Ở đầu dây bên kia, Hoàng Mộng Di nghe Lâm Vũ nói thế thì yên tâm hơn nhiều.
"Chuyện là thế này, con trai của ông chủ công ty Phong Lợi hẹn tôi ăn cơm trưa với anh ta, thuận tiện bàn chuyện làm ăn luôn nhưng… anh ta…" Hoàng Mộng Di nói đến đây lại bắt đầu ấp úng.
"Nhưng hắn muốn nhân cơ hội lần này để theo đuổi cô đúng không?", Lâm Vũ cười nói tiếp.
Nghe Hoàng Mông Di nói anh cũng đoán được phần nào.
"Ừ…", Hoàng Mộng Di ở đầu dây bên kia khe khẽ trả lời.
"Thế nên tôi mới muốn nhờ anh đóng giả làm người yêu tôi, cùng tôi đi gặp anh ta, anh ta thấy tôi có người yêu rồi sẽ không theo đuổi tôi nữa.", Hoàng Mộng Di nói.
"Thế à!", Lâm Vũ gật gù.
"Vậy… anh có thể giúp tôi không? Thời gian vào khoảng mười một rưỡi trưa nay.", trong điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của Hoàng Mộng Di.
"Ok thôi, cô gửi địa chỉ nhà hàng cho tôi đi.", Lâm Vũ đồng ý ngay.
Lâm Vũ thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, trước kia Hoàng Mộng Di từng giúp đỡ anh, giờ anh giúp lại cô ấy cũng là chuyện thường tình.
Vừa cúp máy, Lâm Vũ đã nhận được địa chỉ mà Hoàng Mộng Di gửi đến, là nhà hàng đồ Tây Sloton ở tầng một của Hoa Đỉnh Plaza.
Hoa Đỉnh Plaza rất có danh tiếng ở thành phố Thanh Dương, hẹn ăn cơm ở đây cũng chả có gì lạ.
Mà Hoa Đỉnh Plaza thuộc sở hữu của tập đoàn Hoa Đỉnh, các gian hàng trong đó cũng do tập đoàn Hoa Đỉnh làm chủ, nếu muốn kinh doanh thì phải thuê lại, đây cũng là lợi nhuận lớn của tập đoàn Hoa Đỉnh.
…
Mười một rưỡi.
Tiếng động cơ Lamborghini gầm vang.
Lâm Vũ lái Lamborghini đến Hoa Đỉnh Plaza.
Hoa Đỉnh Plaza là nơi sầm uất nhất ở thành phố Thanh Dương, vì thế ở đây rất náo nhiệt, cũng có rất nhiều người tụ tập.
Lâm Vũ lái Lamborghini đến đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, thậm chí có người còn rút điện thoại ra chụp ảnh.
Hầm để xe số hai của Hoa Đỉnh Plaza.
Sau khi bước xuống Lamborghini, anh đi thẳng đến chỗ thang máy.
Vừa đi được mấy bước, Lâm Vũ đã nhận được điện thoại của Hoàng Mộng Di.
Hoàng Mộng Di nói cô ấy đã đến rồi, giờ đang đứng trong nhà hàng chờ anh.
Đi lên một đoạn, một chiếc Porsche Cayenne đang lao nhanh đến.
"Bíp Bíp Bíp!"
Bỗng chốc, tiếng còi xe gầm vang vọng đến.
Lâm Vũ nhướng mày, tiếng còi xe chói tai vọng vào tai Lâm Vũ.
Đường hầm bãi đỗ xe vốn đã hẹp, chiếc xe Porsche này phóng nhanh như thế mà còn dám ấn còi inh ỏi à?
Thấy tốc độ của chiếc Porsche Cayenne, Lâm Vũ đứng lui sang một bên, dù sao mạng sống vẫn quan trọng hơn, nếu bị đâm trúng thì người vào viện sẽ là Lâm Vũ chứ không phải chủ xe.
Tiếng còi xe vẫn kêu inh ỏi, chiếc Porsche Cayenne chạy đến trước mặt Lâm Vũ.
Gương của chiếc Porsche sượt qua ngực anh.
"Đù!"
Vẻ mặt Lâm Vũ trở nên xanh mét, văng một câu chửi tục, anh đã đứng lùi hết mức rồi, thế mà chiếc xe này còn suýt tông phải anh, không hề giảm tốc độ à?
Chuyện đến nước này, đôi mắt Lâm Vũ tràn đầy lửa giận.
Lúc này, chiếc Porsche Cayenne cũng dừng lại.
Ngay sau đó, cửa xe được kéo xuống, một cái đầu thò ra nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ nhìn chăm chú, thấy một thanh niên tóc vuốt ngược về sau.
"Thằng kia, mày muốn chết đúng không, không biết lùi về sau à? Nếu đụng trúng con xe Porsche này của tao mày có đền nổi không?", dáng vẻ hắn hung dữ quát mắng Lâm Vũ.
"Mẹ mày, mày mà đâm phải tao thì cái mạng của mày cũng không đủ đền đâu!", Lâm Vũ híp mắt trả đũa.
Mẹ nó, Lâm Vũ cứ nghĩ đến là lại thấy tức, anh đã lùi về sau hết cỡ rồi, thằng ranh này phóng như bay, suýt nữa thì đâm phải anh, đã không biết nói câu xin lỗi thì thôi, lại còn dám chửi anh nữa?
Nếu là trước kia thì anh còn sợ dây vào xe Porsche, chứ giờ anh sợ cái đếch gì.
Lâm Vũ vừa dứt lời, tên đó nổi khùng lên luôn.
"Mẹ mày, mày dám nói chuyện với ông thế hả! Có tin ông đây giã chết mày không".
Hắn vừa hét to vừa mở cửa xe, dáng vẻ như định lao đến tính sổ với Lâm Vũ.
"Giã chết tao? Mày tự nhìn lại xe mày đi!", Lâm Vũ cười khẩy.