Sở Nhiên mở to mắt nhìn bức tranh đầy xuân sắc trước mặt: Người đàn ông thân hình vạm vỡ cân đối đang đưa lưng về phía cô khuấy cháo, nửa thân trên lõa lồ trong nắng sớm, nhìn dụ hoặc không sao tả xiết.
Cơ lưng săn chắc thay đổi hình dạng theo từng nhịp di chuyển của cánh tay, cái eo rắn chắc đang uyển chuyển cử động. Nắng sớm áp lên đám cơ bắp màu bánh mật như tưới một lớp mật ong vàng óng ánh lên chiếc bánh nướng thơm ngon.
Anh nghiêng người đi lấy cái tô nhỏ, cơ bụng theo động tác xoay người lộ rõ trước mắt cô.
Sở Nhiên phát hiện hôm kia khi mình say rượu đã đếm nhầm rồi, phải có đến bảy hay tám múi gì đó chứ không phải là sáu múi.
Chúng kéo dài từ ngay dưới bờ ngực săn chắc vạm vỡ xuống đến tận vùng đai lưng trễ nải khiến người mơ màng.
Phóng viên Sở dựa vào cánh cửa phòng bếp, nhìn thấy hàng dâu tây thẳng tắp của mình trồng đang dẫn tới đâu, lỗ tai không nhịn được đỏ hồng, mạnh mẽ nuốt nước miếng. Không biết vì căng thẳng hay vì cái gì khác.
– Nhìn no mắt chưa? Chắc nồi cháo này của tôi vô dụng rồi.
Giọng đàn ông khàn khàn cất lên trêu chọc, Sở Nhiên giật mình điều chỉnh tư thế dựa cửa quá thoải mái của mình, hắng giọng ra vẻ tự nhiên mắng khẽ:
– Tự kiêu, ai thèm nhìn anh chứ!
– Thế thì em đứng đó cả nửa ngày để làm gì?
– Thắc mắc vì sao anh buông thả như thế thôi. Mới sáng sớm chỉ mặc độc một chiếc quần đi lại trong nhà. Biến thái!
Anh đặt hai tô cháo lên bàn, cất giọng cà lơ phất phơ:
– Tôi cũng không định ăn mặc thiếu vải vào buổi sáng lạnh lẽo thế này. Nhưng có người tối hôm qua chiếm phòng ngủ tôi mà còn khóa trái cửa. Tôi đi tắm xong thì không thể xông vào tìm quần áo, đành phải nấu cháo giết thời gian, tiện thể tìm chút ấm áp thôi.
Sở Nhiên giật mình nhớ ra tối hôm qua mình đã cẩn thận khóa trái cửa, nhốt chủ nhân của căn phòng ra bên ngoài mà không có vật dụng tùy thân. Cô mất tự nhiên nhìn anh, miệng lầm bầm.
– Anh cũng có tay, có miệng mà? Không biết gọi người ta dậy mà còn trách tôi làm gì?
Tần Tranh thở dài.
– Thấy em hôm qua bị kinh hoảng một trận, muốn em ngủ nhiều hơn một chút, ai ngờ mang tiếng biến thái. Đúng là làm phúc phải tội mà.
Sếp Tần mất đi vẻ hùng hổ thường ngày, biến ngay thành người đàn ông dịu dàng chu đáo đang bị oan ức tủi thân. Sở Nhiên quả nhiên bị áy náy, nhỏ giọng lầu bầu:
– Cảm ơn anh!
Cô không chú ý đến lúc anh cúi đầu khuấy cháo trong bát thì khóe miệng giương lên thành một nụ cười đắc thắng.
Nam hồ ly nhanh chóng thu lại cái đuôi, kiêu ngạo hừ khẽ xem như tha thứ.
Hai người ăn cháo xong đã gần đến tám giờ, Tần Tranh khuyên Sở Nhiên tạm thời không cần đi ra ngoài săn tin hay ở một mình, phải ở nhà chờ anh kiểm tra lại manh mối về gã áo đen kia.
Chân Sở Nhiên là chân chạy, bảo cô ở yên một chỗ chẳng khác gì trói cô lại, nghe như thế liền phải hạ mình giở giọng năn nỉ anh mang mình cùng đến đồn cảnh sát.
Tần Tranh hưởng thụ cảm giác của kẻ bề trên một hồi mới chấp nhận dắt theo cái đuôi nhỏ đến văn phòng. Dù sao thì hôm nay cô cũng phải đến để cho lời khai với vai trò hàng xóm từng tiếp xúc với Đường Thi Dật.
Sở cảnh sát khu Hạ buổi sáng đang ồn ào như ong vỡ tổ bỗng dưng im lặng lạ thường. Ai ai cũng đưa mắt liếc đội trưởng Tần Tranh.
Tần miệng độc đang dắt theo một cô gái vào văn phòng mình.
Thường Thanh nhìn thấy Sở Nhiên, rất vui vẻ làm động tác vẫy chào, nhìn thấy ánh mắt sắc như dao cau của đội trưởng nhìn mình, cậu rất nhanh chóng điều chỉnh thành động tác gãi đầu không mấy tự nhiên.
Trước ánh nhìn tò mò của mấy chục cặp mắt, đội trưởng Tần ung dung kéo toàn bộ rèm cửa xuống, che bít bùng văn phòng mình.
Đợi đến khi cô đồng nghiệp Phòng an ninh mang cốc cà phê thứ tám bước vào, đội trưởng Tần chịu hết xiết quyết định khóa luôn cửa phòng.
Đầu mối bên sếp Tần thì đứt rồi, giờ còn lại mình Thường Thanh có vẻ như biết rõ về cô gái của sếp Tần. Cậu ta rất nhanh bị vây quanh hỏi cung.
Đồng nghiệp A cầm cây thước đè vào góc cổ của cậu:
– Nói mau, mỹ nữ vừa nãy là ai?
– Là… là hàng xóm của nạn nhân té lầu tối hôm qua ở chung cư.
– Tên, nghề nghiệp?
– Nghe sếp gọi là phóng viên Sở.
Cậu không nhắc đến giọng điệu chua lè chua loét của đội trưởng Tần khi giới thiệu cho cậu về cô ấy. Cũng không nhắc gì đến việc cô ấy rất có thể đang ở nhà của Tần miệng độc, nếu nhắc sẽ làm cả sở cảnh sát nổ tung mất.
Mặc cho lời bàn tán đang bay đầy trời bên ngoài, sếp Tần lại đúng là đang cư xử đúng địa vị người cảnh sát của mình. Anh mở máy quay, mặt nghiêm túc ngồi trước mắt Sở Nhiên, thái độ không có gì có thể chê bai.
– Cô Sở Nhiên, xin cô giới thiệu về nhân thân và nghề nghiệp?
– Họ Sở, tên chỉ một chữ Nhiên, hai mươi chín tuổi, nghề nghiệp phóng viên.
– Cô có thể nói sơ qua hoàn cảnh lúc Đường Thi Dật bị đẩy xuống lầu không?
Sở Nhiên hoảng hốt hỏi lại:
– Cô ấy, cô ấy thực sự bị người ta đẩy xuống hả?
Tần Tranh nặng nề gật đầu, sau đó còn bồi thêm một câu:
– Hơn nữa, cô ấy đang mang thai.