Do tác dụng của thuốc mê, mặc dù lúc này Tần Tranh đã tỉnh lại nhưng đầu óc vẫn mơ hồ, thế nhưng anh vẫn nhận ra bàn tay mềm mại của một người phụ nữ đang ướm lên trán mình thử nhiệt độ, lại dùng tăm bông thấm nước trên làn môi khô nẻ của mình. Tần Tranh cố hết sức mở mắt nhưng đành bất lực, miệng anh phát ra âm thanh khàn đục và hơi vỡ.
– Sở… Nhiên?
Bàn tay người kia khựng lại, tiếp đến lại phát ra một tiếng cười nhẹ.
– Là mẹ!
Không phải cô ấy! Bàn tay Tần Tranh siết chặt lại. Trong giây phút trước khi mất đi ý thức, điều Tần Tranh lo sợ không phải là mình có thể tỉnh lại hay không, anh chỉ sợ lúc mình mở mắt ra thì cô ấy lại biến mất, để lại mình anh sống trong nỗi cô độc như bao tháng ngày vừa qua.
Chưa từng có được thì sẽ không thấy hối tiếc khi mất đi. Nhưng thứ mất rồi tìm được lại rời xa mình lần nữa, Tần Tranh không bao giờ muốn trải nghiệm điều đó. Sự thật chứng minh, anh lo lắng cũng bằng thừa, cuối cùng cô ấy cũng không muốn ở bên cạnh anh nữa. Tần Tranh nuốt nghẹn, cố sức nghiêng đầu che giấu vẻ thất vọng trên mặt mình.
Chờ đến khi chiêm ngưỡng đủ sắc thái từ vui mừng đến thất vọng rồi khổ sở của con trai, bà Thời Niệm mới nở nụ cười hiểu rõ, nói với anh một cách chậm rãi:
– Sở Nhiên đã ở đây suốt ngày hôm qua, nhưng con gái cô ấy tỉnh lại rồi đòi mẹ. Con bé mới phẫu thuật mắt xong, không thể để cho nó xúc động hay khóc lóc được. Con vừa qua khỏi nguy hiểm thì cô ấy đi qua đó ngay rồi.
Nhìn thấy sự thất vọng trên mặt Tần Tranh dần dần thối lui, Thời Niệm cảm thấy trong lòng chua xót, đứa con trai này của bà số phận thật sự quá lênh đênh. Bà ấy vuốt mái tóc lòa xòa trước trán của con trai, có vẻ muốn nói lại thôi.
– Tranh à, có chuyện này con phải chuẩn bị tinh thần…
Bệnh viện trung tâm thành phố C.
Thỏ Con tỉnh dậy đã được nửa ngày rồi, đôi mắt bị băng kín khiến bé cảm thấy mất an toàn, lúc nào cũng kéo chặt tay Trần Tư Thành không buông. Dư vị của sự sợ hãi từ vụ bắt cóc của Quý Mộc khiến Thỏ Con càng muốn bám dính lấy anh ấy hơn. Mặc dù vậy, cô bé ấy lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn, bác sĩ đã dặn dò phải nằm thẳng ngước mặt lên để ổn định vị trí ghép, vì thế khi Sở Nhiên bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng dở khóc dở cười: Hinh Hinh nằm thẳng trên giường bệnh liếng thoắng hỏi bố chuyện gì đó, Trần Tư Thành nhẫn nại trả lời cô bé, trong lúc đó cũng không thể rút tay ra để đi làm việc khác. Anh ấy vẫn mặc chiếc áo bẩn từ ngày hôm qua chưa kịp thay, vết thương dù đã được băng bó nhưng trông vẫn nhếch nhác vô cùng.
– Hinh Hinh!
– Mẹ, mẹ đến rồi à? Mẹ, Hinh Hinh nhớ mẹ quá đi!
Hinh Hinh vui mừng buông bàn tay đang nắm chặt tay bố ra, Trần Tư Thành rốt cuộc được tự do liền phi ngay vào nhà vệ sinh, có trời mới biết anh đã nín nhịn khổ sở đến mức nào chỉ vì không muốn con gái sợ hãi khi không có bố kề bên.
– Thỏ Con ngoan, có đau không con?
– Dạ không đau. Bác sĩ nói ngày mai là có thể tháo băng ra rồi, con cũng không cần nằm im thế này nữa. Mẹ ơi, con sắp khỏe rồi phải không?
Sở Nhiên yêu thương vuốt ve gò má bầu bĩnh của bé, nghẹn ngào cười:
– Ừm, khỏe rồi. Chỉ cần con nghe lời dặn của bác sĩ, nhỏ thuốc mắt đúng giờ và không quên uống thuốc, Hinh Hinh của mẹ sẽ có một đôi mắt trong sáng nhất thế gian.
Hinh Hinh cười sung sướng vuốt nhẹ từng ngón tay của cô, hai mẹ tỉ tê tâm sự được một lúc thì cô bé mệt mỏi nên ngủ mất. Lúc bấy giờ Sở Nhiên mới nhớ đến sự có mặt của Trần Tư Thành. Anh ấy đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, vẻ mặt có chút xíu bơ phờ nhưng đôi mắt lấp lánh niềm vui.
Sở Nhiên kéo chiếc ghế lại gần cửa sổ, nhìn Trần Tư Thành đang rít một điếu thuốc thư giãn ngoài ban công.
– Vết thương của Tần Tranh rất nghiêm trọng, anh ấy lại mất máu quá nhiều, em không thể mặc kệ anh ấy. Dù sao thì anh ấy vì em và Hinh Hinh mới bị thương.
– Anh biết, Sở Nhiên, anh biết!
Trần Tư Thành dụi điếu thuốc, đứng đối diện với Sở Nhiên cách một khung cửa sổ, ánh mắt không còn nét thản nhiên xưa cũ.
Anh nhớ đến khi mình bế Hinh Hinh còn đỏ hỏn trong tã lót tìm đến nhà họ Sở, Sở Nhiên vẫn đang tự nhốt mình trong phòng không muốn tiếp xúc với ai. Mẹ Sở bảo mỗi đêm vẫn nghe tiếng khóc tấm tức trong phòng, nhưng sáng hôm sau gặp mặt thì gương mặt cô lại bình tĩnh lạ thường.
Trần Tư Thành đặt đứa bé trong tay vào lòng cô ấy, đưa cả chiếc dây chuyền có liên quan đến chị em của Hinh Mai cho cô xem. Sở Nhiên ngước ánh mắt trống rỗng lên nhìn vào anh, nghe Trần Tư Thành nhỏ giọng khuyên nhủ:
– Nếu như em còn cảm thấy tự trách, cảm thấy mình thiếu nợ chị em cô ấy, thì hãy cùng tôi nuôi lớn đứa bé này. Biết đâu một ngày nào đó kỳ tích sẽ xuất hiện.
Sở Nhiên cũng không định phản ứng gì đến anh, đang muốn đưa trả thì đứa bé trong lòng đột ngột khóc ré lên. Cô đưa tay đung đưa thì lạ thay, cô bé ngừng khóc nhìn cô rồi nở nụ cười.
Thế là Sở Nhiên trở thành bà Trần và là mẹ của bé gái Trần Hinh Hinh, đến tận giờ khắc này cô với anh ấy vẫn còn ràng buộc, không những chỉ có tờ hôn thú mà còn có cả sợi dây trách nhiệm là Thỏ Con.
– Em định làm thế nào?
Câu hỏi của Trần Tư Thành kéo cô về thực tại, Sở Nhiên cảm thấy bối rối. Làm như thế nào tiếp theo đây? Cô giờ như đang kẹt trong mớ bòng bong không lối ra. Thừa nhận mình vẫn còn tình cảm với Tần Tranh không khó, cái khó là làm sao giải quyết mối quan hệ với Hinh Hinh cùng Tư Thành. Sở Nhiên không muốn mất đứa con gái này.
– Nếu như mọi bí mật đã được phơi bày, anh cho rằng gút mắt trong lòng chúng ta đều đã được cởi bỏ, giờ là lúc nhìn về phía tương lai. Anh… đã sẵn sàng biến cuộc hôn nhân của chúng ta thành sự thật. Sở Nhiên, em thì sao?