"Chuyện gì thế này?"
Sau khi Uy Tiểu Lượng thấy Lâm Vũ lên sân khấu, sắc mặt anh ta lập tức xám xịt, anh ta liếc mắt đã nhận ra Lâm Vũ là người vừa nãy anh ta đã đe dọa sẽ giã anh ra bã.
Mà giờ người bước lên sân khấu chính là tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh.
"Chắc chắn không phải anh ta! Chắc chắn là thằng ranh này ngáo đá nên mới chạy lên sân khấu".
Uy Tiểu Lượng cắn chặt răng. Anh ta không tin đây là tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh.
Bàn phía sau.
Quách Hiểu Hiểu thấy Lâm Vũ lên sân khấu thì bàng hoàng.
Đây không phải người hôm trước xem mắt ở quán bar với cô ta à?
Lúc đó cô ta coi thường Lâm Vũ, sau đó anh lái một chiếc Lamborghini rời đi.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cô ta chắc chắn chiếc Lamborghini là do Lâm Vũ thuê, cô ta thầm quyết định đợi đến lúc gặp lại anh thì phải cho anh đẹp mặt.
"Lẽ nào cậu ta là tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh? Không! Không thể nào!", Quách Hiểu Hiểu lắc đầu, cô ta không tin.
Mà ở một chiếc bàn khác.
"Sao lại là cậu ấy.", Hoàng Mộng Di ngạc nhiên trợn to hai mắt.
"Lẽ nào cậu ấy chính là tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh? Khó mà tin được?", bố Hoàng cũng không dám tin.
Trên sân khấu.
Lúc này Lâm Vũ đã bước lên sân khấu, đi đến bên cạnh Lưu Ba.
"Xin giới thiệu với mọi người, đây chính là tân chủ tịch chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh chúng tôi, anh Lâm Vũ. Sau đây xin mời chủ tịch Lâm phát biểu đôi lời.", tổng giám đốc Lưu Ba lớn tiếng nói.
Rầm!
Uy Tiểu Lượng vừa nghe thấy thế thì cảm thấy trong đầu như long trời lở đất, hồn lìa khỏi xác.
Tổng giám đốc Lưu Ba đã nói thế, lẽ nào còn có thể nhầm sao.
"Anh ta… anh ta là tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh thật! Toang rồi, toang rồi!", người Uy Tiểu Lượng mềm oặt dựa vào ghế.
Vừa nghĩ đến lời nói và thái độ mà mình đối với Lâm Vũ, anh ta cảm giác mình toang thật rồi.
Bàn phía sau.
"Cậu ta…cậu ta…cậu ta…"
Quách Hiểu Hiểu thẫn thờ trợn mắt nhìn Lâm Vũ trên sân khấu, không thể bình tĩnh nổi, có nằm mơ cô ta cũng không ngờ được Lâm Vũ lại là tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh.
Mà một bàn khác.
"Cậu ấy thế mà lại là tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh.", bố Hoàng giật mình, bất giác cao giọng nói.
Ông ấy không ngờ người vừa cùng con gái ông nói chuyện lại là Lâm Vũ, chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, trước đó ông ta còn nghĩ nát óc, tìm cách gặp được người ta.
Trớ trêu ở chỗ, người mà mình tìm đủ mọi cách để được gặp lại đứng ngay trước mặt mình, nhưng bản thân lại không nhận ra.
Tuy Hoàng Mộng Di không nói gì nhưng cô cũng ngạc nhiên không kém, vẻ mặt khó tin nhìn Lâm Vũ đang đứng trên sân khấu.
Cô ấy không ngờ người hôm qua mình tiện tay giúp đỡ lại là tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh?
Đến giờ cô ấy mới giật mình hiểu ra, tại sao Lâm Vũ không sợ Uy Tiểu Lượng, vì anh vốn là tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh.
Lúc này, Lâm Vũ đã phát biểu xong, anh dùng thân phận tân chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh đi xuống chúc rượu, trò chuyện với khách mời trong bữa tiệc.
Lưu Ba kè kè bên cạnh giới thiệu cho anh nghe tên và lí lịch của những người này.
Anh chúc rượu từ bàn trước đến bàn sau, anh đến bàn nào, đám sếp tổng và đám cậu ấm cô chiêu cũng cực kỳ cung kính nâng ly cùng anh.
Lúc uống rượu, người nào người nấy ngẩng đầu uống cạn, dường như làm vậy mới có thể bày tỏ sự cung kính của bọn họ với Lâm Vũ.
Lâm Vũ là tân chủ tịch chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, có ai không kính nể anh chứ?
Anh nhanh chóng đi đến hàng thứ hai, đến bàn của Uy Tiểu Lượng, mọi người vội vàng đứng lên.
"Chủ tịch Lâm, đây là Uy Minh, là cổ đông của công ty chúng ta, bên cạnh là con trai ông ấy – Uy Tiểu Lượng.", tổng giám đốc Lưu Ba giới thiệu.
"Xin chào chủ tịch Lâm, tôi là Uy Minh, sau này mong chủ tịch Lâm quan tâm hơn nữa.", Uy Minh cung kính dùng hai tay nâng ly rượu.
Lâm Vũ cười khẩy: "Uy Minh, ông là người tai to mặt lớn, tôi quan tâm không nổi".
"Chủ tịch, anh… sao anh lại nói thế.", Uy Minh cười gượng, ông ta không hiểu tại sao Lâm Vũ lại nói thế.
Lâm Vũ không trả lời ông ta mà nhìn về phía Uy Tiểu Lượng.
"Anh Uy, đến đây nào, tôi kính anh một ly.", vẻ mặt Lâm Vũ cười nghiền ngẫm.
Uy Tiểu Lượng nghe thấy thế thì người run như cầy sấy, suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống.
"Chủ… chủ tịch Lâm, tôi… tôi…", Uy Tiểu Lượng tái mặt, miệng lắp bắp.
Anh ta vừa nghĩ đến chuyện lúc trước anh ta mạnh mồm đe dọa phải giã Lâm Vũ ra bã, cả người liền run lẩy bẩy.
"Sao? Tôi kính rượu anh mà anh không nhận à?", Lâm Vũ nhướng mày.
"Không dám! Không dám ạ!"
Uy Tiểu Lượng vội vàng cầm chén rượu lên, nhưng tay anh ta run rẩy khiến không ít rượu đổ lên bàn và lên người anh ta.
Sau đó anh ta dốc chén rượu vào miệng.