Ý của lời nói của Trịnh Hải rõ ràng là ám chỉ rằng Vương Tuệ có thể hi sinh cơ thể của mình để kéo tài trợ, như vậy chắc chắc sẽ có ông chủ thích cô.
Dừng lại một chút, Trịnh Hải tiếp tục:
"Chỉ cần em có thể kéo được khoản tài trợ này, anh hứa. Nhiệm kì sắp tới của ban quan hệ đối ngoại, anh sẽ giới thiệu em làm trưởng ban tiếp theo của ban quan hệ đối ngoại hội Sinh viên. Ngoài ra, cuộc bình chọn sinh viên xuất sắc năm nay và… học bổng cấp một, anh có thể giúp em lấy được".
“Học bổng cấp một?”, Vương Tuệ có chút động lòng.
Học bổng được chia thành cấp độ 1, 2 và 3. Học bổng cấp một có nhiều tiền nhất nhưng cũng khó kiếm nhất. Nếu không dùng quan hệ, sẽ không nhận được học bổng cấp một.
Vương Tuệ biết hiện tại gia đình cô thiếu quá nhiều tiền, nếu cô có thể nhận được học bổng cấp một đúng là nắng hạn gặp mưa rào đấy.
Tuy nhiên, Vương Tuệ lắc đầu:
"Xin lỗi anh Trịnh Hải, em không làm được!"
Cho dù điều kiện có tốt đến đâu, Vương Tuệ cũng sẽ không bao giờ bán rẻ cơ thể của cô. Tuyệt đối không!
Sắc mặt Trịnh Hải đột nhiên trở nên ảm đạm khi nghe được lời này.
“Vương Tuệ, không phải tôi đang thương lượng các điều khoản với cô, mà là với tư cách trưởng ban quan hệ đối ngoại hội sinh viên. Tôi đang giao nhiệm vụ cho cô, hiểu chưa!”, Trịnh Hải lạnh lùng nói.
Trịnh Hải thấy mềm mỏng không được, lập tức mạnh tay.
Trịnh Hải lạnh lùng nói tiếp:
"Nếu không tuân lệnh, tôi có thể đuổi cô ra khỏi hội sinh viên ngay lập tức, cô sẽ không nhận được giải thưởng sinh viên xuất sắc năm nay! Cô sẽ không nhận được học bổng! Thậm chí còn ghi rõ điều đó trong hồ sơ của cô, để vết nhơ đó theo cô cả đời! Sau này không tìm được công việc tốt! "
Vương Tuệ vốn đơn thuần, bị Trịnh Hải dọa như thế, đương nhiên lập tức hoảng sợ.
Lúc này, Trịnh Hải đổi giọng:
"Đương nhiên, là đàn anh của em, anh cũng có thể giúp em tìm ra giải pháp".
“Giải… giải pháp gì?”, Vương Tuệ vội vàng hỏi.
“Chỉ cần em làm bạn gái anh, anh sẽ giúp em tìm ra cách kéo tài trợ 200.000 tệ!”, Trịnh Hải cười nói.
Lúc này, Trịnh Hải cuối cùng cũng lộ nguyên hình.
"Trịnh Hải, anh..", vẻ mặt Vương Tuệ thay đổi.
"Vương Tuệ, có bao nhiêu người muốn làm bạn gái của anh đều không có cơ hội đấy. Em nên trân trọng mới phải, em nói xem có phải không? Anh đảm bảo, làm bạn gái anh chỉ có lợi, không có thiệt".
Thực ra Trịnh Hải đã thèm muốn vẻ đẹp của Vương Tuệ từ lâu, muốn có được Vương Tuệ từ lâu, anh ta cũng đã nhiều lần nói bóng gió với Vương Tuệ, nhưng Vương Tuệ luôn giả vờ như không hiểu.
Vì vậy, lần này anh ta đã hạ màn, dùng thân phận của mình để uy hiếp Vương Tuệ.
"Đồng ý nhé, được không?"
Trịnh Hải vừa nói vừa đưa tay ra, muốn nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Vương Tuệ.
Vương Tuệ sợ đến mức co người lại, né tránh Trịnh Hải, nhưng Trịnh Hải không có ý bỏ cuộc.
"Thôi đi!"
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Ngay sau đó, Lâm Vũ cùng cậu mập lao ra.
Lâm Vũ trực tiếp đi tới trước mặt Vương Tuệ và chặn Trịnh Hải lại.
“Trịnh Hải, anh đúng là loại mặt người dạ thú. Dùng thân phận hội học sinh làm chuyện bẩn thỉu như vậy, anh còn liêm sỉ không?”, Lâm Vũ trực tiếp hét lên.
“Đúng đấy, không biết xấu hổ!”, cậu mập cũng phẫn nộ phụ họa.
"Ô, xem ai đến lo chuyện bao đồng này? Còn mắng cả tao nữa, có biết ông đây là ai không? Chúng mày xứng chắc?!", sắc mặt Trịnh Hải xám lại.
Đối với Trịnh Hải mà nói, đột nhiên có hai thằng xuất hiện và phá vỡ việc tốt của anh ta, đương nhiên là anh ta sẽ khó chịu rồi.
“Không phải chỉ là trưởng ban hội học sinh thôi sao? Tưởng mình to lắm đấy à?”, Lâm Vũ chế nhạo.
Trịnh Hải này, lấy tư cách hội trưởng hội học sinh ra hù dọa những tưởng sẽ hù được Lâm Vũ đấy? Mơ đi.
Lúc này, cậu mập cũng tự hào nói:
"Trịnh Hải, anh có biết Lâm Vũ bạn thân của tôi là ai không? Nói ra sợ anh sợ chết khiếp ấy!"
“Sợ chết khiếp á? Haha!”, Trịnh Hải không khỏi chế nhạo.
Trịnh Hải chỉ cần nhìn cách ăn mặc của Lâm Vũ và cậu mập, từ vẻ bề ngoài cũng đủ đoán ra gia đình Lâm Vũ và cậu mập chả có gì ghê gớm, chắc chắn chỉ là hai thằng kiết xác.
"Tao cảnh cáo hai chúng mày, cút ngay cho tao, nếu làm tao tức lên, tao đảm bảo chúng mày ở trường không yên với tao đâu!"