Thưởng thức dáng vẻ thất thố khi sợ hãi của con cừu?
Nghe cái cách hình dung như thế, cái loại cảm giác “điên cuồng” “tàn nhẫn” “hài hước” gần như đập vào mặt Tê Đại Khí.
Rốt cuộc là một loại đối thủ thế nào mới xứng để hình dung như vậy?
Tê Đại Khí không nhịn được nhìn thoáng qua Kiều Hấn. Điều khiến ông ta ngạc nhiên là Kiều Hãn dường như rất vừa lòng với hình dung của ông Khánh, nên cứ gật đầu liên tục.
“Tôi nhớ lúc nấy ông nói sát thủ vào nhà thành công, chỉ là sau đó bị một cô gái ngăn cản?” Kiều Hấn hỏi Tề Đại Khí.
“Đúng vậy!” Tề Đại Khí khẳng định. “Có điều tra cô ta chưa?” Kiều Hãn hỏi.
“Cô ta tên Giang Oanh Oanh, là đồng nghiệp mới của Kiều tiểu thư, vừa mới dọn đến cách vách nhà họ Kiều. Buổi sáng Kiều tiểu thư có thể tránh thoát khỏi xe đâm là vì có cô ta cứu giúp.
Có điều, thân phận của cô ta là giả. Từ khi Kiều tiểu thư xảy ra chuyện, cô ta không còn đi trường học dạy học nữa, cứ vậy mà hoàn toàn mất tung mất tích.” Tê Đại Khí nói theo sự thật.
“Có khi nào cô ta cũng là người của nhà họ Nguyên hay không?” Ông Khánh mặt mày bình tĩnh nhìn về phía Kiều Hãn.
“Không thể nào.” Kiều Hãn lắc đầu phủ nhận, nói: “Với tính cách của ông hai nhà họ Nguyên, nếu lần đầu ám sát thành công thì đại khái là muốn chém hai chân của chị tôi, hoặc là đánh cho chị tôi tê liệt nửa người. Tóm lại là ông ta nhất định sẽ giữ lại tánh mạng của chị tôi, khiến chị tôi sống không bằng chết.
Cùng lý, đến lần ám sát thứ hai, sát thủ đi vào nhà, nếu không có cô gái kia ngăn cản thì sát thủ nhiều lắm chỉ đánh gãy chân hoặc gấy tay hoặc rạch nát mặt chị tôi thôi.
Sau đó... sát thủ sẽ quay lại cảnh chị ấy đau đớn la hét, để ông ta thưởng thức dáng vẻ khổ sở của chị ấy.”
Lúc nói chuyện, Kiều Hãn không thay đổi một chút sắc mặt nào, giống như là đang nói một chuyện bình thường thôi.
Có điều, Tê Đại Khí nghe nghe rồi nổi da gà, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. Rốt cuộc là cái loại kẻ điên nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?
Ông Khánh gật nhẹ đầu, hiển nhiên là cũng đồng ý với cách nói của Kiều Hãn.
“Nếu ông hai nhà họ Nguyên thích chơi như vậy, thì chúng ta chơi cùng ông †a một trận đi!” Kiều Hãn cười hờ hững: “Dùng cách chơi của ông ta, đi chơi với ông ta, còn phải chơi kích thích hơn nữa mới được.”
“Lỡ như cả nhà họ Nguyên đánh trả lại thì sao?” Trong mắt ông Khánh lộ ra vẻ lo lắng.
Bởi vì ân oán năm xưa, nhà họ Kiều và nhà họ Nguyên thù ghét nhau lâu lắm rồi. Mãi đến dạo gần đây, khi thế hệ cũ thoái vị, thế hệ mới lên nắm quyền, ích lợi lớn hơn mâu thuẫn, hai nhà mới dần qua lại với nhau.
Nếu làm theo ý của Kiều Hãn thì... có lẽ mâu thuẫn giữa hai nhà sẽ một lần nữa trở nên gay gắt!
“Hòa bình là đánh ra tới, chứ không phải là một bên hèn nhát thỏa hiệp nhường nhịn.”
Kiều Hãn cười nói: “Ông hai nhà họ Nguyên thích thích bao gái sinh con ở khắp nơi đúng không?
Vậy thì xử lý một hai người, sau đó công khai đưa đến nhà họ Nguyên, để nhà họ Nguyên xem xét đúng sai.”
Trong nhất thời, ông Khánh và Tê Đại Khí ngồi bên trong xe rơi vào im lặng. Tề Đại Khí đổ mồ hôi ướt nhẹp cả áo.
Ông Khánh không nói một lời, hiển nhiên là bị sốc trước đề nghị của Kiều Hãn.
“Tiểu thư còn chưa quay về gia tộc... Nếu ông cụ không vui thì phải làm sao. bây giờ?” Ông Khánh nói ra điều lo lắng cuối cùng.
Phản ứng của nhà họ Nguyên rất quan trọng. Nhưng mà ý kiến của nhà họ Kiều càng quan trọng hơn. Năm xưa ông cụ Kiều đã công khai đuổi Kiều Phương ra khỏi nhà.
Hiện giờ, nhà họ Kiều vì một người bị đuổi ra khỏi nhà mà đi khai chiến với nhà họ Nguyên...
Lỡ như ông cụ nổi giận thì biết làm sao? “Tôi đã nói chuyện của chị tôi với ông già nhà tôi rồi.” Kiều Hãn bình tĩnh nói.
Ông Khánh vểnh tai lên lắng nghe. Đây là chuyện gia đình, ông ta không tiện hỏi tới cùng, chỉ đành phải lắng nghe.
Kiều Hãn mỉm cười, hỏi ngược lại ông Khánh: “Ông theo ông già mười mấy năm rồi. Ông đoán xem ông ấy nói thế nào?”
“Ông ấy là một người mạnh miệng mềm lòng. Đương nhiên, ông ấy cắt đứt tình cảm cha con với tiểu thư, cũng là vì cách làm của tiểu thư quá kiên quyết, khiến ông ấy không còn đường lui.
Tôi nhớ ông ấy từng rất cưng chiều tiểu thư. Người già rồi, thế nào cũng sẽ hay nhớ về những chuyện vui vẻ trước đây.
Nghe cái cách hình dung như thế, cái loại cảm giác “điên cuồng” “tàn nhẫn” “hài hước” gần như đập vào mặt Tê Đại Khí.
Rốt cuộc là một loại đối thủ thế nào mới xứng để hình dung như vậy?
Tê Đại Khí không nhịn được nhìn thoáng qua Kiều Hấn. Điều khiến ông ta ngạc nhiên là Kiều Hãn dường như rất vừa lòng với hình dung của ông Khánh, nên cứ gật đầu liên tục.
“Tôi nhớ lúc nấy ông nói sát thủ vào nhà thành công, chỉ là sau đó bị một cô gái ngăn cản?” Kiều Hấn hỏi Tề Đại Khí.
“Đúng vậy!” Tề Đại Khí khẳng định. “Có điều tra cô ta chưa?” Kiều Hãn hỏi.
“Cô ta tên Giang Oanh Oanh, là đồng nghiệp mới của Kiều tiểu thư, vừa mới dọn đến cách vách nhà họ Kiều. Buổi sáng Kiều tiểu thư có thể tránh thoát khỏi xe đâm là vì có cô ta cứu giúp.
Có điều, thân phận của cô ta là giả. Từ khi Kiều tiểu thư xảy ra chuyện, cô ta không còn đi trường học dạy học nữa, cứ vậy mà hoàn toàn mất tung mất tích.” Tê Đại Khí nói theo sự thật.
“Có khi nào cô ta cũng là người của nhà họ Nguyên hay không?” Ông Khánh mặt mày bình tĩnh nhìn về phía Kiều Hãn.
“Không thể nào.” Kiều Hãn lắc đầu phủ nhận, nói: “Với tính cách của ông hai nhà họ Nguyên, nếu lần đầu ám sát thành công thì đại khái là muốn chém hai chân của chị tôi, hoặc là đánh cho chị tôi tê liệt nửa người. Tóm lại là ông ta nhất định sẽ giữ lại tánh mạng của chị tôi, khiến chị tôi sống không bằng chết.
Cùng lý, đến lần ám sát thứ hai, sát thủ đi vào nhà, nếu không có cô gái kia ngăn cản thì sát thủ nhiều lắm chỉ đánh gãy chân hoặc gấy tay hoặc rạch nát mặt chị tôi thôi.
Sau đó... sát thủ sẽ quay lại cảnh chị ấy đau đớn la hét, để ông ta thưởng thức dáng vẻ khổ sở của chị ấy.”
Lúc nói chuyện, Kiều Hãn không thay đổi một chút sắc mặt nào, giống như là đang nói một chuyện bình thường thôi.
Có điều, Tê Đại Khí nghe nghe rồi nổi da gà, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. Rốt cuộc là cái loại kẻ điên nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?
Ông Khánh gật nhẹ đầu, hiển nhiên là cũng đồng ý với cách nói của Kiều Hãn.
“Nếu ông hai nhà họ Nguyên thích chơi như vậy, thì chúng ta chơi cùng ông †a một trận đi!” Kiều Hãn cười hờ hững: “Dùng cách chơi của ông ta, đi chơi với ông ta, còn phải chơi kích thích hơn nữa mới được.”
“Lỡ như cả nhà họ Nguyên đánh trả lại thì sao?” Trong mắt ông Khánh lộ ra vẻ lo lắng.
Bởi vì ân oán năm xưa, nhà họ Kiều và nhà họ Nguyên thù ghét nhau lâu lắm rồi. Mãi đến dạo gần đây, khi thế hệ cũ thoái vị, thế hệ mới lên nắm quyền, ích lợi lớn hơn mâu thuẫn, hai nhà mới dần qua lại với nhau.
Nếu làm theo ý của Kiều Hãn thì... có lẽ mâu thuẫn giữa hai nhà sẽ một lần nữa trở nên gay gắt!
“Hòa bình là đánh ra tới, chứ không phải là một bên hèn nhát thỏa hiệp nhường nhịn.”
Kiều Hãn cười nói: “Ông hai nhà họ Nguyên thích thích bao gái sinh con ở khắp nơi đúng không?
Vậy thì xử lý một hai người, sau đó công khai đưa đến nhà họ Nguyên, để nhà họ Nguyên xem xét đúng sai.”
Trong nhất thời, ông Khánh và Tê Đại Khí ngồi bên trong xe rơi vào im lặng. Tề Đại Khí đổ mồ hôi ướt nhẹp cả áo.
Ông Khánh không nói một lời, hiển nhiên là bị sốc trước đề nghị của Kiều Hãn.
“Tiểu thư còn chưa quay về gia tộc... Nếu ông cụ không vui thì phải làm sao. bây giờ?” Ông Khánh nói ra điều lo lắng cuối cùng.
Phản ứng của nhà họ Nguyên rất quan trọng. Nhưng mà ý kiến của nhà họ Kiều càng quan trọng hơn. Năm xưa ông cụ Kiều đã công khai đuổi Kiều Phương ra khỏi nhà.
Hiện giờ, nhà họ Kiều vì một người bị đuổi ra khỏi nhà mà đi khai chiến với nhà họ Nguyên...
Lỡ như ông cụ nổi giận thì biết làm sao? “Tôi đã nói chuyện của chị tôi với ông già nhà tôi rồi.” Kiều Hãn bình tĩnh nói.
Ông Khánh vểnh tai lên lắng nghe. Đây là chuyện gia đình, ông ta không tiện hỏi tới cùng, chỉ đành phải lắng nghe.
Kiều Hãn mỉm cười, hỏi ngược lại ông Khánh: “Ông theo ông già mười mấy năm rồi. Ông đoán xem ông ấy nói thế nào?”
“Ông ấy là một người mạnh miệng mềm lòng. Đương nhiên, ông ấy cắt đứt tình cảm cha con với tiểu thư, cũng là vì cách làm của tiểu thư quá kiên quyết, khiến ông ấy không còn đường lui.
Tôi nhớ ông ấy từng rất cưng chiều tiểu thư. Người già rồi, thế nào cũng sẽ hay nhớ về những chuyện vui vẻ trước đây.