“Người ở tỉnh Vân Sơn, tới tỉnh Nam chúng ta làm gì?”, Triệu Lâm theo bản năng hỏi.
Tỉnh Vân Sơn và tỉnh Nam cách nhau hàng ngàn dặm, có thể dùng từ “rất xa” để hình dung.
“Không biết, tôi cũng vừa mới biết nhà họ Trần mời anh ta đến!", Vương Thánh lắc đầu.
Triệu Lâm không suy nghĩ nhiều về chuyện của Gia Cát Bắc Thần, ngược lại dặn dò Lý Thanh Nham: “Bệnh tiên thiên của Diệu Diệu bây giờ đã tiến triển đến bước thứ hail
Chờ cô ấy có thể sống được qua mười tám ngày quan trọng nhất này, coi như bệnh tiên thiên đã được điều trị gần tới gốc rồi!
Nhưng còn cần phải điều dưỡng thêm, bởi vì chỉ có thể uống thuốc, số thuốc đi vào trong cơ thể có thể loại bỏ căn bệnh tiên thiên của cô ấy, nhưng cũng đã làm tổn thương đến căn cơ của cô ấy.
Tôi còn phải châm cho cô ấy lần thứ ba vào mười tám ngày sau, cô ấy mới được coi là đã khỏi hẳn”.
“Tôi biết rồi”. Lý Thanh Nham lên tiếng, trong lòng cũng thở dài một hơi.
Đợi Vương Thánh Thủ cũng cáo từ rời đi.
Lúc Triệu Lâm và Lý Thanh Nham ở riêng với nhau.
Triệu Lâm nói bóng nói gió hỏi: “Chú Lý, năm đó khi ông nội tôi và chú viết hôn ước, có còn dặn dò những chuyện gì khác không?”
“Ví dụ như?”, Lý Thanh Nham ngẩn ra.
“.”. Triệu Lâm bị ông ấy hỏi ngược lại.
“Sơ Ảnh, có phải cũng có một miếng ngọc không?”, Triệu Lâm hỏi.
“Đúng vậy! Năm đó lúc Triệu chân nhân đính hôn, quả thật có cho Sơ Ảnh một miếng ngọc, hơn nữa dặn dò chúng
tôi phải cho nó đeo đủ hai mươi năm”. Lý Thanh Nham nói.
Triệu Lâm bình tĩnh hỏi: “Miếng ngọc này giờ có ở nhà họ Lý không?”
“Có!", Lý Thanh Nham đáp.
“Mang nó ra đây đi, tôi muốn xem một chút”. Triệu Lâm nói.
Lý Thanh Nham đi ra khỏi cửa, chỉ một lát sau mang một cái hộp quay lại.
Đợi sau khi mở hộp ra, một miếng ngọc bội màu tím trong suốt to bằng ngón cái xuất hiện trước mắt Triệu Lâm.
“Màu tím?”. Đôi mắt của Triệu Lâm lộ ra sự thay đổi, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Sau khi anh cầm lên một cách cẩn thận, phát hiện tạo hình của miếng ngọc bội này khá giống với miếng của Trần Thi Mạn, nhưng chỉ tiết trên có sự khác biệt rất lớn.
Miếng ngọc bội của Trần Thi Mạn màu xanh nhạt.
Tổng thế miếng ngọc bội này lại là màu tím!
Triệu Lâm cầm lấy miếng ngọc bội, vận chuyển Tam Thanh Công, trong phút chốc...
Một cỗ năng lượng thuần khiết đã ngay lập tức dung nhập vào trong cơ thể của anh.
Tu vi của anh vốn cũng đã “đầy”, ngay lập tức đã có chút dao động.
Là nó!
Triệu Lâm để nó về lại chỗ cũ, hỏi: “Chú Lý miếng ngọc. bội này có tác dụng rất quan trọng đối với tôi! Cũng liên quan đến việc điều trị cho Diệu Diêu sau này, tôi tạm thời muốn
mang nó đi, chú xem có được không?”
Vẻ mặt của Lý Thanh Nham lộ ra vẻ do dự: “Tiểu Lâm, năm đó ông nội cậu nói, giao lại hôn thư thì miếng ngọc bội mới có thể đưa cho cậu”.
“Chú Lý, hình như đây là lần đầu tiên tôi mở miệng cầu xin chú?”, Triệu Lâm nói.
Tỉnh Vân Sơn và tỉnh Nam cách nhau hàng ngàn dặm, có thể dùng từ “rất xa” để hình dung.
“Không biết, tôi cũng vừa mới biết nhà họ Trần mời anh ta đến!", Vương Thánh lắc đầu.
Triệu Lâm không suy nghĩ nhiều về chuyện của Gia Cát Bắc Thần, ngược lại dặn dò Lý Thanh Nham: “Bệnh tiên thiên của Diệu Diệu bây giờ đã tiến triển đến bước thứ hail
Chờ cô ấy có thể sống được qua mười tám ngày quan trọng nhất này, coi như bệnh tiên thiên đã được điều trị gần tới gốc rồi!
Nhưng còn cần phải điều dưỡng thêm, bởi vì chỉ có thể uống thuốc, số thuốc đi vào trong cơ thể có thể loại bỏ căn bệnh tiên thiên của cô ấy, nhưng cũng đã làm tổn thương đến căn cơ của cô ấy.
Tôi còn phải châm cho cô ấy lần thứ ba vào mười tám ngày sau, cô ấy mới được coi là đã khỏi hẳn”.
“Tôi biết rồi”. Lý Thanh Nham lên tiếng, trong lòng cũng thở dài một hơi.
Đợi Vương Thánh Thủ cũng cáo từ rời đi.
Lúc Triệu Lâm và Lý Thanh Nham ở riêng với nhau.
Triệu Lâm nói bóng nói gió hỏi: “Chú Lý, năm đó khi ông nội tôi và chú viết hôn ước, có còn dặn dò những chuyện gì khác không?”
“Ví dụ như?”, Lý Thanh Nham ngẩn ra.
“.”. Triệu Lâm bị ông ấy hỏi ngược lại.
“Sơ Ảnh, có phải cũng có một miếng ngọc không?”, Triệu Lâm hỏi.
“Đúng vậy! Năm đó lúc Triệu chân nhân đính hôn, quả thật có cho Sơ Ảnh một miếng ngọc, hơn nữa dặn dò chúng
tôi phải cho nó đeo đủ hai mươi năm”. Lý Thanh Nham nói.
Triệu Lâm bình tĩnh hỏi: “Miếng ngọc này giờ có ở nhà họ Lý không?”
“Có!", Lý Thanh Nham đáp.
“Mang nó ra đây đi, tôi muốn xem một chút”. Triệu Lâm nói.
Lý Thanh Nham đi ra khỏi cửa, chỉ một lát sau mang một cái hộp quay lại.
Đợi sau khi mở hộp ra, một miếng ngọc bội màu tím trong suốt to bằng ngón cái xuất hiện trước mắt Triệu Lâm.
“Màu tím?”. Đôi mắt của Triệu Lâm lộ ra sự thay đổi, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Sau khi anh cầm lên một cách cẩn thận, phát hiện tạo hình của miếng ngọc bội này khá giống với miếng của Trần Thi Mạn, nhưng chỉ tiết trên có sự khác biệt rất lớn.
Miếng ngọc bội của Trần Thi Mạn màu xanh nhạt.
Tổng thế miếng ngọc bội này lại là màu tím!
Triệu Lâm cầm lấy miếng ngọc bội, vận chuyển Tam Thanh Công, trong phút chốc...
Một cỗ năng lượng thuần khiết đã ngay lập tức dung nhập vào trong cơ thể của anh.
Tu vi của anh vốn cũng đã “đầy”, ngay lập tức đã có chút dao động.
Là nó!
Triệu Lâm để nó về lại chỗ cũ, hỏi: “Chú Lý miếng ngọc. bội này có tác dụng rất quan trọng đối với tôi! Cũng liên quan đến việc điều trị cho Diệu Diêu sau này, tôi tạm thời muốn
mang nó đi, chú xem có được không?”
Vẻ mặt của Lý Thanh Nham lộ ra vẻ do dự: “Tiểu Lâm, năm đó ông nội cậu nói, giao lại hôn thư thì miếng ngọc bội mới có thể đưa cho cậu”.
“Chú Lý, hình như đây là lần đầu tiên tôi mở miệng cầu xin chú?”, Triệu Lâm nói.