"Anh Bình, bạn trai em đi vệ sinh, lát nữa anh ấy sẽ đến", Tô Yên cười nói.
"À, thế em ngồi xuống trước đi", anh Bình xua tay nói.
Sau khi ngồi xuống.
"Anh Bình, nghe nói lần này anh từ tỉnh về là để tiếp quản khu nghỉ dưỡng Thanh Sơn này à?", cậu Giang nói.
"Ừ, ông già nói muốn rèn giũa tôi nên để khu nghỉ dưỡng Thanh Sơn cho tôi tự mình quản lí", anh Bình nói.
Một cô nàng nhà giàu tò mò hỏi: "Anh Bình có biết tổng vốn đầu tư của khu nghỉ dưỡng Thanh Sơn này khoảng bao nhiêu tiền không?"
"Không nhiều lắm, vốn đầu tư khoảng một trăm năm mươi triệu thôi. Lần này tôi về, ông già cho tôi thêm năm mươi triệu nữa để tiến hành giai đoạn thứ hai của dự án phát triển công viên nước", anh Bình đắc ý nói.
"Hai trăm triệu? Ôi vãi chưởng…."
Đám cậu ấm cô chiêu ngồi đây không nhịn được thốt lên.
"Anh Bình, tuổi chúng ta xêm xêm nhau mà anh đã tự mình quản lí sản nghiệp lên đến hai trăm triệu rồi, đúng là hình mẫu trong thế hệ bọn em", cậu Giang nói.
"Đúng đấy, chắc mười hai mươi năm nữa chúng em cũng chả được như anh Bình bây giờ", những người khác nhao nhao tiếp lời.
Tài sản gia đình của đám cậu ấm cô chiêu này chắc chỉ khoảng hai ba trăm triệu.
Mà anh Bình đã tự mình quản lí tài sản lên đến hai trăm triệu rồi, số vốn đấy còn là do bố anh ta cho để rèn giũa anh ta mà thôi.
Thế nên bọn họ chả đủ trình mà so sánh với anh ta.
Ngay cả Tô Yên cũng không nhịn được tặc lưỡi, như thế cô ấy thán phục cũng không lạ gì.
"Anh Bình, sau này anh ở thành phố Thanh Dương phát triển rồi phải để ý đến bọn em nhiều hơn đấy nhé, giờ em mời anh một ly".
Cậu Giang vừa nói vừa nhấc ly rượu, vẻ mặt nịnh nọt nói.
"Đúng đấy, về sau anh Bình nhớ để ý chúng em nhé".
Đám cậu ấm cô chiêu xung quanh cầm ly rượu nhao nhao đứng dậy mời rượu anh Bình.
Nói xong, cả đám ngẩng đầu uống cạn ly rượu, không thừa một giọt.
"Mọi người quá lời rồi, phải là mọi người quan tâm nhiều hơn đến việc làm ăn của tôi mới đúng, sau này mọi người muốn vui chơi thì nhớ phải ưu tiên khu Thanh Sơn này của tôi đấy nhé".
Anh Bình nói xong nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, cũng chả thèm nhấc mông đứng dậy.
Nói thật, anh ta chả coi đám cậu ấm cô chiêu ngồi ở đây ra gì, tầm nhìn của anh ta đã vượt xa khỏi thành phố Thanh Dương từ lâu rồi.
Anh ta mời bọn họ đến đây chủ yếu là vì đám nhà giàu này có thể sẽ là khách hàng chủ yếu của khu nghỉ dưỡng này thôi, anh ta vì lợi nhuận nên mới mời cơm bọn họ.
"Tất nhiên rồi! Anh Bình đã kinh doanh khu nghỉ dưỡng thì sao chúng em dám đến nơi khác vui chơi chứ", cậu Giang dẫn đầu nói.
"Đúng thế, phải quan tâm đến việc làm ăn của anh Bình mới đúng", đám người kia nhao nhao phụ họa.
Sau khi mọi người ngồi xuống.
"Anh Bình này, lần này về đây anh trở thành cậu ấm đời sau oách nhất rồi đấy", cậu Giang tiếp tục tâng bốc.
"Cậu nói quá lời rồi. Theo như tôi biết thì thành phố Thanh Dương còn một một cậu ấm đời sau oách hơn nhiều, tôi mà so với anh ta thì vẫn còn kém xa", anh Bình nói.
"Ồ? Thành phố Thanh Dương có nhân vật tầm cỡ như vậy à? Nếu anh Bình đã nói thế, không biết người này là ai vậy?", cậu Giang tò mò hỏi.
"Chắc mọi người cũng biết chuyện tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh chi nhánh Thanh Dương nhỉ?", anh Bình từ từ nói.
"Biết!"
"Có nghe phong phanh chuyện này".
Đám nhà giàu gật gù.
"Thế mọi người có biết danh tính thật sự của anh ta không?", anh Bình cười nói.
"Danh tính gì?"
Mọi người ai cũng hiếu kỳ, bọn họ biết tập đoàn Hoa Đỉnh có một tân chủ tịch mới nhậm chức.
Nhưng bọn họ không biết danh tính của vị tân chủ tịch này.
Ngay cả Tô Yên cũng rất tò mò.