Đường Thi Dật dùng hai tay bưng lấy cổ, không màng đến đau đớn trong cổ họng, cố hít thở thêm chút không khí để làm dịu đi buồng phổi đang gào thét đòi hỏi.
Bộ ngực căng tràn phập phồng theo từng nhịp thở sâu, đôi môi đỏ với hàm răng ngà khép mở, làn tóc dài xõa rũ rượi bên cổ lan tràn xuống tận eo. Vẻ đẹp mỏng manh lại tràn đầy nhục cảm ấy càng thôi thúc ham muốn chiếm hữu của một người đàn ông mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Từ Bá Khiêm ngây người mất một lúc lâu, cảm thấy tim đập như sấm rền, có một nơi nào đó trong người đang từ từ bành trướng, anh ta hít một hơi dài và sâu rồi mới bước đến gần bên cô.
Đường Thi Dật nhìn thấy có người đến, nhìn trang phục của Từ Bá Khiêm, sau vài giây bất ngờ thì cũng không mấy quan tâm, ngỡ là bảo vệ khu nhà đi tuần. Cô không ngừng ho khan, dùng giọng khàn khàn đứt quãng nói với anh ta:
– Khụ…, giúp tôi… gọi… cấp cứu.
Từ Bá Khiêm ngồi xuống đưa tay ra, nhưng không phải kéo cô ấy lên, mà vội vàng phủ bàn tay lên vùng da thịt đẫy đà kia. Đường Thi Dật hét lên hốt hoảng co người lại, nhưng cổ họng chỉ có những âm thanh khàn khàn câm lặng. Cô vội vàng lấy bàn tay kéo chiếc quai áo bị đứt lên, lại nhận ra phần thân dưới hớ hênh bèn thu đôi chân che lại.
Từ Bá Khiêm lúc này đã như mất đi lý trí, giật người cô ấy đứng lên ép vào kệ bếp, tay túm lấy tay Đường Thi Dật bẻ ngược về sau, tay còn lại vội vã giật chiếc váy tuột xuống ngang hông, nói với giọng điên cuồng:
– Im lặng! Tôi chỉ sờ vào chút thôi, chỉ lần này thôi.
Vừa nói, miệng đã đặt trên cổ cô với những chiếc hôn dài mãnh liệt. Đường Thi Dật giãy dụa nhiều lần, nhưng sức lực vốn yếu ớt lại vừa trải qua sự hành hạ của Châu Cẩn Văn nên sức phản kháng có cũng như không. Lúc này cô ấy chỉ còn biết cầu xin:
– Xin anh, tha… cho tôi. Xin anh!
Giọng nói thều thào đứt quãng ấy lại mang đến tác dụng ngược.
Từ Bá Khiêm nhớ đến một phân cảnh nóng bỏng mà hắn đã tua đi tua lại hàng nghìn lần trong bộ phim thành danh của cô ấy. Cô gái làng chơi với mái tóc bồng bềnh, môi hồng răng trắng, một tay vuốt ve khe ngực của mình, tay kia thì luồn vào trong váy chu du, lâu lâu lại khẽ nấc lên rên rỉ: “Xin anh, a… muốn em đi!”
Lúc này Từ Bá Khiêm không còn phân biệt được đâu là ảo tưởng, đâu là thực tại. Nét mặt hoảng sợ và tiếng van xin của Đường Thi Dật trong đầu anh ta đã biến thành lời mời gọi đầy mê hoặc. Anh ta quyết định để mình trầm luân trong cơn mơ hoang đường này.
Không để ý đến những cái lắc đầu kịch liệt của Đường Thi Dật, anh ta dùng sức ép mạnh lên nửa thân dưới của cô, bàn tay như gọng kìm siết lấy eo cô nâng lên, miệng điên cuồng cướp đoạt từng phân trên khuôn ngực vun đầy.
Hai tay Đường Thi Dật đẩy mạnh anh ta ra, nhưng chút sức lực cỏn con kia chỉ như gãi ngứa, càng kích thích ý muốn chiếm hữu của anh ta.
Bàn tay anh ta vội vã luồn xuống dưới, tốc váy của cô lên, những ngón tay tham lam vần vò vùng đất rậm rạp non mềm ở giữa rồi nhét hai ngón tay vào.
Đường Thi Dật vốn đang sợ hãi, bụng dưới đang thít chặt bị sự xâm nhập thô lỗ này tàn phá phải thốt lên một tiếng kêu đau đớn, vung tay tát Từ Bá Khiêm rồi cong người đẩy anh ta ra. Bàn tay cô quơ ngã hộp sữa dâu trên kệ bếp, chất lỏng màu hồng nhạt kia bắn tung tóe trên bồn rửa.
Từ Bá Khiêm bị chọc tức giận, lúc này chẳng còn tha thiết ôn nhu gì nữa, trở tay nắm lấy tóc cô nhấn cả thân trên của cô chồm lên bồn rửa. Một tay còn lại kéo khóa quần giải thoát cho phần thân dưới đã sớm căng cứng muốn bùng nổ, không hề có tiền diễn, cứ thế mà vén váy xỏ xuyên vào.
Đường Thi Dật hét lên đau đớn, nước mắt giàn dụa. Cơn đau bỏng rát nơi vùng kín khiến chút sức lực còn lại từ từ biến mất, cả người chết lặng theo từng cú thúc tàn nhẫn của người phía sau.
Âm thanh va chạm phát ra vang vọng trong căn bếp nhỏ cùng tiếng khóc nức nở của cô gái dưới thân khiến máu trong người Từ Bá Khiêm sôi sục. Anh ta nhớ đến những giấc mơ ướt át mỗi đêm của mình, nữ thần mà anh ta mơ ước giờ đang nằm dưới thân với một tư thế khuất nhục mặc cho anh ta giày vò, giấc mơ hoang đường cũng có ngày thành sự thật.
Cảm giác ma sát khô rát không khiến anh ta chậm lại, khoái cảm mà nó mang đến lại khiến anh ta càng muốn càng nhiều. Anh ta muốn cô phải khóc lóc cầu xin.
Xoay người Đường Thi Dật đối diện với mình, nhìn thấy nữ thần với khuôn mặt giàn giụa nước mắt, anh ta lại cảm thấy kích thích chưa từng có, thế là kéo một chân cô co lên tận ngực rồi ra vào một cách điên cuồng.
Dòng chất lỏng hòa thêm những vệt màu đỏ từ chỗ va chạm cuối cùng cũng trào ra, Đường Thi Dật đã đau đến mức ngất xỉu. Từ Bá Khiêm rùng mình, cuối cùng tranh thủ trước lúc mất kiểm soát rút mạnh ra, bắn vào chiếc khăn vơ vội bên cạnh.
Anh ta mang Đường Thi Dật vào phòng tắm, học theo những bộ phim nóng vẫn hay xem, tắm rửa sạch sẽ toàn bộ vết tích trên người cô, trong quá trình đó lại nhịn không được muốn cô thêm một lần.
Lục trong tủ lấy chiếc váy ngủ có màu và kiểu dáng tương tự, Từ Bá Khiêm mặc vào cho cô rồi để mặc cô trong phòng ngủ, bản thân mình thì ra ngoài dọn dẹp mọi vết tích.
Những vị trí, những đồ vật anh ta từng chạm qua đều được lau dọn sạch sẽ, nhất là khu vực cưỡng ép Đường Thi Dật, chỉ để sót lại vài giọt sữa màu hồng bên góc khuất của bồn rửa.
Chiếc váy ngủ tả tơi của Đường Thi Dật được anh ta bỏ vào túi cẩn thận, muốn đem nó về nhà để thỏa mãn tâm lý đê hèn của mình sau này.
Bây giờ chỉ còn chờ Đường Thi Dật tỉnh lại và dàn xếp.
Đến khuya, Đường Thi Dật mở mắt ra, cơ đau xé người giữa hai chân khiến cô ấy dần dần nhớ lại mọi chuyện, hai nắm tay dần dần xiết chặt. Cô bước ra khỏi phòng ngủ bằng chân trần, tới phòng khách thì nhìn thấy gã đàn ông kinh khủng kia đang hút thuốc bên ban công với vẻ bất an.
– Tôi biết anh, anh chính là người bảo vệ bên tòa nhà đối diện vẫn hay nhìn tôi mỗi lúc tôi về đây chứ gì?
Từ Bá Khiêm ngơ ngẩn, hóa ra cô ấy nhận ra anh ta, chưa kịp vui mừng thì đã nghe cô nói tiếp bằng giọng rất cứng rắn.
– Tôi sẽ báo cảnh sát. Anh cứ chờ đó mà ngồi tù đi, tên khốn kiếp.
Từ Bá Khiêm vốn dĩ muốn thương lượng với cô, vì nghĩ rằng với vị trí vừa vất vả có được của mình thì Đường Thi Dật sẽ không làm lớn chuyện để thanh danh bị ảnh hưởng. Ai biết Đường Thi Dật vừa mới suýt chết trong tay Châu Cẩn Văn, trong bụng đầy sự ấm ức, bây giờ xảy ra chuyện này khiến cô ấy muốn bất chấp tất cả để hả giận.
Nhìn cô ấy cầm lấy điện thoại, Từ Bá Khiêm kinh hoảng rồi.
– Thi Thi, tôi xin cô, tôi làm thế chỉ là vì quá yêu cô mà thôi. Cô muốn tôi làm gì cũng được, đừng báo cảnh sát.
Đường Thi Dật rít lên giận dữ:
– Anh là cái thá gì chứ? Một thằng bảo vệ quèn thì làm được gì cho tôi? Không cho anh ở tù rục xương, Đường Thi Dật này không làm người nữa!
Cô vừa nói vừa bấm điện thoại muốn gọi cảnh sát, Từ Bá Khiêm bất chấp tất cả nhào đến giật. Câu nói vừa nãy của Đường Thi Dật đã chạm đến tự ái đàn ông của anh ta, lúc này ra tay không hề nhẹ nhàng. Từ Bá Khiêm thô lỗ cướp đoạt chiếc điện thoại trong tay cô, đẩy mạnh về phía sau.
Mặt sàn ban công trơn trợt bởi sương đêm, Đường Thi Dật bị mất đà hét một tiếng câm câm, cả người nghiêng ra ngoài ban công, chỉ còn một bàn tay bám vào ban công treo cả người lơ lửng.
Từ Bá Khiêm muốn bước tới kéo cô lên, nhưng một suy nghĩ lóe lên trong đầu khiến anh ta dừng bước. Đúng lúc ấy, khung cửa sổ một căn nhà phía đối diện bỗng sáng đèn. Từ Bá Khiêm nhìn Đường Thi Dật đang hoảng loạn van xin, cuối cùng quay người vào phòng gom đồ đạc đã chuẩn bị sẵn rời đi.