Tần Tranh nhớ đến tình trạng thảm thương của Đường Thi Dật khi nằm trên vỉa hè, không nhịn được dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Từ Bá Khiêm.
Anh không thể hiểu, tình cảm ngưỡng mộ của một con người sao có thể trong phút chốc biến thành ham muốn chiếm hữu bất chấp như thế? Con người này cũng thật là ích kỉ, sau khi thỏa mãn còn tàn nhẫn trơ mắt nhìn nạn nhân của mình bỏ mạng, chỉ để bảo vệ bản thân khỏi chịu trách nhiệm trước pháp luật.
– Cậu có thấy mình tàn nhẫn và máu lạnh không? Sau khi cô ấy qua đời, cậu vẫn có thể điềm nhiên như không có việc gì mà thu dọn tất cả vật phẩm liên quan đến cô ấy trên bàn làm việc của cậu. Cậu nghĩ làm như vậy sẽ không ai chú ý đến mình sao?
Anh nhìn đôi tay run rẩy vặn xoắn vào nhau của Từ Bá Khiêm, nói một cách chế giễu:
– Không may cho cậu, ngay khi sự việc xảy ra vài phút là tôi đã có mặt trong phòng trực của các cậu. Tôi có một thói quen, mỗi khi đến một địa phương mới sẽ quan sát hoàn cảnh xung quanh. Lúc ấy trên bàn làm việc trong góc của cậu bày đầy ảnh Đường Thi Dật, cả trên bức tường cạnh đó nữa. Lần này quay lại thì chúng đã biến mất không còn dấu vết.
– Đó, đó là tôi thấy cô ấy qua đời quá thê thảm, sợ để lại sẽ xui xẻo nên đốt hết hình ảnh và mọi thứ rồi.
– A, cứ cho là vậy đi. Vậy cậu giải thích ra sao về những vết sữa dâu dính lên cầu vai và thắt lưng của cậu? Đừng có nói với tôi, người đàn ông vai rộng lưng dài như cậu lại thích thứ đồ uống giảm cân được điều chế theo công thức riêng này nhé?
Từ Bá Khiêm hoảng loạn lắp bắp:
– Tôi…, cái này…
– Có lẽ cậu không biết, ông chủ nâng đỡ Đường Thi Dật thật sự rất tốt với cô ấy, thuê hẳn một chuyên gia dinh dưỡng để chăm sóc khẩu phần ăn hằng ngày. Lọ sữa trên bàn bếp mà cậu lau dọn chính là do ông ta mang tới, được điều chế theo công thức riêng dành cho Đường Thi Dật, có đi cả thành phố này cũng tìm không thấy chỗ bán đâu. Cậu từ bỏ ý đồ lấp liếm kia đi. Đôi khi phim ảnh cũng không phải là hình mẫu tốt đẹp gì để học theo rập khuôn.
Khuôn mặt Từ Bá Khiêm đỏ như gấc, hóa ra sự tính toán mà anh ta cho rằng không có kẽ hở lại chỉ là một trò cười trong mắt cảnh sát. Anh ta nhớ đến cảm giác kinh hoảng ban đầu rồi từ từ là sự tự mãn khi không có ai tìm đến anh ta suốt mấy ngày nay.
Nỗi bất an dần dần được xoa dịu, anh ta còn định đợi sự việc kết thúc xong xuôi sẽ xin thôi việc chỗ này để bắt đầu một tương lai mới. Cho đến buổi chiều nay, lúc nhìn thấy người cảnh sát to béo kia, anh ta biết mình xong đời rồi. Còn may…
Từ Bá Khiêm nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài nặng nề.
– Tôi nhận tội!
Người cảnh sát tên Khải dừng bút, ngước nhìn khuôn mặt nhẹ nhõm của Từ Bá Khiêm, cảm giác chuyện này thật sự quái lạ. Cậu thanh niên này khác với những tên tội phạm liên quan án mạng mà anh ta thường tiếp xúc. Bọn họ sẽ luôn luôn có xu hướng bào chữa cho mình, sẽ khó chấp nhận sự thật rằng tội lỗi của mình đã bị phát hiện, nhưng cậu ta thì khác.
Từ Bá Khiêm không phải buông xuôi không bào chữa, mà là cậu ta làm việc đó cứ như có lệ cho xong thủ tục rồi chấp nhận số phận.
Tần Tranh cất giọng phá vỡ sự yên lặng:
– Gia đình cậu còn những ai?
Từ Bá Khiêm giật mình nhìn anh rồi chuyển tầm mắt sang chỗ khác rất nhanh.
– Còn, còn một người mẹ già và một em gái vừa vào đại học.
Tần Tranh đứng trước mặt cậu ta, nói rất nghiêm túc:
– Về nguyên nhân và quá trình sự việc theo lời khai của cậu, chúng tôi sẽ tiến hành thực nghiệm điều tra để xác minh tính chân thực. Nhưng Từ Bá Khiêm, tôi muốn nhắc cậu rằng, cho dù có cố ý hay không thì cũng đã có một sinh mạng đã mất đi chỉ vì giây phút nông nổi của cậu, điều này không thể sửa chữa. Việc bây giờ cậu cần làm là cung cấp mọi sự thật liên quan cho chúng tôi.
Từ Bá Khiêm lưỡng lự rồi nói bằng giọng quả quyết:
– Tôi không giấu diếm gì hết.
Lần này, cậu ta không lẩn tránh ánh mắt Tần Tranh nữa, khuôn mặt kiên định không chút lo sợ.
– Tạm thời cứ cho là vậy đi!
Tần Tranh nói xong cũng không để ý đến phản ứng của cậu ta, xoay người ra khỏi phòng.
Mở cửa phòng làm việc của mình, Tần Tranh giật mình vì đèn trong này vẫn sáng, lúc này mới nhớ ra đã bỏ quên con mèo nhỏ cáu kỉnh của anh cả ngày rồi.
Anh cất bước khẽ khàng, quét mắt khắp căn phòng rồi cuối cùng cũng tìm thấy Sở Nhiên trên ghế nệm dài trong phòng, đang tựa đầu trên ghế ngủ say sưa. Laptop của anh để mở trên bàn trà, màn hình đã tắt, chứng tỏ cô ấy ngủ cũng được một lúc rồi.
Trên bàn trà còn để một khay có nắp đậy, loại dùng để chứa cơm và thức ăn trong căn – tin của sở cảnh sát, cạnh đó là chiếc thẻ cơm của anh.
Cô ấy nhớ ra anh chưa dùng cơm trưa, sợ anh đói.
Bây giờ đã là năm giờ chiều, Tần Tranh nhìn khay cơm trước mặt, sự mệt mỏi trong ánh mắt nhanh chóng được thay thế bằng những tia sáng hồ hởi.
Anh mở nắp nhẹ nhàng, cơm canh bên trong rất bình thường, nhưng đều là khẩu vị trước kia của anh: Rau xanh xào, canh tôm và sườn kho.
Trong đầu anh lúc này là hình ảnh chái bếp đơn sơ cùng cô gái vụng về đụng đâu hư đó, lần nào cũng dùng vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh thu dọn tàn cuộc. Những ngày bên nhau không dài, nhưng đó là những ký ức vô giá vĩnh viễn ghim chặt ở một góc tim anh.