Cô cũng sẽ mất một người chị em thân thiết.
Cùng lúc đó.
Triệu Lâm đang không ngừng thăm bệnh, an tâm đóng vai thực tập sinh, thấy người bệnh nào cần hỗ trợ thì anh dều giúp.
Đồng thời cũng nhanh chóng báo tình hình bệnh nhân cho bên khoa.
Là thực tập sinh, việc của anh khá vụn vặt.
Nhưng chính anh lại không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại còn làm rất cấn thận chu đáo.
Khi Triệu Lâm vừa kết thúc công việc, vừa định dọn dẹp thì thấy Vương Diệu Thăng và Vương Vũ vây quanh một thanh niên mặc vest
xám cầm hoa.
Triệu Lâm thấy hai bố con nhà kia thì buồn nôn, nhưng anh vẫn không khỏi nhìn lâu thêm.
Vì nụ cười của Vương Diệu Thăng quá mức sáng lạn, nếp nhăn trên mặt gom lại một chỗ trông như nịnh thần ngày xưa vậy.
Vương Vũ đứng cạnh cũng cười tươi, bố hắn ta nói gì đó, hắn ta cười, thanh niên vest xám nói gì đó, hắn ta cũng cười.
Nhưng dù thế nào thì hắn ta cũng không dám hó hé.
Triệu Lâm không nhịn được mà nhìn thanh niên vest xám cầm hoa kia.
Đối phương có địa vị gì nhỉ?
Mà có thế làm cho hai bố con nhà kia nịnh nọt tới mức này?
Triệu Lâm có chút tò mò, nhà họ Vương cũng khá có thế lực, vậy mà nịnh nợ một người trẻ như vậy, chứng tỏ đối phương không đơn giản.
Thanh niên này không phải ai khác mà đúng là Tề Nguyên!
Anh ta thấy Trần Thi Mạn quay lại thì mong đợi phấn khởi.
Trần Thi Mạn là ai?
Là bạn thân của Lý Sơ Ảnh!
Muốn có được một người con gái, chủ động
theo đuối thì quá khó.
Nhưng nếu có bạn thân đổi phương giúp đỡ nói tốt.
Vậy thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tề Nguyên mong đợi nhìn phía trước, trong lòng đã nghĩ Lý Sơ Ảnh có thế kiên trì được bao lâu trước sự theo đuổi của mình.
“Cậu Tề, thật ra còn có việc này tôi nghĩ nên nói với cậu!”, Vương Diệu Thăng cười nói.
“Chú Vương, có việc gì chú cứ nói thẳng, chúng ta có quan hệ thân thiết mấy chục năm, đừng khách sáo!”, Tề Nguyên nói khá khách sao nhưng trong lòng không coi bố con nhà họ Vương ra gì, bởi vì anh ta đang nhìn chằm chằm chỗ rẽ của hành lang.
Vương Diệu Thăng chủ động kéo Vương Vũ: “Là vầy… ngày một là lể đính hôn của Tiểu Vũ, địa điểm là khách sạn Thanh Ca, không biết cậu có thời gian tới uống ly rượu mừng không?”
“Tiểu Vũ, tôi nhớ một năm trước cậu còn độc thân mà? Sao giờ đã đính hôn rồi?”, Tề Nguyên có chút kinh ngạc.
Vương Vũ cười nói: “Anh Nguyên, việc này… hôm nào hai ta uống rượu em kế cho ạ!”
Tề Nguyên cười gật đầu: “Khách sạn Thanh Ca… tôi nhớ là tài sản của nhà họ Lý nhỉ?”
“Đúng, đó là khách sạn đứng đầu thành phổ Trung châu chúng ta!”. Vương Diệu Thăng nói.
“Chỗ của nhà họ Lý, vậy đến lúc đó thì tôi sẽ đi!”, Tề Nguyên híp mât, trong lòng nghĩ ngợi càng nhiều.
“Tốt!”, Vương Diệu Thăng hào phóng đáp, tuy ông ta không có được câu trả lời chắc chân của Tề Nguyên nhưng ít nhất người ta cũng đã nể mặt nhà họ Vương.
Dù cách xa nhưng sau đêm tu luyện hôm qua, Triệu Lâm vẫn nghe thấy được, thính lực của anh đã hơn hẳn người thường.
Vậy nên anh nghe khá rõ ràng cuộc đối thoại bên kia, nụ cười của anh tắt dần, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, Trần Thi Mạn lại mang giày cao gót lộp cộp đi tới.
Tề Nguyên thấy cô đi ra thì vội tiến lên đón: “Sao? Cô ấy nhân rồi chứ?”
Cùng lúc đó.
Triệu Lâm đang không ngừng thăm bệnh, an tâm đóng vai thực tập sinh, thấy người bệnh nào cần hỗ trợ thì anh dều giúp.
Đồng thời cũng nhanh chóng báo tình hình bệnh nhân cho bên khoa.
Là thực tập sinh, việc của anh khá vụn vặt.
Nhưng chính anh lại không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại còn làm rất cấn thận chu đáo.
Khi Triệu Lâm vừa kết thúc công việc, vừa định dọn dẹp thì thấy Vương Diệu Thăng và Vương Vũ vây quanh một thanh niên mặc vest
xám cầm hoa.
Triệu Lâm thấy hai bố con nhà kia thì buồn nôn, nhưng anh vẫn không khỏi nhìn lâu thêm.
Vì nụ cười của Vương Diệu Thăng quá mức sáng lạn, nếp nhăn trên mặt gom lại một chỗ trông như nịnh thần ngày xưa vậy.
Vương Vũ đứng cạnh cũng cười tươi, bố hắn ta nói gì đó, hắn ta cười, thanh niên vest xám nói gì đó, hắn ta cũng cười.
Nhưng dù thế nào thì hắn ta cũng không dám hó hé.
Triệu Lâm không nhịn được mà nhìn thanh niên vest xám cầm hoa kia.
Đối phương có địa vị gì nhỉ?
Mà có thế làm cho hai bố con nhà kia nịnh nọt tới mức này?
Triệu Lâm có chút tò mò, nhà họ Vương cũng khá có thế lực, vậy mà nịnh nợ một người trẻ như vậy, chứng tỏ đối phương không đơn giản.
Thanh niên này không phải ai khác mà đúng là Tề Nguyên!
Anh ta thấy Trần Thi Mạn quay lại thì mong đợi phấn khởi.
Trần Thi Mạn là ai?
Là bạn thân của Lý Sơ Ảnh!
Muốn có được một người con gái, chủ động
theo đuối thì quá khó.
Nhưng nếu có bạn thân đổi phương giúp đỡ nói tốt.
Vậy thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tề Nguyên mong đợi nhìn phía trước, trong lòng đã nghĩ Lý Sơ Ảnh có thế kiên trì được bao lâu trước sự theo đuổi của mình.
“Cậu Tề, thật ra còn có việc này tôi nghĩ nên nói với cậu!”, Vương Diệu Thăng cười nói.
“Chú Vương, có việc gì chú cứ nói thẳng, chúng ta có quan hệ thân thiết mấy chục năm, đừng khách sáo!”, Tề Nguyên nói khá khách sao nhưng trong lòng không coi bố con nhà họ Vương ra gì, bởi vì anh ta đang nhìn chằm chằm chỗ rẽ của hành lang.
Vương Diệu Thăng chủ động kéo Vương Vũ: “Là vầy… ngày một là lể đính hôn của Tiểu Vũ, địa điểm là khách sạn Thanh Ca, không biết cậu có thời gian tới uống ly rượu mừng không?”
“Tiểu Vũ, tôi nhớ một năm trước cậu còn độc thân mà? Sao giờ đã đính hôn rồi?”, Tề Nguyên có chút kinh ngạc.
Vương Vũ cười nói: “Anh Nguyên, việc này… hôm nào hai ta uống rượu em kế cho ạ!”
Tề Nguyên cười gật đầu: “Khách sạn Thanh Ca… tôi nhớ là tài sản của nhà họ Lý nhỉ?”
“Đúng, đó là khách sạn đứng đầu thành phổ Trung châu chúng ta!”. Vương Diệu Thăng nói.
“Chỗ của nhà họ Lý, vậy đến lúc đó thì tôi sẽ đi!”, Tề Nguyên híp mât, trong lòng nghĩ ngợi càng nhiều.
“Tốt!”, Vương Diệu Thăng hào phóng đáp, tuy ông ta không có được câu trả lời chắc chân của Tề Nguyên nhưng ít nhất người ta cũng đã nể mặt nhà họ Vương.
Dù cách xa nhưng sau đêm tu luyện hôm qua, Triệu Lâm vẫn nghe thấy được, thính lực của anh đã hơn hẳn người thường.
Vậy nên anh nghe khá rõ ràng cuộc đối thoại bên kia, nụ cười của anh tắt dần, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, Trần Thi Mạn lại mang giày cao gót lộp cộp đi tới.
Tề Nguyên thấy cô đi ra thì vội tiến lên đón: “Sao? Cô ấy nhân rồi chứ?”