Lý Sơ Ảnh không biết nên nói tiếp thế nào nữa.
Đã đến mức quỳ xuống đất cầu xin người ta rồi, còn nói gì được nữa?
“Sơ Ảnh, cậu cảm thấy thế nào?” Trần Thi Mạn vẫn không được tự tin cho lắm, nên quay đầu lại hỏi, như muốn một câu trả lời khẳng định.
Lý Sơ Ảnh nhạy bén nhận ra, hình như Trần Thi Mạn đang sợ hãi, lo lắng về điều gì đó.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Trần Thi Mạn lo lắng cho ông nội thôi.
Lý Sơ Ảnh gượng cười, ôm cánh tay cô ta: “Đương nhiên rồi, Thi Mạn đẹp như vậy, đừng bảo là quỳ xuống cầu xin, dù cậu có khóc lóc cầu xin, người có lòng dạ sắt đá đến mấy cũng sẽ tan chảy thôi.”
“Ha ha” Nghe được câu trả lời của Lý Sơ Ảnh, Trần Thi Mạn không khỏi cười lên.
Bàn về xinh đẹp, đúng là cô ta có chút ưu thế.
Vị cao nhân kia, dù có thanh cao hơn nữa thì cũng là đàn ông đúng không?
Đã là đàn ông, sao đối phương lại để một cô gái xinh đẹp như mình quỳ xuống đất khóc được?
“Aiz, khi ông nội tỉnh lại, nếu ông ấy biết cậu làm nhiều việc cho ông ấy như thế, nhất định sẽ rất vui” Lý Sơ Ảnh cảm thán.
“Đúng đúng đúng, chắc chắn ông sẽ cảm nhận được tình yêu của cháu gái dành cho ông.” Trần Thi Mạn cũng đồng ý, trả lời chắc nịch.
Cô ta đã bỏ ra nhiều như thế, quỳ xuống cầu xin cao nhân kia giúp đỡ rồi, hủy bỏ hôn ước có là gì đâu?
Chỉ là hủy bỏ hôn ước thôi, không quan trọng đến thế!
Triệu Lâm gọi xe chạy thẳng đến nhà họ Lý.
Khi đến trang viên của nhà họ Lý, anh thấy Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ đang đứng tán gẫu ngoài cửa.
Hai người thấy Triệu Lâm xuống xe thì mỉm cười đi về phía anh.
“Giám đốc Lý, ông cứ để người anh em này của tôi bắt xe đến thế này, không được ổn lắm đâu.” Vương Thánh Thủ nhạo. báng ông ta.
“Là tôi sắp xếp không hợp lí” Lý Thanh Nham cười ha ha, nói với Triệu Lâm: “Lát nữa làm xong việc, tôi mang cậu đến kho để xe, cậu thích cái nào thì cứ lái đi. Hoặc cậu có cái xe nào thích, tôi đặt cho cậu!”
“Cảm ơn ý tốt của hai vị, không giấu hai vị, tôi còn không có cả bằng lái” Triệu Lâm trả lời.
“Thế thì thuê một tài xế đi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì” Vương Thánh Thủ cười nói.
Lý Thanh Nham gật nhẹ đầu, hiển nhiên là cũng đồng ý.
Bàn về thân phận, trước mắt Triệu Lâm là chủ của quán bar Thanh Ca. Với thân phận này, anh vốn nên lái một chiếc xe tốt, có tài xế và vệ sĩ luân phiên đi theo mới đúng.
“Chúng ta nói chuyện chính trước đi, nói chuyện chính cái đã” Triệu Lâm thấy mình không nói lại hai người họ nên đã đổi đề tài.
Khi ba người vào nhà, Vương Thánh Thủ đặt từng loại dược liệu quý giá mà Triệu Lâm cần lên bàn.
“Đây là tất cả những dược liệu cậu cần” Vương Thánh Thủ nghiêm túc nói. Những dược liệu trên bàn đều có trong toa thuốc của Triệu Lâm.
Mỗi một loại đều là loại cực kì quý giá, đắt đến mức người bình thường chỉ nghe thôi cũng thấy giật mình rồi.
Dù là nhà họ Lý có sự nghiệp lớn, khi gom góp số dược liệu này, cũng tốn mất một lượng tài nguyên cực lớn.
Thứ tài nguyên này không đơn giản là tiền.
Có một vài loại dược liệu không chỉ có tiên là mua được, phải nhờ vào ân huệ, quan hệ thì mới móc nối được.
Một lát sau, Triệu Lâm kiểm tra xong hết, gương mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
Vương Thánh Thủ và Lý Thanh Nham thấy anh không nói gì thì cho rằng dược liệu có vấn đề.
Lý Thanh Nham vội vàng nói: “Nếu dược liệu có vấn đề thì cậu cứ nói thẳng, tôi sai người đi tìm gấp!”
“Dược liệu không có vấn đề gì cả, tôi chỉ đang nghĩ cách điều trị cho Diệu Diệu thôi.” Triệu Lâm nhíu chặt mày, nhớ lại cặn kế từng chỉ tiết liên quan đến căn bệnh Tiên Thiên của Lý Diệu Diệu ở trong truyền thừa.
Một lúc lâu sau.
Sau khi nghĩ xong, Triệu Lâm lấy giấy bút, nhanh chóng viết lại những yêu cầu của mình, ví dụ như cách dùng số dược liệu trên bàn, nên phối hợp thế nào, nên uống thuốc khi nào.
Anh viết chằng chịt hết cả hai trang giấy!
Đã đến mức quỳ xuống đất cầu xin người ta rồi, còn nói gì được nữa?
“Sơ Ảnh, cậu cảm thấy thế nào?” Trần Thi Mạn vẫn không được tự tin cho lắm, nên quay đầu lại hỏi, như muốn một câu trả lời khẳng định.
Lý Sơ Ảnh nhạy bén nhận ra, hình như Trần Thi Mạn đang sợ hãi, lo lắng về điều gì đó.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Trần Thi Mạn lo lắng cho ông nội thôi.
Lý Sơ Ảnh gượng cười, ôm cánh tay cô ta: “Đương nhiên rồi, Thi Mạn đẹp như vậy, đừng bảo là quỳ xuống cầu xin, dù cậu có khóc lóc cầu xin, người có lòng dạ sắt đá đến mấy cũng sẽ tan chảy thôi.”
“Ha ha” Nghe được câu trả lời của Lý Sơ Ảnh, Trần Thi Mạn không khỏi cười lên.
Bàn về xinh đẹp, đúng là cô ta có chút ưu thế.
Vị cao nhân kia, dù có thanh cao hơn nữa thì cũng là đàn ông đúng không?
Đã là đàn ông, sao đối phương lại để một cô gái xinh đẹp như mình quỳ xuống đất khóc được?
“Aiz, khi ông nội tỉnh lại, nếu ông ấy biết cậu làm nhiều việc cho ông ấy như thế, nhất định sẽ rất vui” Lý Sơ Ảnh cảm thán.
“Đúng đúng đúng, chắc chắn ông sẽ cảm nhận được tình yêu của cháu gái dành cho ông.” Trần Thi Mạn cũng đồng ý, trả lời chắc nịch.
Cô ta đã bỏ ra nhiều như thế, quỳ xuống cầu xin cao nhân kia giúp đỡ rồi, hủy bỏ hôn ước có là gì đâu?
Chỉ là hủy bỏ hôn ước thôi, không quan trọng đến thế!
Triệu Lâm gọi xe chạy thẳng đến nhà họ Lý.
Khi đến trang viên của nhà họ Lý, anh thấy Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ đang đứng tán gẫu ngoài cửa.
Hai người thấy Triệu Lâm xuống xe thì mỉm cười đi về phía anh.
“Giám đốc Lý, ông cứ để người anh em này của tôi bắt xe đến thế này, không được ổn lắm đâu.” Vương Thánh Thủ nhạo. báng ông ta.
“Là tôi sắp xếp không hợp lí” Lý Thanh Nham cười ha ha, nói với Triệu Lâm: “Lát nữa làm xong việc, tôi mang cậu đến kho để xe, cậu thích cái nào thì cứ lái đi. Hoặc cậu có cái xe nào thích, tôi đặt cho cậu!”
“Cảm ơn ý tốt của hai vị, không giấu hai vị, tôi còn không có cả bằng lái” Triệu Lâm trả lời.
“Thế thì thuê một tài xế đi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì” Vương Thánh Thủ cười nói.
Lý Thanh Nham gật nhẹ đầu, hiển nhiên là cũng đồng ý.
Bàn về thân phận, trước mắt Triệu Lâm là chủ của quán bar Thanh Ca. Với thân phận này, anh vốn nên lái một chiếc xe tốt, có tài xế và vệ sĩ luân phiên đi theo mới đúng.
“Chúng ta nói chuyện chính trước đi, nói chuyện chính cái đã” Triệu Lâm thấy mình không nói lại hai người họ nên đã đổi đề tài.
Khi ba người vào nhà, Vương Thánh Thủ đặt từng loại dược liệu quý giá mà Triệu Lâm cần lên bàn.
“Đây là tất cả những dược liệu cậu cần” Vương Thánh Thủ nghiêm túc nói. Những dược liệu trên bàn đều có trong toa thuốc của Triệu Lâm.
Mỗi một loại đều là loại cực kì quý giá, đắt đến mức người bình thường chỉ nghe thôi cũng thấy giật mình rồi.
Dù là nhà họ Lý có sự nghiệp lớn, khi gom góp số dược liệu này, cũng tốn mất một lượng tài nguyên cực lớn.
Thứ tài nguyên này không đơn giản là tiền.
Có một vài loại dược liệu không chỉ có tiên là mua được, phải nhờ vào ân huệ, quan hệ thì mới móc nối được.
Một lát sau, Triệu Lâm kiểm tra xong hết, gương mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
Vương Thánh Thủ và Lý Thanh Nham thấy anh không nói gì thì cho rằng dược liệu có vấn đề.
Lý Thanh Nham vội vàng nói: “Nếu dược liệu có vấn đề thì cậu cứ nói thẳng, tôi sai người đi tìm gấp!”
“Dược liệu không có vấn đề gì cả, tôi chỉ đang nghĩ cách điều trị cho Diệu Diệu thôi.” Triệu Lâm nhíu chặt mày, nhớ lại cặn kế từng chỉ tiết liên quan đến căn bệnh Tiên Thiên của Lý Diệu Diệu ở trong truyền thừa.
Một lúc lâu sau.
Sau khi nghĩ xong, Triệu Lâm lấy giấy bút, nhanh chóng viết lại những yêu cầu của mình, ví dụ như cách dùng số dược liệu trên bàn, nên phối hợp thế nào, nên uống thuốc khi nào.
Anh viết chằng chịt hết cả hai trang giấy!