Sát thủ nguy trang chỉ còn cách Kiều Phương một bước, Giang Tước Nhi tiến lên chắn giữa họ, cô ấy có phản ứng trước, tay trái túm cổ tay đối phương, tay phải cầm dao chém sát thủ.
Sát thủ giật mình, không ngờ cô gái trong nhã nhặn này lại là một người luyện
Tay phải gã thu dao, thuận thế đâm tới Giang Tước Nhị, tính giải quyết cô ấy trước.
Giang Tước Nhi rút lui, hét lên: “Giết người! Giết người!”
Tiếng hét chói tai truyền khắp căn nhà.
Người ngoài cửa nghe tiếng báo động thì lập tức biến sắc lao vào.
Sát thủ nhìn thoáng qua Giang Tước Nhi, không ham chiến, mở cửa sổ bếp nhảy ra.
Vừa rồi vào bếp, gã đã nghiên cứu địa hình, tìm được đường chạy trốn khi không thành công.
Bên ngoài, một chiếc xe màu trắng chạy tới chỉ viện.
“Két!”
Cửa nhà Kiều Phương bị người ta đạp bung.
Vệ sĩ cưỡng ép xâm nhập giải cứu Kiều Phương.
Giang Tước Nhi bình tĩnh nói: “Hắn nhảy ra từ phòng bếp!”
“Cô mở cửa trước đí, người canh gác vội vàng lấy bộ đàm: “Có sát thủ, đối phương leo theo đường ống phía sau toàn nhà, chặn lại mau!”
Giang Tước Nhi tiến lên mở cửa. Trong tay vệ sĩ cầm súng lục, nhắm thẳng vào trán Giang Tước Nhi.
Thấy Kiều Phương còn đang đứng trong phòng, vệ sĩ lao vào, nhìn qua cửa sổ phòng bếp.
Lúc ấy, sát thủ đã nhảy xuống.
Cách đó có một chiếc xe xám ào ào lao tới, nhanh chóng tông mạnh vào chiếc xe màu trắng.
Sát thủ này đáp đất, xoay người chui vào trong xe trắng. Vèol
Chiếc xe trắng dùng hết tốc độ phóng đi.
Xe xám tông không thành công thì đổi đầu vội đuổi theo.
Vệ sĩ vào nhà Triệu Lâm rồi nhanh chóng ghi nhớ bảng số xe, thông qua bộ đàm, báo cho đồng đội.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Trong mắt Kiều Phương lộ ra tia bất an, giờ bà ấy mới kịp phản ứng là mình vừa trải qua nguy hiểm cỡ nào!
“Dì à, không sao đâu, đối phương chạy rồi!”, Giang Tước Nhi an ủi. Kiều Phương nghe nói như thế thì vô thức gật đầu, chưa thể bình tĩnh. Khoảng 15 phút sau.
Xe trắng của sát thủ và xe xám đuổi theo đều tới ngoại ô Trung Châu.
Hai tên sát thủ không thể cắt đuôi đối phương nên phanh gấp ở khúc cua để phục kích.
Chúng có kinh nghiệm phong phú, xe xám vừa qua khúc cua thì xe trắng lao nhanh tới, húc thật mạnh.
Đoàn đoàng! Hai tên sát thủ bắn ra hai phát. Hai vệ sĩ trên xe xám mất mạng tại chỗ.
Sau khi làm xong thì xe trắng chạy biến mất.
Triệu Lâm biết xảy ra biến cố thì vội chạy về nhà. Đợi khi anh về tới thì phát hiện chung quanh có rất nhiều người.
Tê Đại Khí thấp giọng giải thích: “Tôi sợ sát thủ cho rằng chúng ta thả lỏng cảnh giác sẽ có đợt ám sát thứ ba nên tăng lượng người!”
“Phiền ông quá!”, Triệu Lâm gật đầu, đợi khi anh vào cổng khu nhà thì thấy đám hàng xóm túm năm tụm ba quanh nhà để dòm ngó.
Ánh mắt của họ nhìn đám vệ sĩ mà Tề Đại Khí tăng thêm.
Ai cũng bàn tán.
Suy đoán đủ thứ:
Sát thủ giật mình, không ngờ cô gái trong nhã nhặn này lại là một người luyện
Tay phải gã thu dao, thuận thế đâm tới Giang Tước Nhị, tính giải quyết cô ấy trước.
Giang Tước Nhi rút lui, hét lên: “Giết người! Giết người!”
Tiếng hét chói tai truyền khắp căn nhà.
Người ngoài cửa nghe tiếng báo động thì lập tức biến sắc lao vào.
Sát thủ nhìn thoáng qua Giang Tước Nhi, không ham chiến, mở cửa sổ bếp nhảy ra.
Vừa rồi vào bếp, gã đã nghiên cứu địa hình, tìm được đường chạy trốn khi không thành công.
Bên ngoài, một chiếc xe màu trắng chạy tới chỉ viện.
“Két!”
Cửa nhà Kiều Phương bị người ta đạp bung.
Vệ sĩ cưỡng ép xâm nhập giải cứu Kiều Phương.
Giang Tước Nhi bình tĩnh nói: “Hắn nhảy ra từ phòng bếp!”
“Cô mở cửa trước đí, người canh gác vội vàng lấy bộ đàm: “Có sát thủ, đối phương leo theo đường ống phía sau toàn nhà, chặn lại mau!”
Giang Tước Nhi tiến lên mở cửa. Trong tay vệ sĩ cầm súng lục, nhắm thẳng vào trán Giang Tước Nhi.
Thấy Kiều Phương còn đang đứng trong phòng, vệ sĩ lao vào, nhìn qua cửa sổ phòng bếp.
Lúc ấy, sát thủ đã nhảy xuống.
Cách đó có một chiếc xe xám ào ào lao tới, nhanh chóng tông mạnh vào chiếc xe màu trắng.
Sát thủ này đáp đất, xoay người chui vào trong xe trắng. Vèol
Chiếc xe trắng dùng hết tốc độ phóng đi.
Xe xám tông không thành công thì đổi đầu vội đuổi theo.
Vệ sĩ vào nhà Triệu Lâm rồi nhanh chóng ghi nhớ bảng số xe, thông qua bộ đàm, báo cho đồng đội.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Trong mắt Kiều Phương lộ ra tia bất an, giờ bà ấy mới kịp phản ứng là mình vừa trải qua nguy hiểm cỡ nào!
“Dì à, không sao đâu, đối phương chạy rồi!”, Giang Tước Nhi an ủi. Kiều Phương nghe nói như thế thì vô thức gật đầu, chưa thể bình tĩnh. Khoảng 15 phút sau.
Xe trắng của sát thủ và xe xám đuổi theo đều tới ngoại ô Trung Châu.
Hai tên sát thủ không thể cắt đuôi đối phương nên phanh gấp ở khúc cua để phục kích.
Chúng có kinh nghiệm phong phú, xe xám vừa qua khúc cua thì xe trắng lao nhanh tới, húc thật mạnh.
Đoàn đoàng! Hai tên sát thủ bắn ra hai phát. Hai vệ sĩ trên xe xám mất mạng tại chỗ.
Sau khi làm xong thì xe trắng chạy biến mất.
Triệu Lâm biết xảy ra biến cố thì vội chạy về nhà. Đợi khi anh về tới thì phát hiện chung quanh có rất nhiều người.
Tê Đại Khí thấp giọng giải thích: “Tôi sợ sát thủ cho rằng chúng ta thả lỏng cảnh giác sẽ có đợt ám sát thứ ba nên tăng lượng người!”
“Phiền ông quá!”, Triệu Lâm gật đầu, đợi khi anh vào cổng khu nhà thì thấy đám hàng xóm túm năm tụm ba quanh nhà để dòm ngó.
Ánh mắt của họ nhìn đám vệ sĩ mà Tề Đại Khí tăng thêm.
Ai cũng bàn tán.
Suy đoán đủ thứ: