Nghĩ đến đây, mập mạp ngẩng đầu lên nói:
"Không mặc đồ hiệu nổi tiếng thì đáng bị người ta coi thường à? Để tôi nói cho mà biết. Đừng có giương mắt chó lên trông mặt mà bắt hình dong!"
Quản lý đại sảnh lập tức nhíu mày: "Mày gọi ai là chó? Mẹ mày, mày muốn chết à?"
"Tôi đang chửi anh đấy! Loại mắt chó trông mặt bắt hình dong!", cậu mập không chịu yếu thế.
"Thằng oắt, mẹ mày, muốn chết chứ gì!"
"Bốp!"
Người quản lý sảnh tức giận tát thẳng vào mặt cậu mập.
Cái tát trời giáng giáng xuống mặt cậu mập, cậu mập bị bất ngờ nên không kịp chuẩn bị, không ngờ quản lý sảnh lại trực tiếp ra tay với mình.
“Anh… anh đánh tôi?”, cậu mập che mặt, trợn to hai mắt.
Quản lý đại sảnh ngạo nghễ nói: "Tao đánh mày đấy, mày dám chửi ông đây à, không thèm nhìn xem bản thân là cái loại gì đi, mấy người đem thằng rẻ rách này ném ra ngoài cho tôi!"
Quản lý sảnh vung tay với hai nhân viên bảo vệ bên cạnh.
Sau khi nghe thấy vậy, hai nhân viên bảo vệ tiến tới kéo cậu mập đi.
"Anh… anh đợi đấy! Anh đánh tôi. Nhất định tôi sẽ bắt anh trả giá!", cậu mập tức giận chỉ tay về phía quản lý đại sảnh.
“Được rồi, tao đợi!”, quản lý sảnh chế nhạo.
Quản lý sảnh đã gặp qua rất nhiều người, tự nhận nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra thân phận, địa vị của đối phương, cho rằng cậu mập là kiểu người dưới đáy xã hội nên hắn chả sợ tí nào.
Sau khi bị hai nhân viên bảo vệ ném ra ngoài, cậu mập trực tiếp lấy điện thoại, bấm số của Lâm Vũ và gọi đi…
Trong phòng chờ VIP.
"Cái gì? Cậu bị đánh ở cửa khách sạn?", Lâm Vũ kinh ngạc đứng phắt dậy.
“Được rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ xuống lầu ngay!”, Lâm Vũ nói vào điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại.
Mặt Lâm Vũ xám lại, người anh em của mình đến dự tiệc mà lại bị đánh ở cửa, có chịu nổi được không cơ chứ?
“Chủ tịch Lâm, chuyện gì vậy?”, Lưu Ba vội vàng hỏi.
“Bạn của tôi ở trước cửa khách sạn bị quản lý khách sạn đánh!”, giọng điệu của Lâm Vận lạnh lùng.
“Cái gì!?”, Lưu Ba cũng kinh ngạc, đây là chuyện lớn đấy.
"Lưu Ba, đi theo tôi!"
Lâm Vũ đi thẳng ra ngoài.
Lưu Ba nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, ông ấy cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
…
Lối vào khách sạn.
Cậu mập bị ném ra ngoài quay trở lại cửa lần nữa.
Người quản lý sảnh vẫn đứng ở cửa không hề rời đi.
"Thằng oắt, mẹ nó, sao mày lại vác mặt quay lại thế! Ngứa đòn à!", quản lý sảnh chỉ vào cậu mập, ngạo nghễ.
"Câm mồm!"
Một tiếng hét dữ dội phát ra từ khách sạn.
Quản lý sảnh quay đầu lại, thấy Lâm Vũ và Lưu Ba đang đi đến.
“Chủ tịch Lâm. Sếp Lưu!”, quản lý sảnh sửng sốt.
Ngay sau đó, quản lý sảnh nhanh chóng nở một nụ cười nịnh nọt và nói:
"Chủ tịch Lâm, sếp Lưu. Sao hai người lại ở đây".
"Cút!"
Lâm Vũ dùng tay đẩy quản lý sảnh ra, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt cậu mập.
“Lâm Vũ, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”, cậu mập vẻ mặt đau khổ.
“Mập, ai đánh cậu!” Lâm Vũ nheo mắt.
"Anh ta!"
Cậu mập chỉ thẳng vào người quản lý sảnh.
Lâm Vũ quay đầu nhìn quản lý sảnh, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Sau khi quản lý sảnh cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vũ, hắn sợ tới mức sắc mặt lập tức tái nhợt.
Quản lý sảnh không phải kẻ ngốc, nhìn thấy cảnh này đã hiểu cậu mập thực sự là bạn của tân chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh!
Nghĩ đến đây lòng hắn bỗng như rơi xuống vực sâu, hắn dám đánh bạn của chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh!
"Cậu to gan đấy, chỉ là một quản lý nhãi nhép mà dám đánh cả bạn tôi! Cậu muốn đánh cả tôi đúng không!", Lâm Vũ tức giận nắm lấy cổ áo của quản lý sảnh.
"Sếp Lâm, xin tha mạng cho tôi!"
Quản lý sảnh hai chân run lên, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Cùng với hai tên bảo vệ bên cạnh. Bọn họ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, không ngờ một tên mập ăn mặc bình thường như vậy lại là bạn của tân chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh!
Với thân phận của họ, hậu quả của việc đắc tội với chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh, họ sao mà gánh nổi?
Lâm Vũ quay đầu nhìn cậu mập, híp mắt nói:
"Mập, vừa rồi hắn đánh cậu như thế nào, cậu đánh lại gấp mười, gấp trăm lần cho tôi!"
“Được!”, cậu mập gật đầu.
Cậu mập vừa bị quản lý sảnh đánh đến mực giận tím người, giờ là lúc trả thù.
Cậu mập trực tiếp xắn tay áo, sau đó chạy nhanh về phía quản lý đại sảnh.
“Quản lý, bây giờ anh tin tôi là bạn của chủ tịch chưa?”, cậu mập cúi đầu nhìn quản lý sảnh đang quỳ trên mặt đất.
"Tôi tin! Tôi tin rồi! Là do tôi có mắt như mù, xin hãy tha thứ cho tôi!", giọng của quản lý sảnh run rẩy.
"Tha cho anh à? Nằm mơ đi!"
Cậu mập nói xong liền tát thẳng vào mặt người quản lý sảnh.
"Cái tát này trả cho anh, kế tiếp là lãi!"
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Cậu mập không hề khách khí, tát liên tiếp vào mặt quản lý sảnh.
Khuôn mặt của người quản lý sảnh in lằn toàn dấu tay đỏ, nhưng hắn không dám phản kháng.
Sau mấy cái tát này, cuối cùng cậu mập cũng đã xả được cơn tức.
Đánh xong, cậu mập giáo huấn quản lý sảnh một bài:
"Nhớ đấy, sau này đừng có giương mắt chó lên trông mặt mà bắt hình dong nữa! Anh nghĩ mình to lắm à mà đi coi thường người khác? Còn có nhiều người lợi hại hơn anh đấy!"