Mục lục
Tuyệt Đại Long Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ví dụ như?” Lý Thanh Nham hỏi tới.

Triệu Lâm lắc đầu nói không làm phiền ông.”

¡ có thể tự mình kiếm được,

“Tiểu Thanh, nhà họ Lý làm chuyện gì không ổn đắc tội cậu hả?” Giọng điệu Lý Thanh Nham hơi nặng nề.

“Không có.” Triệu Lâm lắc đầu. Công bằng mà nói, từ khi tiếp xúc với Lý Thanh Nham cho đến bây giờ, đối phương vẫn luôn rất tôn trọng mình.

... VÌ sao cậu muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với nhà họ Lý?” Lý Thanh Nham hỏi ra vấn đề mà ông ta lo lắng nhất.

“Không phải là vạch ra ranh giới rõ ràng.” Triệu Lâm phủ định, nói: “Mà là giữ một khoảng cách thoải mái.”

“Khoảng cách thoải mái?”

Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ ngây người.

Triệu Lâm giải thích: “Ông Lý, nếu sau này nhà họ Lý có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì chỉ cần ra giá hợp lý là được. Về phần chuyện khác... tôi không định xen vào quá nhiều. Tôi chỉ là người bình thường, muốn sống một cuộc sống bình thường.”

Nghe vậy, Lý Thanh Nham và Vương Thánh Thủ đều cảm thấy rất phức tạp.

Người bình thường?

Cậu là người có y thuật sánh ngang với quốc y Đại Hạ, vậy mà cậu nói mình là người bình thường?

Nếu không phải hai người tận tai nghe thấy, tận mắt nhìn thấy, thì bọn họ đều sẽ cảm thấy là mình đang năm mơ.

“Cậu ta... đúng là không giống với những kẻ tâm thường khác. Cậu ta thích làm đến nơi đến chốn.” Vương Thánh Thủ lớn tuổi, từ khi tiếp xúc với Triệu Lâm đến bây giờ, mặc dù rất khó tin, nhưng sự thật là lời nói và hành động của cậu ta luôn nhất quán với nhau.

Lý Thanh Nham im lặng ngồi trên vị trí của mình, nhíu mày tự hỏi định vị mối quan hệ giữa mình và Triệu Lâm.

Một Lý Thanh Nham tung hoành giới buôn bán bao năm, luôn tôn thờ nguyên tắc giao dịch hợp lý, có được tất có mất, trở nên mê mang.

Ông ta không biết nên cho Triệu Lâm cái gì?

Nếu không biết đối phương cần gì, và ông ta sẽ cho gì, thì... sau này ông ta làm sao có thể đưa ra yêu cầu với Triệu Lâm được?

Có khác gì là cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý chứ?

“Tiểu Thanh, nhà họ Lý không thể không có cậu” Thanh Nham nói thẳng.

“Tôi nhất định sẽ giải quyết cho xong chuyện của Diệu Diệu.” Triệu Lâm không hiểu ý ngầm trong lời của Lý Thanh Nham.

Khuôn mặt ông ta nhăn nhó đến mức sắp thành khổ qua luôn rồi.

Vương Thánh Thủ nhận ra sự bối rối của ông ta, chủ động dời đề tài: “Cậu Triệu, không còn sớm nữa rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn một trận chiến khốc liệt nữa”

“Ừ, vậy tôi đi trước.” Triệu Lâm không nói gì nhiều, đứng dậy đi về.

Lý Thanh Nham đứng dậy định nói chuyện, nhưng lại bị Vương Thánh Thủ âm thầm ngăn cản.

“Vương Thánh Thủ, ông có ý gì vậy?” Lý Thanh Nham hỏi tới. Ông ta đang nghĩ cách thuyết phục Triệu Lâm cơ mà, bây giờ Vương Thánh Thủ lại đuổi người đi là sao?

“Ông nhìn xem dáng vẻ của ông đi, không có một chút phong thái của ông chủ nhà họ Lý, mà giống như bậc bố mẹ không biết phải làm sao khi thấy con mình không nghe lời.” Vương Thánh Thủ mảng thẳng ra.

Lý Thanh Nham đành phải nén lại rất nhiều lời muốn nói. Một lúc lâu sau, ông ta thở dài ngồi xuống ghế, dùng tay phải ấn trán để giảm đau đầu.

Vương Thánh Thủ uống sạch trà trong ly trà, nói: “Với người trẻ tuổi, ông càng bắt buộc bọn họ đi tán thành suy nghĩ của ông thì bọn họ sẽ càng phản kháng. Bọn họ cũng là người, cũng có thất tình lục dục.”

Lý Thanh Nham nghiêm mặt, một hơi đang nghẹn trong lòng chợt thả lỏng, đôi mày vốn nhíu chặt cũng vô thức giãn ra.

Đúng vậy!

Vì sao ông ta phải đòi một đáp án ngay trong hôm nay chứ?

Cứ kéo dài thì đã làm sao?

Tình cảm không phải là giao dịch tiền tài, mà là ngọn lửa được châm thêm liên tục.

Chỉ cần ngọn lửa không tắt thì nước trong nồi sẽ không lạnh.

“Là tôi... quá cố chấp!” Lý Thanh Nham xấu hổ nói.

Cùng lúc đó, Triệu Lâm mới vừa đi ra phòng khách, liền thấy Trần Thi Mạn cầm một chuỗi ngọc bài Quan Âm óng ánh, nói: “Tôi cảm thấy vị cao nhân kia chắc chắn sẽ thích cái này,

sang trọng, chất lượng, còn xa xỉ nữa!”

Lý Sơ Ảnh đang định khen cô ta đánh giá rất đúng thì chợt đứng lên khi thấy Triệu Lâm.

Triệu Lâm gật đầu với cô rồi tiếp tục đi ra ngoài. “Anh phải đi về hả?” Lý Sơ Ảnh vội hỏi. “Ừ, về nhà ăn cơm” Triệu Lâm đáp.

“Để tôi đưa anh về. Tôi cũng đang rảnh đây” Lý Sơ Ảnh xung phong nhận việc.

Cô còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Triệu Lâm. Nếu hôm nay cô không làm rõ vì sao buổi chiều Triệu

Lâm lại thay đổi thái độ với mình thì chắc là tối nay cô sẽ mất ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK