Tần Tranh rời khỏi trung tâm pháp y với một chồng báo cáo trên tay, lúc nãy Trần Tư Mỹ đã đưa anh toàn bộ hồ sơ khám nghiệm hiện trường và giải phẫu pháp y của Đường Thi Dật. Anh phát hiện mình đã sơ sẩy khi bỏ qua rất nhiều manh mối quan trọng trong vụ án này.
Cũng phải thôi, có người cố tình dùng thủ đoạn che mắt ngay từ lúc đầu thì muốn không để lọt cũng khó.
Khi nãy anh cùng hai nhân viên khám nghiệm hiện trường đã trở lại tòa nhà Đường Thi Dật đang ở, kiểm tra ra một số dấu vết như anh đã nghi ngờ rồi cho hai người mang về phân tích.
Anh lại đi một chuyến kho lưu trữ ở văn phòng để tra lại hồ sơ xử lý vụ việc của văn phòng cảnh sát từ đầu năm đến giờ, kể cả việc lưu chuyển nhân viên cũng không bỏ qua.
Không tra thì thôi, vừa tra ra đã nắm thóp được ngay một người. Cái chính là bây giờ làm thế nào để hắn ói ra những gì đã cất giấu bây giờ?
Sở Nhiên đi theo Thường Thanh về đến khu nhà Hằng Thịnh. Lúc hai người bước vào thì trong sảnh chính không có một ai, trong phòng bảo vệ cũng trống trơn, có lẽ họ đến ca phải đi tuần tra.
Sau khi vào thang máy, Sở Nhiên tựa lưng vào tường nhìn Thường Thanh đang bấm số tầng, cô mở miệng định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy động tác tay của anh ta liền ngừng lại. Sắc mặt Sở Nhiên từ từ trắng bệch, cả người căng cứng thẳng lưng, không còn vẻ thoải mái như vừa rồi nữa.
Thường Thanh giống như cũng nhận thấy, xoay người nhìn cô hỏi với vẻ khó hiểu:
– Có chuyện gì sao, phóng viên Sở?
– Không… Không có, tôi chỉ là chợt nhớ ra mình để quên chìa khóa trong văn phòng Tần Tranh mất rồi. Hay là… chúng ta quay về đi?
Thường Thanh cười xòa:
– Tưởng gì. Nếu cô không ngại thì lát nữa sẽ tôi biểu diễn tài lẻ cho cô xem nhé!
Sở Nhiên không còn lý do để cự tuyệt, vì thế im lặng tựa sát tường nhìn về phía trước, bóng dáng cao lớn của Thường Thanh hầu như chặn hết cửa thang máy, hèn chi anh ta muốn lãnh phần bảo vệ cho cô lúc này.
Thang máy mở ra, cửa nhà ngay trước mặt nhưng lúc này Sở Nhiên tuyệt đối không còn muốn bước vào nữa.
Cô nhìn Thường Thanh dùng một chiếc kẹp giấy kéo thành một sợi dây kẽm thẳng tắp rồi khua vào lỗ khóa. Mười lăm giây sau, ổ khóa vang lên một tiếng “cùm cụp”, đáy lòng Sở Nhiên cũng giật thót theo.
Cô theo Thường Thanh bước vào nhà. Mới rời đi chưa được một tuần nhưng bàn trà trong nhà đã bắt đầu bám một lớp bụi mỏng. Thường Thanh rút khăn giấy ra lau dọn sạch sẽ rồi ngồi xuống hối thúc Sở Nhiên:
– Cô cứ tự nhiên mà tìm đồ, lấy đầy đủ một chút thì sau này không cần tới lui nguy hiểm, có thể vỡ đầu bất cứ lúc nào.
Sở Nhiên hắng giọng:
– Cậu đi với tôi mà không sợ bị liên lụy sao?
Thường Thanh nhướng mày cười cười.
– Không sợ, lúc này thì không sao rồi. Cô cũng không cần lo lắng, đội trưởng nhất định sẽ không để cô xảy chuyện.
Anh ta nói bằng giọng rất chắc chắn, khiến Sở Nhiên không còn lý do để trù trừ. Cô bước vào phòng ngủ khóa cửa lại rồi lục túi xách tìm điện thoại định gọi cho Tần Tranh. Thế nhưng dù có dốc ngược hết mọi thứ trong đó ra giường thì chiếc điện thoại vẫn không thấy tung tích đâu cả.
Sở Nhiên nghe tim mình đập liên hồi, các mạch máu trên đầu và trên mặt râm ran nóng bỏng.
Một tiếng “Cụp” vang lên, một thân hình cao lớn xuất hiện sau lưng cô, đứng lặng im không tiếng động. Cả người Sở Nhiên cứng lại, động tác trên như được bấm nút tạm dừng. Cô xoay đầu chậm rãi, nhìn thấy chiếc điện thoại của mình đang được anh ta xoay tới xoay lui quanh kẽ tay một cách điệu nghệ, khuôn mặt gã đàn ông ấy lại hiện lên nụ cười lạnh lẽo:
– Tìm cái này phải không?
Sở Nhiên chỉ kịp phát ra một tiếng kêu kinh hoảng, sau đó cảm thấy phần gáy đau nhói, chưa kịp nhận ra cái gì thì đã ngất xỉu.
Tần Tranh đẩy cửa vào văn phòng, vốn định về sớm để đưa Sở Nhiên đi ăn cơm trưa. Trong phòng vắng lặng, laptop của cô ấy vẫn ở trên bàn nhưng người và túi xách thì không thấy đâu.
Cô ấy ra ngoài sao?
Bấm điện thoại gọi cho cô, chuông reo đã rất lâu mà vẫn chưa có người bắt máy. Linh cảm chẳng lành khiến sống lưng Tần Tranh lạnh toát.
Anh sốt ruột quay trở lại bàn trực ban. Người cảnh sát hiện tại mới đến thay ca cũng không biết gì, đến chừng gọi được cho đồng nghiệp trước đó, anh ta cung cấp hai chi tiết rất quan trọng: Hồ sơ mà Trần Tư Mỹ gửi cho anh hôm qua đã được Thường Thanh cầm về giúp, quan trọng hơn là cậu ấy cũng xung phong đưa Sở Nhiên về nhà để lấy đồ đạc gì đó.
Tần Tranh vừa nghe thấy, trong lòng đã biết mọi sự không ổn. Hẳn là Thường Thanh sau khi nhìn thấy tập hồ sơ ấy đã biết anh có sự nghi ngờ đối với cậu ta. E rằng lúc này Sở Nhiên của anh đã lành ít dữ nhiều rồi.
Điện thoại rốt cuộc cuộc kết nối, Tần Tranh hỏi gấp gáp:
– Em đang ở đâu? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Bước chân anh chạy về phía bãi đậu xe không ngừng nghỉ, một giọng nói vang lên khiến anh dừng lại. Là giọng của Thường Thanh.
– Đội trưởng? Hiện giờ cô ấy vẫn đang rất ổn.
Tim Tần Tranh như ngừng đập, điều anh lo sợ nhất đã xảy ra, cậu ta hành động rồi. Bên kia truyền tới một giọng nói với âm điệu khác lạ, không phải là giọng của Thường Thanh.
– Chỉ không biết lúc sau này sống chết thế nào đâu!
Âm thanh ấy như dội thẳng một chậu nước đá xuống cả người Tần Tranh, nó chứng minh rằng cái khả năng tồi tệ mà anh nghĩ đến đã trở thành sự thật.
– Bọn họ ở đâu?
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, âm điệu trêu tức pha lẫn chút bất cần:
– Ở đâu, còn lâu mới nói! Không phải anh tài giỏi lắm sao? Tìm ra tôi mà bắt lấy tôi một lần nữa đi. Ha ha ha!
Mặt Tần Tranh đanh lại, bàn tay siết lại thành nắm đấm đến trắng bệch:
– Cậu cứ chờ đấy, Quý Mộc. Nếu như bọn họ có bất cứ tổn hại gì, tôi sẽ đích thân tiễn cậu lên đường.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hừ khẽ rồi sau đó điện thoại bị ngắt kết nối.