Thật sự là trùng hợp. A Dương, à không phải, cảnh sát Tần mới đúng, đã lâu không gặp!
Người đàn ông đang nắm lấy tay cô sững sờ, bàn tay đang siết lấy tay cô nới lỏng, Sở Nhiên nhanh chóng giằng tay ra, xoay xoay cổ tay đã có một vòng đỏ ửng, xong xuôi từ từ sửa sang lại mái tóc. Cô nghe anh gọi khẽ:
– Tiểu Dã, em…
– Gọi tôi là Sở Nhiên. Tiểu Dã chết từ bảy năm trước rồi!
Anh không lên tiếng nữa, tròng mắt đăm đăm nhìn người con gái trước mặt. Nét ngây thơ hoang dã ngày xưa đã biến mất không dấu vết, chỉ để lại nơi đây một người phụ nữ thành thục, mị hoặc và có lẽ có cả một chút lạnh nhạt.
Phải, là cảm giác lạnh nhạt này.
Vô số lần trong trí tưởng tượng của mình, anh đã nghĩ về lần trùng phùng này của họ.
Anh đã tưởng tượng đến những phản ứng khác nhau của cô: Cô có thể khóc lóc giận mắng anh, có thể căm hận mà chỉ trích anh.
Nhưng điều anh không ngờ tới là phản ứng lúc này của cô, lãnh đạm như nước hồ mùa thu. Có lẽ đối với cô, chút tình cảm ngày xưa của hai người chỉ là hòn đá nhỏ nhoi, rơi vào lòng hồ chỉ gợn chút lăn tăn rồi chìm vào mặt nước, lặng im không tiếng động.
Cô bảo Tiểu Dã “chết” từ lâu rồi. Vậy phải chăng trong lòng cô, A Dương ngày xưa chỉ là một kẻ vô hình không tồn tại. A Dương đã theo Tiểu Dã cùng giấc mộng thiếu nữ đầu đời của cô_tan biến mất rồi…
Anh nghe giọng mình đơ ra lặp lại:
– Sở Nhiên?
Nuốt xuống nỗi chua xót, anh nhẹ giọng thì thào.
– Sở Nhiên! Đã lâu không gặp.
Cô gái yêu kiều khoanh tay ôm ngực, nhếch làn môi mọng đỏ hé miệng cười, nhưng lời nói lại là chữ chữ đâm đầu vào lòng người.
– Sếp Tần quả là mạng lớn. Xa cách bao nhiêu năm, tôi cứ nghĩ sếp bây giờ đã mồ xanh cỏ rồi. Xem ra là do tôi thiển cận chưa thấy việc đời.
– Em mong tôi chết đi lắm sao?
Vẻ mặt cô khựng lại, nhưng sau đó lại nở một nụ cười rạng rỡ.
– Nào dám. Bất quá sếp yên tâm đi, sếp sẽ rất trường thọ an khang. Dù sao đời chẳng phải có câu “Tai họa thì sống nghìn năm” đó sao?
Tần Tranh muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ u ám đôi mắt đẹp vẫn đang cúi xuống của cô cùng ngón tay thon dài đang miết dọc theo cánh tay ôm trước ngực, lời đến bên môi liền thu lại.
Cô không thấy thoải mái khi gặp anh, thậm gấp gáp muốn rời khỏi chỗ này.
Vì sao anh biết?
Bởi vì với mấy ngày chung sống từ hơn bảy năm trước đủ để anh nhìn ra động tác gõ tay mỗi khi nôn nóng không còn sự kiên nhẫn.
Sự thật chứng minh anh đoán đúng rồi, Sở Nhiên đang gặp rắc rối.
Đầu tiên, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên đều đặn, có lẽ người bên ngoài sợ chọc người bên trong thấy phiền nên lực gõ không lớn lắm.
Tần Tranh nhìn về phía Sở Nhiên, mở to miệng dùng khẩu hình để hỏi:
– Tìm em?
Sở Nhiên mất tự nhiên quay đầu sang hướng khác. Anh nhếch khóe miệng, vật đổi sao dời, chỉ có bản lĩnh gây chuyện của cô là chưa từng thay đổi.
Chờ đến lượt gõ lần thứ ba, anh hắng giọng trả lời:
– Ai vậy?
– Thành thật xin lỗi, Sếp Tần! Tôi là quản lý Chân Phương
– Có việc gì?
Giọng nói Tần Tranh bắt đầu khó chịu. Quản lý có chút chùn bước, nhưng hai tên vệ sĩ kế bên ra hiệu tiếp tục, anh ta đành phải ậm ờ nói tiếp.
– Là như vầy, lúc nãy có một cô gái tóc dài đã chụp một số bức ảnh riêng tư của Lâm Tả và cô Uông, chúng tôi đuổi theo đến đây thì mất dấu vết. Uông lão đại đã đích thân gọi điện muốn giải quyết êm đẹp vụ này. Sếp Tần, xin hỏi chúng tôi có thể, ừm, có thể vào trong phòng xem sơ qua không ạ?
– Cô Uông? Là Uông Tư Đình sao?
– Đúng ạ!
– Bây giờ tôi không tiện lắm, mấy anh tìm chỗ khác đi.
– Sếp Tần, xin đừng làm khó chúng tôi. Chúng tôi ở cửa giữa thế này cũng rất khổ sở. Uông lão đại muốn bắt được người hay chí ít cũng lấy lại được hình ảnh. Đắc tội rồi!
Nói xong rất nhanh tránh qua một bên, hai vệ sĩ lập tức xông vào. Vừa vào trong cửa đã bị cảnh sắc trước mắt làm cho hết hồn: Tần Tranh quần áo không chỉnh tề đang đè một cô gái quần áo không đủ lên tường, nghiêng đầu hôn cô ấy.
Từ dáng vẻ đến màu da cô gái ấy rất giống một người, chỉ khác một điểm,mái tóc của cô gái chỉ vừa chạm vai.
Hai gã vệ sĩ chần chừ, đã thấy Tần Tranh bứt miệng mình ra khỏi miệng cô gái, dùng lưng ngăn cản tầm nhìn của ba người, lạnh giọng quát:
– Các người đang làm gì vậy? Cút ngay!
Chân Phương nhìn về phía Sở Nhiên, lại nhìn về phía hai gã vệ sĩ, thấy họ gật đầu thì như được tiếp thêm sức mạnh, tiến tới giả lả.
– Chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ do cấp trên giao phó, xin sếp giúp đỡ.
– Lão Uông bây giờ định một tay che trời sao? Ông ta tưởng mình mạnh mẽ hay là đang thách thức giới hạn chịu đựng của tôi? Biến đi, đừng để tôi mất thời gian với mấy người.
Chân Phương nhìn về bóng lưng cô gái đang nằm gọn trong lòng Tần Tranh, cười ha ha giải hòa.
– Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, Sếp Tần, chúc sếp một buổi tối vui vẻ, chúng tôi đi đây!
Nói xong nhanh chóng rời đi.
Sở Nhiên nghe tiếng chân từ từ đi xa, thở hào hển rồi xô Tần Tranh ra, ánh mắt ghét bỏ:
– Sếp Tần, xin tự trọng!