Lúc Tần Tranh gấp gáp chạy lên tới nơi thì sân thượng đã không một bóng người, chỉ còn lại một khoảng không vắng lặng. Anh quét mắt nhìn xung quanh, không khí im lặng như tờ. Tần Tranh đứng trên sân thượng lộng gió, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an không tên.
Lúc này Thường Thanh và hai người cảnh sát kia cũng đã tới nơi. Tần Tranh phân công bọn họ đi tìm kiếm xung quanh, còn anh lại đi xuống tầng bốn, bước vào căn phòng của Đường Thi Dật.
Căn phòng vẫn mang hình dáng như cũ, dây cách ly của cảnh sát vẫn còn nguyên chắn ngang cửa. Tần Tranh lách mình qua dây cách ly màu vàng, lại đứng nhìn sàn nhà ngay cạnh cửa một lúc lâu, sau đó nép sát tường đi vào một cách cẩn thận.
Anh mở cửa ban công, chậu Phi Điệp vàng vẫn đang nở rực rỡ trong một góc ban công. Từng nhành hoa mang sắc màu sống động, vẫn tỏa hương thơm ngát dù chủ nhân của ngôi nhà đã ra đi.
Anh lấy điện thoại gọi cho Thường Thanh.
– Cậu chuẩn bị phòng thẩm vấn đi, đã tới lúc chúng ta phải gặp gỡ ông chủ đứng phía sau nâng đỡ Đường Thi Dật rồi.
Nhưng trước khi về sở cảnh sát, anh còn phải xử lý một chuyện.
Tần Tranh ngừng xe trước cửa một ngôi nhà nhỏ yên tĩnh, thuần thục dùng ngón tay đẫm máu bấm mật mã mở cửa. Cánh cửa nặng nề mở ra, anh băng băng đi vào như chốn không người.
Ngồi trong phòng khách, Tần Tranh thản nhiên không quan tâm cánh tay còn đang nhỏ máu tong tong rơi xuống sàn nhà phủ thảm. Trên thảm lông trắng muốt dần dần nhuộm nhiều điểm li ti vương vãi.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông dáng người hơi gầy nhưng rắn chắc ăn mặc lỏng lẻo bước ra, vừa đi vừa dùng khăn lau mái tóc ướt đẫm. Anh ta có một khuôn mặt anh tuấn, năm phần giống Tần Tranh, nhưng khuôn mặt nhu hòa, cử chỉ nhẹ nhàng trí thức.
Đầu tiên, anh ấy cũng không mấy bất ngờ trước sự xuất hiện của Tần Tranh, nhưng lúc ánh mắt lướt qua tấm thảm thê thảm hết sức dưới đất, mi mắt nhíu lại nhìn về phía anh.
– Cậu lại đi gây sự ở đâu thế? Lần sau thu dọn sạch sẽ rồi hẵng đến nhà anh chứ.
Nói xong quay người đi lấy dụng cụ y tế, bộ dạng như đã quen thuộc rất nhiều lần. Vừa lục lọi đống đồ trong thùng, anh ta không nhịn được lầm bầm:
– Một năm không biết bao nhiêu lần rồi. Làm cảnh sát mà cứ như giang hồ đi thanh toán vậy. Bản lĩnh quyền cước không bằng người thì không biết bỏ chạy sao? Cẩn thận tôi mách nữ vương lôi đầu cậu về nhà.
Tần Tranh chịu hết nổi, ngã đầu lên sô pha, hỏi lại với vẻ chán đến chết:
– Đây chính là thái độ đối với bệnh nhân của anh đó hả bác sĩ Tần? Lương y như từ mẫu, Tần Đình, anh có nghe chưa? Ở bệnh viện chắc chẳng ai biết bộ dạng lải nhải như bà tám này của anh đâu ha?
Tần Đình liếc mắt nhìn anh không nói, bàn tay xiết mạnh vòng băng vải như muốn trả thù. Tần Tranh đau đến nhảy dựng, rất biết thời thế im lặng ngoan ngoãn cho anh tiêm thuốc tê rồi khâu ba mũi. Đường may rất đẹp, đều tăm tắp, rất có mỹ cảm.
Tần Tranh không nhịn được chép miệng.
– Anh hai, anh nói xem anh khâu đẹp thế này, không làm bác sĩ ngoại khoa thì rất phí. Sao cứ phải đâm đầu làm bác sĩ khoa sản cho phí hoài tài năng?
Bàn tay cắt chỉ thừa của Tần Đình ngừng lại, sau đó kết thúc công việc rất nhanh. Lát sau, Tần Tranh nghe anh nói khẽ:
– Cậu không hiểu đâu.
Tần Tranh bỗng dưng “A” lên, còn cố ý kéo dài âm điệu.
– Chẳng lẽ anh lại chẩn đoán sai lầm?
– Cái gì gọi là “lại”?
Người tốt tính như bác sĩ Tần cũng không chịu được tên miệng lưỡi này, rốt cuộc bão nổi.
– Còn không phải sao, năm xưa nếu không phải vì anh…
Nhìn thấy vẻ mặt như sắp cầm đao giết người của ông anh, bản năng cầu sinh của sếp Tần trỗi dậy, liền chuyển qua đánh bài tình cảm, giọng thảm thương.
– Anh nhớ lại đi. Nếu không phải khi xưa anh phán rằng viên đạn trong đầu em không thể lấy ra, em cần gì phải quyết liệt đẩy cô ấy rời xa em chứ?
Tần Đình khựng lại, sau đó ho nhẹ một cách mất tự nhiên, không nhìn anh rồi quay mặt đi.
– E hèm, ai chẳng có sai lầm tuổi trẻ?
Thật ra đó không phải do anh chẩn đoán sai, mà là dưới sự khóc lóc khẩn khoản của mẹ Tần, anh phải trái lương tâm lường gạt thằng em nhỏ theo ý mẹ. Bác sĩ Tần mang tiếng xấu nhưng không thể giải thích, nghẹn khuất như nuốt phải thuốc đắng, uất ức không thể tả xiết.
– Ừ, cho nên anh trai à, anh phải bù đắp sai lầm này, anh phải giúp em!
Giọng Tần Đình vô lực vang lên.
– Giúp gì?
Xong, con mồi rơi xuống hố. Sếp Tần ghé đầu vào tai anh thì thầm.
– Tiền.
– Không có!
– Em nghèo mà, anh hai. Lương cảnh sát có được mấy đồng đâu?
– Hết rồi, anh hết tiền rồi.
– Tiền bán tranh đâu? Anh không đưa ra em sẽ mách mẹ.
– Cậu dám?
Tần Đình bão nổi. Thằng nhóc vô lại, biết rõ mẹ Tần ghét nhất anh theo nghiệp vẽ, lần nào cũng bắt chẹt anh.
Thế nhưng đứng trước Tần Tranh bộ dạng vô lại đang dùng bàn tay lành lặn bắt đầu bấm danh bạ điện thoại, bác sĩ Tần nghiến răng hỏi:
– Bao nhiêu?
– Chín trăm triệu.
– Sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?
Tần Tranh nhướng mày.
– Chỉ bằng hai bức trong số năm bức anh bán lần trước. Có cho không?
Nhìn thấy Tần Đình đang thở hổn hển không cam lòng, anh cất giọng cà lơ phất phơ.
– Ai da, lâu rồi không về nhà, em nhớ mẹ muốn chết rồi!
Giọng bác sĩ Tần rét lạnh như đỉnh núi tuyết.
– Số thẻ!
Tần Tranh đạt được mục đích, nhanh chóng đánh bài chuồn, nói vọng vào từ cửa:
– Như cũ, ha ha.
Rất rõ ràng, đây cũng không phải lần đầu tiên tống tiền anh trai mình.
Bác sĩ Tần nhìn ra ngoài cửa, tay xoa trán. Anh quyết định ngài mai đổi khóa cửa thành khóa cơ, âm thầm tự hứa về sau sẽ bỏ mặc thằng em bất trị cho chết ở ngoài đường luôn.