• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Người đáng thương Ánh mắt của ma nữ càng lúc càng lạnh lẽo: "Hừ, dù sao cô gái kia cũng không khiến bố tôi bị thương được, nếu hai người đã quyết ý thì đừng có trách tôi". Tôi đang định hỏi cô ta có ý gì thì ngọn nến thơm chợt vụt tắt. Nó đã tắt rồi. Căn phòng chìm vào bóng tối. Tôi vẫn chưa thích ứng được với bóng tối. Ngay sau đó tôi đã cảm thấy có kẻ đá vào trán tôi, rồi tóc tôi bị ai nắm lấy, đầu tôi bị nện xuống tường. Ma nữ bắt đầu tấn công tôi dồn dập, tôi muốn túm lấy cô ta, muốn đánh trả, nhưng lại không nhìn thấy ma nữ, cũng không giữ được cô ta, tôi cảm thấy nôn nóng vô cùng. Cứ như vậy một lúc, mắt tôi cũng đã thích ứng được với bóng tối, cuối cùng tôi đã nhìn thấy cô ta. Nhưng tốc độ của ma nữ nọ rất nhanh, tôi chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng trắng lao vun vút về phía mình. Tôi không kịp né tránh, ngồi thụp xuống đất, cây kéo cắt xương cũng rơi ra khỏi túi. Đúng vậy, tôi còn có kéo cắt xương mà! Nghĩ tới đây, tôi bèn cầm kéo cắt xương lên, nhắm thẳng về phía chiếc bóng trắng nọ. Ma nữ lao về phía tôi, tôi còn chưa đâm trúng cô ta thì đã nghe cô ta rít lên. Trước khi cây kéo cắt xương đâm vào cô ta thì tôi đã vội vã rụt nó lại. Ma nữ lùi về phía thi thể mình, run rẩy thốt: "Tại sao... tại sao anh không giết tôi?" "Vì cô cũng rất đáng thương, tôi không muốn làm hại cô..." Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra. Đèn được bật lên, căn phòng lại sáng trưng, Đồng Xung đang ôm một cái chậu to đứng ngoài cửa phòng, nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. Anh ta đặt ngay chậu xuống rồi bước tới trước mặt tôi, đỡ tôi dậy rồi thì thầm hỏi ban nãy đã có chuyện gì xảy ra. Tôi không giải thích mà chỉ nhìn quanh phòng, ma nữ áo trắng đã biến mất rồi. Xem ra cô ta cũng sợ ánh đèn. "Anh Đầu Kim, anh không sao chứ? Mặt anh..." Đồng Xu chỉ vào mũi tôi. Tôi vội quệt máu mũi: "Không phải tôi bảo anh đừng vào đây sao?" "Tôi thấy mãi mà anh không gọi tôi nên lại thấy bất an, vừa lên đây tôi đã nghe thấy tiếng anh ẩu đả với ai trong phòng", Đồng Xu lo lắng nhìn tôi. Tôi nói với Đồng Xu, con gái ông chủ vừa hiện hồn về, nhờ tôi chuyển lời cho bố mình. Đồng Xu nuốt nước bọt, anh ta lau mồ hôi trên trán rồi lo lắng liếc quanh: "Vậy là trước đó tôi không khâu được thi thể là do bị ma quấy phá". Tôi gật đầu, im lặng suy nghĩ trong chốc lát, chuyện đã đến nước này rồi, tôi chỉ có thể truyền đạt lại lời của ma nữ cho ông chủ béo theo yêu cầu của cô ta trước đã. Tôi nói với Đồng Xu, nếu không truyền lời giúp ma nữ thì cô ta sẽ không để tôi khâu thi thể, chắc chắn ông chủ nọ cũng chẳng tha cho chúng tôi. Đồng Xu gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, vậy chúng ta mau nói cho ông chủ biết đi!" Hai chúng tôi cùng bước khỏi phòng, tới trước căn phòng tụng kinh của ông chủ béo rồi gõ cửa. Nghe bên trong có tiếng bước chân, chẳng mấy chốc ông chủ béo đã mở cửa. "Cậu khâu xong chưa?" "Chưa, tôi có chuyện này phải nói với ông", nói rồi, tôi bèn đưa mắt nhìn vào phòng. Tôi thấy Thất Thất đang núp trong góc phòng, ôm lấy đầu gối bất động, mồ hôi liên tục ứa ra. Rồi tôi lại thấy đối diện cô ấy có một chiếc bàn kiểu cổ, bên trên là chiếc lư đang thắp hương nhưng không thấy tượng thần. Tôi tiến vào phòng, kéo Thất Thất bước ra. Vừa rời khỏi cửa, Thất Thất đã như người vừa chết giờ giờ lại hít thở được, cô ấy thở hổn hển nhìn ông chủ béo, vô thức lùi về sau mấy bước. Đồng Xu và ông chủ béo đều không nhìn thấy ma, đương nhiên họ không hiểu tôi vừa làm gì. Ông chủ béo liếc mắt, ngờ vực cất tiếng hỏi: "Cậu làm trò quỷ gì vậy?" Lúc này Thất Thất bắt đầu căng thẳng lên tiếng: "Tiếc quá, ông ta có đeo bùa hộ mệnh, nếu không giật được bùa xuống thì em không thể ra tay". Tôi khẽ gật đầu thì thầm: "Em đừng lo, có chút chuyện vừa xảy ra, anh sẽ nghĩ cách khác". Cô ấy hiểu ngay ý tôi, bèn im lặng không nói gì nữa. "Cậu nói gì vậy? Hay là lại chuyện tiền nong đấy?", ông chủ béo lạnh lùng nói, "Chỉ cần cậu vá xác cho con gái tôi thật tử tế thì tôi sẽ không để cậu thiệt đâu". "Không phải, chuyện này có liên quan tới một lão thầy tướng độc ác", tôi bình tĩnh nói. Ông chủ béo chợt nhíu mày, ánh mắt ông ta hiện rõ nét hốt hoảng. "Vào phòng đã rồi nói", ông ta thì thầm. Tôi vào phòng cùng ông chủ béo, ông ta đóng cửa lại cẩn thận, nhìn tôi và Đồng Xu rồi khẽ cất tiếng hỏi: "Ban nãy cậu có ý gì?" "Tôi muốn nói với ông chuyện về lão thầy tướng độc ác để râu dê và con gái ông", tôi bình tĩnh nói. Ông chủ béo nhìn tôi không chớp mắt: "Con gái tôi? Chuyện này liên quan gì đến nó?" Chương 76: Người đáng thươngÁnh mắt của ma nữ càng lúc càng lạnh lẽo: "Hừ, dù sao cô gái kia cũng không khiến bố tôi bị thương được, nếu hai người đã quyết ý thì đừng có trách tôi".Tôi đang định hỏi cô ta có ý gì thì ngọn nến thơm chợt vụt tắt.Nó đã tắt rồi.Căn phòng chìm vào bóng tối.Tôi vẫn chưa thích ứng được với bóng tối. Ngay sau đó tôi đã cảm thấy có kẻ đá vào trán tôi, rồi tóc tôi bị ai nắm lấy, đầu tôi bị nện xuống tường.Ma nữ bắt đầu tấn công tôi dồn dập, tôi muốn túm lấy cô ta, muốn đánh trả, nhưng lại không nhìn thấy ma nữ, cũng không giữ được cô ta, tôi cảm thấy nôn nóng vô cùng.Cứ như vậy một lúc, mắt tôi cũng đã thích ứng được với bóng tối, cuối cùng tôi đã nhìn thấy cô ta.Nhưng tốc độ của ma nữ nọ rất nhanh, tôi chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng trắng lao vun vút về phía mình.Tôi không kịp né tránh, ngồi thụp xuống đất, cây kéo cắt xương cũng rơi ra khỏi túi.Đúng vậy, tôi còn có kéo cắt xương mà!Nghĩ tới đây, tôi bèn cầm kéo cắt xương lên, nhắm thẳng về phía chiếc bóng trắng nọ.Ma nữ lao về phía tôi, tôi còn chưa đâm trúng cô ta thì đã nghe cô ta rít lên.Trước khi cây kéo cắt xương đâm vào cô ta thì tôi đã vội vã rụt nó lại.Ma nữ lùi về phía thi thể mình, run rẩy thốt: "Tại sao... tại sao anh không giết tôi?""Vì cô cũng rất đáng thương, tôi không muốn làm hại cô..."Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra.Đèn được bật lên, căn phòng lại sáng trưng, Đồng Xung đang ôm một cái chậu to đứng ngoài cửa phòng, nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.Anh ta đặt ngay chậu xuống rồi bước tới trước mặt tôi, đỡ tôi dậy rồi thì thầm hỏi ban nãy đã có chuyện gì xảy ra.Tôi không giải thích mà chỉ nhìn quanh phòng, ma nữ áo trắng đã biến mất rồi.Xem ra cô ta cũng sợ ánh đèn."Anh Đầu Kim, anh không sao chứ? Mặt anh..." Đồng Xu chỉ vào mũi tôi.Tôi vội quệt máu mũi: "Không phải tôi bảo anh đừng vào đây sao?""Tôi thấy mãi mà anh không gọi tôi nên lại thấy bất an, vừa lên đây tôi đã nghe thấy tiếng anh ẩu đả với ai trong phòng", Đồng Xu lo lắng nhìn tôi.Tôi nói với Đồng Xu, con gái ông chủ vừa hiện hồn về, nhờ tôi chuyển lời cho bố mình.Đồng Xu nuốt nước bọt, anh ta lau mồ hôi trên trán rồi lo lắng liếc quanh:"Vậy là trước đó tôi không khâu được thi thể là do bị ma quấy phá".Tôi gật đầu, im lặng suy nghĩ trong chốc lát, chuyện đã đến nước này rồi, tôi chỉ có thể truyền đạt lại lời của ma nữ cho ông chủ béo theo yêu cầu của cô ta trước đã.Tôi nói với Đồng Xu, nếu không truyền lời giúp ma nữ thì cô ta sẽ không để tôi khâu thi thể, chắc chắn ông chủ nọ cũng chẳng tha cho chúng tôi.Đồng Xu gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, vậy chúng ta mau nói cho ông chủ biết đi!"Hai chúng tôi cùng bước khỏi phòng, tới trước căn phòng tụng kinh của ông chủ béo rồi gõ cửa.Nghe bên trong có tiếng bước chân, chẳng mấy chốc ông chủ béo đã mở cửa."Cậu khâu xong chưa?""Chưa, tôi có chuyện này phải nói với ông", nói rồi, tôi bèn đưa mắt nhìn vào phòng.Tôi thấy Thất Thất đang núp trong góc phòng, ôm lấy đầu gối bất động, mồ hôi liên tục ứa ra.Rồi tôi lại thấy đối diện cô ấy có một chiếc bàn kiểu cổ, bên trên là chiếc lư đang thắp hương nhưng không thấy tượng thần.Tôi tiến vào phòng, kéo Thất Thất bước ra.Vừa rời khỏi cửa, Thất Thất đã như người vừa chết giờ giờ lại hít thở được, cô ấy thở hổn hển nhìn ông chủ béo, vô thức lùi về sau mấy bước.Đồng Xu và ông chủ béo đều không nhìn thấy ma, đương nhiên họ không hiểu tôi vừa làm gì.Ông chủ béo liếc mắt, ngờ vực cất tiếng hỏi: "Cậu làm trò quỷ gì vậy?"Lúc này Thất Thất bắt đầu căng thẳng lên tiếng: "Tiếc quá, ông ta có đeo bùa hộ mệnh, nếu không giật được bùa xuống thì em không thể ra tay".Tôi khẽ gật đầu thì thầm: "Em đừng lo, có chút chuyện vừa xảy ra, anh sẽ nghĩ cách khác".Cô ấy hiểu ngay ý tôi, bèn im lặng không nói gì nữa."Cậu nói gì vậy? Hay là lại chuyện tiền nong đấy?", ông chủ béo lạnh lùng nói, "Chỉ cần cậu vá xác cho con gái tôi thật tử tế thì tôi sẽ không để cậu thiệt đâu"."Không phải, chuyện này có liên quan tới một lão thầy tướng độc ác", tôi bình tĩnh nói.Ông chủ béo chợt nhíu mày, ánh mắt ông ta hiện rõ nét hốt hoảng."Vào phòng đã rồi nói", ông ta thì thầm.Tôi vào phòng cùng ông chủ béo, ông ta đóng cửa lại cẩn thận, nhìn tôi và Đồng Xu rồi khẽ cất tiếng hỏi: "Ban nãy cậu có ý gì?""Tôi muốn nói với ông chuyện về lão thầy tướng độc ác để râu dê và con gái ông", tôi bình tĩnh nói.Ông chủ béo nhìn tôi không chớp mắt: "Con gái tôi? Chuyện này liên quan gì đến nó?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK