Chương 28: Hai mươi mốt người chết
"Nếu tôi đoán không nhầm thì ma nữ đã điều khiển cái xác của người đàn ông để gây chuyện".
"Vậy còn hồn phách của Đầu Vuốt Keo thì sao?"
"Có hai linh hồn, nữ mạnh nam yếu, đương nhiên kẻ mạnh sẽ áp đảo người yếu rồi. Bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa là sẽ có kết quả! Chậc chậc chậc!", lão quỷ tặc lưỡi.
Thất Thất lo lắng cau mày, sốt sắng hỏi lão quỷ: "Còn em gái tôi thì sao, như vậy thì chẳng phải nó sẽ mãi mãi không có cơ hội chuộc tội để đầu thai sao?"
Lão quỷ ngỡ ngàng, rồi sau đó đã lại bật cười: “Ha ha ha! Cô ta làm vậy thì đương nhiên là không được đầu thai rồi! Cô bỏ cái ý nghĩ này đi!”
Thất Thất cúi đầu, cô ấy nhẹ giọng cất tiếng hỏi: "Có cách gì để cản họ lại không?"
Lão quỷ bĩu môi, đáp rằng không có cách nào, giờ bọn họ đã trốn mất rồi, sẽ không tùy tiện xuất hiện, không ai có thể tìm ra họ.
Lúc này, lão quỷ đã bước xuống ngôi mộ, ông ta vuốt tóc, cất lời đầy ẩn ý: "Được rồi, thôi thì cứ nghĩ cách giúp cô sống sót đi! Đừng quên cô bé này không còn sống được lâu nữa, không biết sau bốn mươi ngày, cái thứ nửa nam nửa nữ kia có thành công hay không, nhưng nếu không gom được đủ tóc thì cô chết là cái chắc!"
Ông ta vừa nhắc thì tôi cũng chợt phát hiện trò chuyện cả buổi rồi mà vẫn chưa hỏi tới chuyện chính.
"Hôm qua ông chỉ nói có một nửa thôi, nửa còn lại là gì?”, tôi hỏi.
Đôi mắt đục ngầu của lão quỷ liếc nhìn tôi với vẻ gian xảo, ông ta toét miệng cười:
"Được rồi, tôi sẽ nói thật cho cậu hay. Hai người cần phải tìm được tóc của hai mươi mốt người còn chưa được chôn cất.
Hai mươi mốt người này buộc phải gồm bảy cụ già chết vì bệnh, bảy người trưởng thành đột tử và bảy đứa trẻ dưới mười tuổi chết yểu.
Sau đó hãy nấu tóc của họ lên theo cách tôi chỉ, đưa nước canh cho cô bé kia uống, vậy là cô ấy sẽ dần ổn thôi!"
Tôi hỏi lại là tôi cần lấy một lọn tóc thôi hay phải có cả mái tóc của người chết.
Lão quỷ bảo tôi chỉ cần lấy được tóc mọc sau ót người chết là được rồi, nói rồi ông ta còn chỉ lên vùng ót mình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may là chỉ cần tóc phía sau đầu thôi, như vậy có đi trộm tóc thì gia đình người đã khuất cũng khó phát hiện ra.
"Đầu Kim, anh định làm gì vậy?", Thất Thất dè dặt hỏi tôi.
"Em quên rồi sao? Anh là người vá xác đấy, anh đã học được rất nhiều điều từ chú hai, trừ vá xác ra anh còn biết cầu siêu nữa. Nếu gia đình nào có người qua đời thì chỉ cần anh chủ động giúp đỡ là có thể trộm được tóc".
Thất Thất lo lắng nhìn tôi: "Nhưng như vậy thì anh sẽ làm trái với tâm nguyện của chú hai, anh đã nghĩ kỹ thật chưa?"
Lão quỷ trừng mắt, cất tiếng hừ đầy khinh thường: "Cậu ta vốn là người vá xác, vừa giúp được người khác vừa tiện thể cứu được cả cô nữa, như vậy có gì xấu đâu?"
Thất Thất lườm lão quỷ, chẳng buồn để ý tới ông ta, cô ấy quay sang nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời.
"Em yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu!", tôi cười với Thất Thất.
Tôi đang thầm lo lắng trong lòng, tôi biết tìm đâu ra hai mươi mốt người đã chết đây, mà còn có bao nhiêu điều kiện ngặt nghèo nữa.
Trong vòng nửa tháng, thôn chúng tôi không thể có nhiều người chết tới vậy.
Tôi nghĩ tới nhà tang lễ trong huyện, nếu tới đấy trộm tóc thì mọi chuyện sẽ rất dễ dàng.
Tôi vừa nêu ý tưởng này ra, lão quỷ đã lườm tôi ngay: "Gì cơ? Nhà tang lễ sao? Đó là nơi để cậu thích trộm cướp thế nào cũng được chắc? Ở đó có camera giám sát đấy, mọi người sẽ nhìn thấy hết mọi hành động của cậu".
Lão quỷ vén mớ tóc trên đỉnh đầu, rồi lại vuốt tóc mai, lầm bầm bảo: "Hơn nữa, ở đó cũng không phải địa bàn của cậu, làm sao người ta lại để cậu cướp mất mối làm ăn dễ thế".
Nghe xong, thoạt đầu tôi sững cả ra, sực tỉnh rồi tôi mới hỏi:
"Ý ông bảo có người vá xác khác tại nhà tang lễ?"
Lão quỷ bậm môi, trông có vẻ như không muốn tiết lộ lắm, ông ta bèn khoát tay với vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Ôi trời, làm sao mà tôi biết được, tôi thuận miệng nói thế thôi. Vả lại, nhà tang lễ có người vá xác cũng là chuyện thường mà! Có phải trên đời này chỉ mình gia đình cậu làm nghề vá xác đâu!"
Rõ ràng ông ta không muốn nhiều lời với tôi, nói xong ông ta đã lười nhác bước ra phía sau ngôi mộ ngay.
"Khoan đã!"
"Ôi trời, lại gì nữa đây hả nhóc con?", ông ta quay lại với vẻ mất kiên nhẫn, giơ ngón tay út lên ngoáy tai.
"Ông lấy đâu cái đê trên tay vậy?"
Tôi vừa hỏi ông ta đã buông tay xuống giấu sau lưng ngay, cứ giấu giấu giếm giếm, trông có vẻ rất lo lắng.
"Liên quan gì đến cậu!", ông ta tức giận lẩm bẩm.
"Cái đê kia là vật chỉ có người vá xác mới có, rốt cuộc ông là ai?", tôi truy hỏi.
Gương mặt lão quỷ vô cùng nghiêm túc, ông ta nhìn tôi chằm chằm một hồi rồi chợt bật cười ha hả:
"Tôi hả? Tôi chính là siêu nhân biến hình số một thế gian, tung hoành hai giới âm dương... Trần Nhị Đản!"
Ông ta vừa nói, tôi đã phải bật cười.
Lão quỷ trừng mắt, môi mím chặt, khóe miệng rũ xuống, vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Cậu... coi thường tôi hả?", chợt giọng ông ta lại trở nên cao vút.
Đột nhiên tôi ý thức được mình không nên cười.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì một cơn gió quái đản đã ập tới nghĩa trang, tôi không mở nổi mắt, chỉ cảm thấy cơn gió như đang nổi lên bên mình, luồng không khí lạnh lẽo tràn vào cơ thể.
Không ngờ lão quỷ lại để ý tới ánh mắt người khác nhìn mình tới vậy.
"Xin lỗi, cháu xin lỗi! Chú Nhị Đản, siêu nhân biến hình, cháu sai rồi!"
Dù cảm thấy mớ chức vụ tự phong của ông ta hệt như một trò đùa, nhưng tôi lại không dám tỏ ý ra mặt, cũng không dám hỏi lại chuyện chiếc đê nữa.
Sau khi tôi nhượng bộ thì cơn gió cũng dừng lại.
Thất Thất vội tiến tới nhìn cánh tay tôi, cô ấy thốt lên: "Anh bị thương rồi!"