Vừa bước tới cửa nhà Vương Tuệ, cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc đồ ngủ bước ra từ cửa phòng bên cạnh với một túi rác trên tay, hiển nhiên là đang chuẩn bị ném rác ra ngoài.
“Ồ, Vương Tuệ, sao lại dẫn một người đàn ông lạ về nhà thế?”, người phụ nữ trung niên nhìn Lâm Vũ một lượt.
"Cô Lý. Cậu ấy là bạn học của cháu", Vương Tuệ đáp.
"Bạn học? Sao nhìn không giống nhỉ, giống khách hàng hơn đấy. Vương Tuệ, mày đúng là không biết xấu hổ. Sao có thể đem khách hàng về nhà thế chứ?", người phụ nữ trung niên bày ra bộ dạng giáo huấn.
Khi Vương Tuệ nghe những lời như vậy từ người phụ nữ trung niên, cô lập tức cuống lên.
"Cô Lý! Sao cô có thể vu khống cháu như thế! Cháu không phải loại người như vậy!", Vương Tuệ đáp lại với vẻ mặt ấm ức.
Lâm Vũ cau mày.
Người phụ nữ trung niên này sỉ nhục anh là khách làng chơi, Lâm Vũ có thể chịu được, nhưng ý của bà ta là xúc phạm Vương Tuệ là gái điếm, điều này khiến Lâm Vũ không chịu nổi!
"Vương Tuệ, đừng cãi, cô biết mày tiếp khách vì tiền, cô thông cảm cho mày".
Người phụ nữ trung niên bày ra vẻ một con người tốt bụng nhưng giọng điệu lại đầy ám muội.
"Cô Lý, cô… cô…"
Vương Tuệ càng nghe càng tủi thân, hai mắt có chút đỏ lên, sắp khóc.
Lâm Vũ rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa.
"Sao cô lại làm thế! Tôi nhìn thì dù sao cô cũng là hàng xóm của Vương Tuệ. Cô nghĩ việc vu khống sự trong trắng của một cô gái như thế là tốt sao?", Lâm Vũ cau mày.
"Thằng nhãi, mày dám nói với tao bằng cái giọng đó à! Mày có biết con gái tao là ai không?", người phụ nữ trung niên độc đoán nhìn Lâm Vũ.
"Tôi thèm quan tâm con gái của cô là ai đấy. Tốt nhất đừng chọc tức tôi, nếu không, cô không gánh nổi hậu quả đâu!", ánh mắt Lâm Vũ hơi nheo lại nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên.
"Tao không gánh nổi à? Haha, buồn cười thật, loại kiết xác như mày mà cũng dám nói thế à?", người phụ nữ trung niên khoanh tay đứng nhìn Lâm Vũ, vẻ mặt khinh thường.
Bà ta thấy Lâm Vũ ăn mặc xuề xòa, rõ ràng anh chỉ là một thằng kiết xác, cho nên bà ta cũng không thèm xem trọng Lâm Vũ.
"Lâm Vũ. Đừng cãi nhau với bà ta", Vương Tuệ kéo Lâm Vũ.
Mặc dù trong lòng Vương Tuệ rất uất ức, nhưng cô đã quen với việc chịu đựng uất ức bao năm qua rồi, chịu thêm chút nữa cũng không sao.
Khi Lâm Vũ thấy Vương Tuệ kéo mình, anh không nói thêm nữa.
Nếu không phải chính Vương Tuệ kéo anh lại, Lâm Vũ quả thật muốn đi lên tát cho người phụ nữ trung niên kia một cái.
Nhưng người phụ nữ trung niên không dừng lại ở đó.
"Vương Tuệ, mày cùng tuổi với Linh Linh nhà cô nhưng mày còn kém xa. Linh Linh nhà cô hiện tại đã lên chức quản lý. Còn mày tự nhìn lại bản thân mình xem?", người phụ nữ trung niên tác oai tác quái.
Những lời nói này của người phụ nữ trung niên rõ ràng là đang khoe khoang con gái của bà ta với Vương Tuệ, cũng như hạ thấp và chế giễu Vương Tuệ.
"Cô Lý. Cháu có việc phải làm, cháu về trước đây".
Sau khi Vương Tuệ cắn răng nói xong, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, Vương Tuệ không muốn dây dưa với người phụ nữ trung niên nữa.
Lúc này, một bóng người khác xuất hiện trước cửa nhà người phụ nữ trung niên.
Lâm Vũ nhìn kỹ hơn, đó là một cô gái trẻ ăn mặc khá hở hang, trang điểm đậm và đi giày cao gót.
“Con gái, con chuẩn bị đi làm đấy à?”, người phụ nữ trung niên cười nói với cô gái trẻ.
Rõ ràng, cô gái trẻ bước ra khỏi nhà là con gái của người phụ nữ trung niên, chắc là Linh Linh mà người phụ nữ trung niên vừa nói đến.
Khi Linh Linh nhìn thấy Vương Tuệ và Lâm Vũ, cô ta sửng sốt một lúc rồi mỉm cười:
"Yo, Vương Tuệ, cô đưa bạn trai về nhà à?"
“Bạn trai cái gì mà bạn trai, khách làng chơi thì có”, người phụ nữ trung niên nói.
Linh Linh không thể không che miệng cười khi nghe những lời đó.
"Mẹ, mẹ đừng nói nhảm. Thằng này ăn mặc lôi thôi. E là tiền chơi gái còn chả có, lấy đâu ra khách làng chơi, đây rõ ràng là muốn chơi gái dưới danh nghĩa hẹn hò mà!"
“Cũng đúng”, người phụ nữ trung niên gật đầu.
Linh Linh nhìn Vương Tuệ một lần nữa và nói với một nụ cười khinh thường:
"Vương Tuệ, dù sao chúng ta cũng là bạn. Là bạn, tôi khuyên cậu đừng hẹn hò với cái loại này, không có tiền đồ đâu".