Mục lục
Tuyệt Đại Long Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Thánh Thủ sau khi suy nghĩ một chút, khoa tay múa chân một con sổ: “Sáu, bảy mươi”.

Sắc mặt Lý Thanh Nham nhất thời càng thêm khó coi.

Mặc dù ông ấy biết bệnh tình của Diệu Diệu không đơn giản, nhưng ngay cả Vương Thánh Thủ trong tình huống có đủ thuốc mà cùng chỉ lại có tỷ lệ thành công được sáu bảy phần, vậy…

“Nếu ông cảm thấy năng lực y thuật của tôi vẫn chưa đủ tốt, đương nhiên ông cũng có thể mời người khác tài giỏi hơn, hoặc là ông có quen biết những bác sĩ có y thuật cao minh khác, tôi cũng có thể đưa ra ý kiến tham khảo cho ông, ở trong giới y thuật, lão phu vẫn có chút ít mặt mũi..”.

Lý Thanh Nham vội vàng xua tay: “Không có

không có, tôi nào dám có ý nghĩ như vậy, Vương Thánh Thủ ông đã là Thái Sơn Bắc Đấu trong giới y học, nếu như chúng ta đến ngay cả ông cũng không tin tưởng, vậy trên thế giới này cũng không có mấy người đáng để chúng ta tin tưởng”.

“Tôi sở dĩ cảm thấy khó chịu, không phải bởi vì Diệu Diệu, mà là bởi vì bệnh này… Haizz, nói ra đúng là số khiếp của nhà họ Lý chúng tôi”.

‘Vốn tôi còn tưởng rằng từ sau này, kiếp số kì lạ của nhà họ Lý chúng tôi cũng đã kết thúc, tiêu tán, chỉ là không ngờ rằng qua nhiều năm như vậy, nó cư nhiên lại ứng nghiệm trên người Diệu Diệu… Đúng là tạo nghiệp!”

Lý Thanh Nham đấm một quyền lên trên tường, nắm đấm bật cả máu.

Vương Thánh Thủ không xen vào, chỉ thở dài theo.

Đối với “điều kì lạ” trong truyền thuyết của nhà Lý, thật ra Vương Thánh Thủ cũng đã sớm nghe qua.

Cái này thuộc về chuyện nhà của người ta, Vương Thánh Thủ cũng im lặng không mở miệng hỏi.

Nếu mình dính vào chuyện kì lạ này thì đúng là phiền phức.

Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc

trong sự im lặng như vậy.

Lý Thanh Nham cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, tiễn Vương Thánh Thủ ra cửa.

Vương Thánh Thủ vừa muốn cùng Triệu Lâm trò chuyện vài câu, anh đã hồi âm lại.

Mục đích trước đó Triệu Lâm ở lì không chịu đi khỏi trong phòng bệnh thật ra là vì giữ thế diện của ông ta.

Nếu đối lại là người dễ bị kích động, không đế ý gì cả mà đâm chọt luôn lỗi lầm của ông ta, vậy thể diện ông ta đã mất hết.

Hơn nữa lúc trước mình khinh miệt Triệu Lâm, Triệu Lâm vẫn ôn hòa khuyên nhủ, hơn nữa tỉ mỉ giải thích tình hình bên trong, lúc này mới làm cho ông ta có một loại cảm giác giác ngộ.

Người trẻ tuổi mà khiêm tốn lại có năng lực, lấy đại cục làm trọng, còn giữ thể diện cho người khác như thế, hiện tại quá ít.

Nhưng Vương Thánh Thủ tìm một vòng trong đám người, vẫn không thấy Triệu Lâm đâu.

Ngược lại là viện trưởng, phó viện trưởng, Vương Diệu Thăng những người này nhanh chóng vây quanh nịnh nọt ông ta.

Vương Thánh Thủ lúc này còn vừa ứng phó với mọi người, còn vừa tìm kiếm bóng dáng của Triệu Lâm.

Cuối cùng ông ta nhìn thấy Triệu Lâm ở cuối hành lang, chỉ là thấy anh đang nói gì đó với Lý Sơ Ảnh.

Hai người đứng gần nhau như một đôi tình nhân.

Vương Thánh Thủ buồn cười, người trẻ tuổi người ta đang hẹn hò, mình đi lên quâỳ rầy hiển nhiên là không thích hợp.

“Dù sao minh cũng cho cậu ấy danh thiếp rồi, chờ sau này cậu ấy liên lạc với mình là được, mình thân là tiền bối, vẫn là cần có dáng vẻ của một người đi trước”.

“Nếu như cậu ấy cũng không liên lạc với mình, vậy… mình liên lạc với cậu ấy là được, như vậy còn càng thể hiện mình là một tiền bối thân thiện”.

Lúc này Lý Thanh Nham cũng thấy được cảnh tượng ở cuối hành lang.

Khi ông ấy nhìn thấy Lý Sơ Ảnh và Triệu Lâm đứng gần nhau như vậy lại còn đang nói chuyện thân mật, sau khi bầu không khí cực kì mập mờ, trong lòng Lý Thanh Nham cực kì phẫn nộ!

Ông ấy lập tức đi tới, đè nén lửa giận nói: “Sơ Ảnh, con lại đây, bố có chút chuyện muốn nói riêng với con!”

Ông ấy vẫn nhớ ân tình của Triệu Lâm, nếu

không với tính cách thường ngày của ông âỳ chắc chắn đã lớn tiếng quát mắng.

“Á…”, Lý Sơ Ảnh ngấn ra.

Triệu Lâm giống như nhận ra điều gì đó, nhẹ giọng nói: ‘Vậy cô nói chuyện đi, đúng lúc tôi còn có chút việc, đi trước”.

Đợi Triệu Lâm rời đi.

Lý Thanh Nham nhìn chằm chằm Lý Sơ Ảnh, trầm giọng nói: “Sơ Ảnh, con còn nhớ thân phận của mình không? Con có biết con là người đã có chồng chưa cưới rồi Ị

Bây giờ con đã 21 tuổi rồi.

Đối phương có thể đến nhà cầu hôn bất cứ lúc nào.

Nếu cậu ấy nhìn thấy, hoặc nếu con có tình cảm với ai khác ngoài cậu ấy ra.

Con có biết hậu quả là gì không? ”

“Bổ!”, Lý Sơ Ảnh không nhịn được ngắt lời.

Cô thậm chí còn suýt nữa nói ra “Triệu Lâm” chính là chồng chưa cưới của mình.

Nhưng Lý Sơ Ảnh vẫn nhịn xuống, giải thích: “Con chỉ muốn hỏi ân nhân cứu mạng của em gái, xác nhận tình trạng của em gái một chút!”

‘Vậy cũng không được, chuyện nào ra chuyện đấy, ân tình mà nhà họ Lý nợ cậu ta, bố sẽ trả lại cậu ta!

Nhưng con không được lại gần cậu ta như vậy, hiểu chưa?”, Lý Thanh Nham không lưu lại chút măt mũi nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK