"Nếu đã không vi phạm thì cô ở đây làm gì? Còn không mau mời chúng tôi đến băng ghế dài đi! Nhớ kỹ, phải là ghế có view đẹp nhất đấy", Lâm Vũ không lớn tiếng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy khí chất.
"Cậu……"
Linh Linh sắc mặt tái xanh, kiểu này là bảo cô ta phục vụ đây chắc?
"Cậu cái gì mà cậu? Chúng tôi bây giờ là khách hàng, có biết phục vụ khách hàng không vậy! Nếu như phục vụ không tốt, tôi sẽ lập tức phàn nàn với ông chủ của cô, hiểu không?", Lâm Vũ lạnh lùng nói.
Sau khi nghe những lời đó, khuôn mặt của Linh Linh trở nên rất khó coi.
Cô ta biết nếu Lâm Vũ thật sự bỏ ra mấy chục nghìn tệ ở đây, thì cô ta phải có thái độ phục vụ thật tốt, nếu không Lâm Vũ nhất định sẽ khiếu nại lên ông chủ, cô ta sẽ bị ông chủ trách mắng.
Hơn nữa vừa rồi nhìn thấy Lâm Vũ ném ra mấy chục nghìn tệ, chứng tỏ Lâm Vũ nhất định có khả năng tiêu từ hàng nghìn tệ trở lên.
"Tôi hỏi cô có hiểu không. Cô điếc à? Trả lời tôi!", Lâm Vũ tiếp tục mắng.
“Đã… đã hiểu”, mặc dù Linh Linh rất khó chịu nhưng cô ta chỉ có thể gượng cười.
“Hiểu rồi còn không mau dẫn đường đi!”, Lâm Vũ tiếp tục mắng.
“Đ… được, tôi sẽ dẫn đường”, Linh Linh mỉm cười gật đầu.
Ngay sau đó, Linh Linh đưa Lâm Vũ và Vương Tuệ đến băng ghế dài.
Sau khi ngồi xuống.
“Đi lấy rượu đi”, Lâm Vũ khoát tay với Linh Linh.
Linh Linh mỉm cười và gật đầu, sau đó rời đi.
Sau khi Linh Linh đi được một khoảng, sắc mặt cô ta bỗng trở nên u ám.
"Chết tiệt! Thằng bạn trai của Vương Tuệ thoạt nhìn chả khác nào một thằng kiết xác thế mà lại có thể vung tay một phát mấy nghìn tệ", Linh Linh cắn răng nghiến lợi nói.
Khi Linh Linh nhìn thấy Vương Tuệ, cô ta luôn thể hiện vẻ ta đây của mình trước mặt Vương Tuệ.
Điều vui vẻ nhất đối Linh Linh là thấy cuộc sống của Vương Tuệ tồi tệ hơn cô ta!
Nhưng vừa rồi Lâm Vũ mắng cô ta như vậy trước mặt Vương Tuệ, điều này khiến Linh Linh cảm thấy rất mất mặt với Vương Tuệ, nhưng cô ta không thể làm gì khác được!
"Hừm, nhìn cái bộ dạng của hắn thì nhiều nhất cũng chỉ có mấy đồng tiền lẻ, muốn ra vẻ ta đây trước mặt tôi à, muốn tìm lại thể diện cho Vương Tuệ à? Nằm mơ đi! Tôi nhất định sẽ bắt cậu phải trả giá!", Linh Linh cắn răng hung hãn nói.
Linh Linh đã có cách để dạy cho Lâm Vũ một bài học.
"Thằng kia, không phải cậu muốn ra vẻ có tiền sao? Tôi muốn xem xem cậu có bao nhiêu tiền nào!", Linh Linh nheo mắt.
“Còn Vương Tuệ, cả đời này đừng hòng hơn được tôi!”, đôi mắt của Linh Linh đầy cay độc.
Ở bên kia, tại ghế dài.
“Lâm Vũ, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, Vương Tuệ không khỏi hỏi.
“Lần trước không phải tôi đã nói cho cậu biết là tôi mua vé số trúng giải nhì mấy trăm nghìn rồi sao”, Lâm Vũ cười nói.
“Nhưng kể cả thế… thì cậu cũng không thể dùng thế được, quá lãng phí”, Vương Tuệ nghiêm mặt nói.
Đối với Vương Tuệ, dù chỉ vài nghìn tệ cũng là một số tiền rất lớn, nhưng Lâm Vũ lại vung tay đến mấy chục nghìn tệ như vậy.
“Không sao, chỉ cần làm Linh Linh kia cay cú là đáng rồi”, Lâm Vũ cười nói.
Nói thật, mấy chục nghìn tệ đối với Lâm Vũ cũng chỉ như muối bỏ bể, lần trước ông ngoại đã cho Lâm Vũ thêm một tỷ tiền tiêu vặt.
Ngừng một chút, Lâm Vũ cười nói tiếp: "Thế nào? Nhìn thấy Linh Linh ăn quả đắng, có cảm thấy tốt hơn không?"
“Cũng được lắm, vừa rồi cậu thật sự rất hung dữ đấy, ha ha ha”, Vương Tuệ che cái miệng nhỏ nhắn, phát ra một tràng cười trong trẻo và ngọt ngào.
Thành thật mà nói, mấy năm qua, Linh Linh đều chế nhạo Vương Tuệ, Vương Tuệ chưa bao giờ thấy Linh Linh ăn quả đắng, vừa nãy coi như đã nhìn thấy rồi.
“Đối mặt với kẻ xấu, không dữ một chút sao mà được?”, Lâm Vũ cười.
Ngừng một chút, Lâm Vũ cười nói tiếp:
"Nếu cậu còn chưa hả giận thì không sao, nãy mới chỉ là khởi đầu thôi, kịch hay còn ở đằng sau kìa".