Lâm Vũ cũng mở miệng giải thích: "Bác Hoàng, cháu không có ý gì xúc phạm với con gái bác đâu, chỉ là hôm qua cô ấy giúp cháu nên cháu mới mang tiền đến trả cho cô ấy mà thôi".
"Vừa nãy con bé cũng nói rồi, tiền thì không cần trả, câu mau đi đi.", ông ấy xua tay với Lâm Vũ, ý bảo anh rời đi.
Ông ấy cứ nghĩ Lâm Vũ định tán tỉnh con mình, làm một người bố, ông ấy đương nhiên phải ngăn lại, mây năm nay có rất nhiều người muốn tán tỉnh con bé,
Nhưng đúng lúc này.
"Ôi vãi! Cái thằng khố rách áo ôm này mà cũng dám đến tán tỉnh em Mộng Di á?"
Giọng nói kiêu ngạo đột nhiên vang lên từ phía sau.
Lâm Vũ quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là một thanh niên vẻ mặt kiêu căng, cả người mặc hàng hiệu, tay đeo đồng hồ Omega.
"Cậu Uy!"
Hoàng Mộng Di và bố cô ấy vừa nhìn thấy Uy Tiểu Lượng thì thay đổi sắc mặt.
Lâm Vũ hơi cau mày, bởi vì người mà Uy Tiểu Lượng vừa chê bai là anh.
Trong chớp mắt Uy Tiểu Lượng đã đi đến trước mặt Lâm Vũ và Hoàng Mộng Di.
"Thằng ranh từ đâu đến, cút ngay! Cái loại rác rưởi như mày xứng với em Mộng Di chắc?", ánh mắt anh ta nhìn Lâm Vũ khinh thường.
Sau đó anh ta lại nhìn Hoàng Mộng Di.
"Em Mộng Di, nghe nói hôm nay hai người đến Hoa Đỉnh để bàn chuyện hợp tác, thế có thành công không?", Uy Tiểu Lượng đút tay vào túi, dáng vẻ lưu manh.
"Anh Uy, chuyện này liên quan gì đến anh.", vẻ mặt Hoàng Mộng Di hơi tái đi.
"Sao lại không liên quan? Em là bạn gái tương lai của anh mà.", Uy Tiểu Lượng lộ ra nụ cười mê đắm.
"Cậu Uy, xin hãy ăn nói có chừng mực.", bố của Hoàng Mộng Di cũng nhắc nhở.
"Chú Hoàng, chú hung dữ thế làm gì? Cháu đến để giúp nhà chú mà.", anh ta cười nói.
Uy Tiểu Lượng nói tiếp.
"Nếu tôi đoán đúng thì tập đoàn Hoa Đỉnh sẽ không hợp tác với hai người, vậy thì công ty của hai người phải đóng cửa là cái chắc. Nhưng tôi có thể giúp đỡ, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái tôi, bố tôi sẽ giúp hai người".
Lúc Hoàng Mộng Di và bố cô ấy đang định từ chối thì Lâm Vũ đột nhiên nói.
"Anh giúp á? Nói nghe oai thật đấy! Oách vậy á?"
Uy Tiểu Lượng nghe thấy thế thì lạnh lùng nhìn về phía Lâm Vũ.
"Thằng chó, mày chui từ xó xỉnh nào ra đấy? Mày có biết tao là ai không?"
"Lâm Vũ, anh không thể dây vào anh ta đâu".
Hoàng Mộng Di kéo tay áo Lâm Vũ.
Tuy là Hoàng Mộng Di và Lâm Vũ không thân lắm nhưng dù sao Lâm Vũ cũng đang nói giúp cô ấy, cô ấy đương nhiên không muốn Lâm Vũ gặp xui xẻo rồi.
"Không thể dây vào à?", vẻ mặt Lâm Vũ tươi cười nghiền ngẫm.
Ở thành phố Thanh Dương không có ai là Lâm Vũ không thể dây vào.
Nói thật, anh cũng chả quan tâm Uy Tiểu Lượng này là con cháu nhà ai, dù sao anh ta cũng không thể so sánh với Lâm Vũ được, Lâm Vũ là cháu ngoại của Liễu Chí Trung – người giàu nhất Tây Nam mà lại.
Bố Hoàng Mộng Di cũng vỗ vai Lâm Vũ nói.
"Cậu nhóc, bố cậu ta là cổ đông chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, không phải người mà chúng ta có thể dây vào".
"Con trai cổ đông à?", Lâm Vũ khẽ cau mày.
Lâm Vũ không ngờ đây lại là con trai cổ đông công ty nhà mình.
Con trai cổ đông lên mặt trước mặt anh? Hay thật đấy.
Ngay sau đó, Lâm Vũ cười khẩy nói: "Ha ha, chỉ là con trai cổ đông mà dám kiêu căng như thế, ai cho anh lá gan đó".
Cậu Uy nghe thấy thế thì lập tức nổi giận.
"Thằng ranh, mày dám nói chuyện với tao thế à, mày thèm đòn phải không?"
Cậu Uy nắm chặt tay, giống như muốn lao lên đánh Lâm Vũ vậy.
Bố Hoàng thấy thế thì vội ngăn cản anh ta lại.
"Cậu Uy! Hôm nay là bừa tiệc của tân chủ tịch, nếu cậu dám làm loạn ở đây là không nể mặt tân chủ tịch. Làm lớn chuyện lên thì đến bố cậu cũng không giúp nổi cậu đâu".
Cậu Uy nghe thấy thế mới miễn cường bình tĩnh lại.
Tuy là anh ta kiêu căng hống hách nhưng không phải loại não phẳng.
Anh ta biết đây là tiệc rượu của tân chủ tịch, nếu anh ta gây chuyện ở đây khiến tân chủ tịch chú ý đến thì dù bố anh ta cũng không gánh nổi.
"Ranh con, coi như mày gặp may, tao tạm thời tha cho mày. Đợi bữa tiệc kết thúc, tao sẽ giã mày ra bã.", anh ta vênh váo đe dọa.
Sau đó, anh ta quay đầu nhìn Hoàng Mộng Di, lạnh lùng nói.
"Hoàng Mộng Di, em và bố em nghĩ cho kỹ đi, vẫn là câu nói cũ, nếu em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ bảo bố anh giúp em. Nếu không thì nhà em toang rồi".
Sau khi đe dọa xong thì anh ta lập tức xoay người rời đi.
Lâm Vũ nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cười khẩy.
"Tôi cũng sẽ cho cậu biết mùi, chọc phải tôi thì thế nào".