xa.
"Chính là người và quỷ đã làm chuyện đó đó", ông ta nói rồi giơ hai ngón tay trỏ ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào nhau, tôi thấy ngón tay giữa của ông ta có mang chiếc đê kia.
Quả nhiên giống hệt chiếc đê trong bao kim chỉ của chú hai, chỉ là không sáng bóng mà thôi, tôi không nhìn chiếc đê nữa mà tiếp tục hỏi lão quỷ:
"Sau đó bọn họ đã... kết hợp rồi à?"Lão quỷ gật đầu nói: "Hai đứa nó đều bị thương nặng, chỉ có cách đó mới có thể tự bảo vệ được, đồng nghĩa với việc hai người cùng dùng chung một cơ thể".