• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Kiêu ngạo? Đó là do ngài ấy có tư cách kiêu ngạo.”

Người đàn ông trung niên dường như mỉm cười nhìn về phía Vân Thiển.

“Quân sư Tô là Bảo thạch sư mạnh nhất trong Thành Đá Quý chúng tôi. Thành Đá Quý vẫn luôn sống sót dưới sự tấn công của yêu quái cát đều nhờ phần lớn công lao của Quân sư Tô. Cô muốn trở thành một thành viên trong Thành Đá Quý thì phải mang lòng kính trọng đối với Quân sư tô giống như chúng tôi!”

Vân Thiển không ngờ thính lực của người đàn ông trung niên lại tốt như vậy.

Cô nghiêm mặt nói: “Tôi kính trọng Quân sư Tô từ tận đáy lòng! Ngài là đại anh hùng không ai sánh nổi trong lòng tôi!”

Người đàn ông trung niên quan sát Vân Thiển chốc lát, thấy vẻ mặt cô thành thật không giống nói dối, thái độ của ông hòa nhã hơn nhiều.

“Tôi là Tiền Kim Hâm phụ trách đăng ký cho cư dân Thành Đá Quý, mọi người gọi tôi là chú Tứ Kim, cô cũng có thể gọi tôi như vậy.”

Vừa nói, ông vừa dẫn Vân Thiển đi về phía một ngôi nhà.

“Mỗi ngày có rất nhiều dân tị nạn tới ốc đảo giống như cô, muốn ở lại đây thì phải thể hiện giá trị của mình.”

Tiền Kim Hâm chỉ vào những người đang cần cù chăm chỉ làm việc trong Thành Đá Quý: “Cô nhìn bọn họ đi. Mỗi người sống ở Thành Đá Quý đều phải làm việc, làm việc có thể lấy được điểm tích lũy cần thiết để sinh sống ở Thành Đá Quý, nghề nghiệp khác nhau lấy được điểm tích lũy khác nhau, sau này cô có thể xem trên bảng tính công để biết rõ.”

“Ba ngày đầu là ba ngày để cô nắm rõ và làm quen với Thành Đá Quý, không tính điểm tích lũy. Bắt đầu từ ngày thứ tư, cô phải dùng điểm tích lũy để đổi lấy việc cư trú sinh hoạt trong thành, hiểu chưa?”

Tiền Kim Hâm rút tay lại, sờ lên bộ ria cá trê của mình.

Vân Thiển cũng mặc kệ bản thân mình vốn không thấy rõ Tiền Kim Hâm đang chỉ cái gì, gật gù nói: “Tôi hiểu rồi.”

Tiền Kim Hâm thấy Vân Thiển chấp nhận nhanh gọn, không giống những dân tị nạn khác vừa tới Thành Đá Quý nhưng lại không chịu chấp nhận yêu cầu làm việc đổi lấy điểm tích lũy cư trú. Ông hài lòng gật đầu.

“Vậy thì tốt, trước khi sắp xếp chỗ ở cho cô, cô còn phải tiến hành một bài kiểm tra.”

“Kiểm tra gì?”

Trong lúc Vân Thiển còn đang nghi hoặc, Tiền Kim Hâm dừng chân, hai người đứng trước một sân viện.

Sân viện không có nóc nhà, chỉ có bức tường cao bao quanh bốn phía.

Một tảng đá lớn dựng đứng bên trong bức tường, phát ra ánh sáng xanh lam lấp lánh.

“Sở dĩ Thành Đá Quý có thể giữ được màu sắc đẹp đẽ trong thế giới hóa xám này chính là nhờ sự tồn tại của Bảo thạch sư… Chỉ có người được ông trời lựa chọn mới có thể trở thành Bảo thạch sư.”

Tiền Kim Hâm nhìn về phía sân viện, ánh mắt say mê.

“Thiên thạch là hi vọng mà ông trời phái xuống.”

Vân Thiển híp mắt nhìn về phía tảng đá khá lớn được gọi là thiên thạch trong sân, miễn cưỡng có thể thấy rõ hình dáng màu sắc.

Tiền Kim Hâm bảo cô bước tới kiểm tra.

Kiểm ta cô có tư chất trở thành Bảo thạch sư hay không.

Dân tị nạn có thể trở thành Bảo thạch sư không nhiều, nhưng mỗi người đều phải trải qua quy trình kiểm tra một lần, lỡ như xuất hiện Bảo thạch sư thì không còn gì tốt hơn.

Cái gọi là kiểm tra chính là tới gần thiên thạch màu lam to lớn, chạm tay lên nó.

Nếu thiên thạch mọc ra đá quý mà không phải hòn đá xám xịt thì có nghĩa là người chạm vào nó có tư chất trở thành Bảo thạch sư.

Đôi tay Vân Thiển chạm lên thiên thạch.

Tựa như ngâm trong nước ấm.

Chỗ hai tay tiếp xúc với thiên thạch từ từ nổi gồ lên.

Một cục đá màu xám chầm chậm nhô ra.

Vân Thiển nhún vai: “Xem ra tôi không có duyên với Bảo thạch sư.”

Tiền Kim Hâm: “Nếu Bảo thạch sư dễ làm như vậy, yêu quái cát đã không…”

Ông giống như con vịt bị người bóp cổ, đột ngột tắt tiếng.

Chỉ thấy sau khi cục đá màu xám nhô hết ra ngoài, bề mặt màu xám xuất hiện vết nứt, bong tróc từng lớp.

Rất nhanh, màu đỏ bên trong phát ra ánh sáng lấp lánh yếu ớt.

Là một viên hồng ngọc.

Bề mặt nó láng mịn, nhìn qua trong suốt nhưng lại loáng thoáng hiện lên sự âm u sâu thẳm, giống như hàm chứa sức mạnh vô biên.

Vân Thiển: Tiêu rồi, làm sao Chúa cứu thế có thể không cho chút thể chất đặc biệt chứ.

Mắt Tiền Kim Hâm trợn to, ông giơ tay lên run rẩy nửa ngày, khó khăn lắm mới ổn định tâm trạng, bỏ tay xuống.

“Không ngờ mấy năm không xuất hiện Bảo thạch sư, năm nay lại xuất hiện một lượt vài người, lại còn là loại Đá nhiệt huyết bề ngoài cực phẩm!”



Vân Thiển kinh ngạc, mừng rỡ nói: “Vậy tôi có thể trở thành Bảo thạch sư sao?”

Tiền Kim Hâm gật đầu lia lịa.

Lần đầu tiên tiếp xúc thiên thạch đã xuất hiện đá quý phẩm chất này, không những có thể trở thành Bảo thạch sư mà còn có thể trở thành Bảo thạch sư hùng mạnh!

Đáng tiếc, Đá nhiệt huyết chỉ có thể tạo ra ảnh hưởng phụ trợ, không phải đá tấn công. Dù là thế, chỉ cần bọn họ đào tạo Vân Thiển, cô có thể tăng cường toàn bộ sức mạnh đoàn thể Bảo thạch sư.

Sau khi hồng ngọc xuất hiện trên thiên thạch rơi ra hoàn toàn, nó tự động bay vào đan điền của Vân Thiển.

Vân Thiển cảm giác trong cơ thể tăng thêm một loại đá quý, thiết lập một mối liên hệ kỳ diệu với nó.

Cô phát hiện thái độ của Tiền Kim Hâm thay đổi.

Trước kia ông rất khách sáo, nhưng chỉ là khách sáo bề ngoài, bây giờ là khách sáo từ tận đáy lòng.

Địa vị của Bảo thạch sư ở thế giới này rất cao thật.

Tiền Kim Hâm nói: “Vân Thiển, cô đã có tiềm lực trở thành Bảo thạch sư, vậy những quy tắc lúc trước tôi nói với cô đều không áp dụng nữa. chỉ cần trở thành Bảo thạch sư, cô có thể nhận được sự ưu đãi lớn nhất ở Thành Đá Quý.”

Lúc ông nói chuyện, hai chòm râu cá trê giương lên độ cong hào hứng.

Vân Thiển khẽ hỏi: “Sau khi trở thành Bảo thạch sư, tôi không cần sợ yêu quái cát nữa đúng không?”

“Đương nhiên.” Tiền Kim Hâm nhìn Vân Thiển: “Bây giờ cô phải đến một nơi khác.”

Vân Thiển đi theo Tiền Kim Hâm dưới ánh mắt hâm mộ của những người lao động khác. Cô đi xuyên qua cổng nội thành, tới trước một tòa kiến trúc mới.

Tòa kiến trúc giống như quyền trượng đá quý lộn ngược, phần lớn màu sắc cấu thành từ đá quý xanh lá, đồng thời điểm xuyết vài viên đá cầu vồng(*) nho nhỏ, phát ra ánh sáng biến ảo dưới tia sáng cuối cùng của mặt trời.

(*) Hay còn gọi là Tourmaline

Đồng hồ đeo tay Vân Thiển khẽ rung.

Gần đây có người chơi.

Vân Thiển bước về trước, nhưng bỗng phát hiện Tiền Kim Hâm không đi tiếp.

Cô hỏi: “Chú Tứ Kim, chú không vào sao?”

Tiền Kim Hâm dừng trước cửa nói: “Chỉ có Bảo thạch sư và người có thể trở thành Bảo thạch sư mới được vào Quả cầu hi vọng, sau khi vào sẽ có người hướng dẫn cô.”

Vân Thiển gật đầu: “Cảm ơn chú.”

Tiền Kim Hâm vui vẻ dõi theo bóng lưng Vân Thiển biến mất bên trong cánh cửa Quả Cầu hi vọng.

Bảo thạch sư Thành Đá Quý càng nhiều, Thành Đá Quý sẽ càng an toàn.

Ông ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mặc dù có kết giới tự nhiên của Thành Đá Quý, cát xám vẫn liên tục ăn mòn Thành Đá Quý như cũ.

Tận thế giáng xuống.



“Vân chó! Sao em tới được đây?”

Vân Thiển vừa vào đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Văn Tư Thành.

Cô có thể đoán được ai là Văn Tư Thành từ hình thể.

Văn Tư Thành nhiệt tình chạy tới gần, vỗ túi ngủ vẫn đang trên lưng cô.

Những người khác không phản ứng gì, ai làm việc nấy, hết sức yên lặng.

Vân Thiển: “Em đi theo thôn dân tìm kiếm ốc đảo, trên đường gặp phải yêu quái cát, may mà được Quân sư Tô cứu giúp.”

Cô nghiêm túc kể lại sự việc lần nữa.

Văn Tư Thành kinh ngạc: “Cái gì, em đã gặp được Quân sư Tô?”

Những người khác nghe thấy Vân Thiển được Quân sư Tô cứu, ào ào chạy tới.

“Dáng vẻ Quân sư Tô trông thế nào?”

“Quân sư Tô thật sự thu gom mấy vạn loại đá quý sao?”

“Nghe nói yêu quái cát nhìn thấy Quân sư Tô sẽ chủ động chạy trốn, có thật không?”

Đám người mồm năm miệng mười. Ảo ảnh đá quý bên cạnh mỗi người phát ra tiếng va chạm lanh lảnh theo mạch cảm xúc của họ, nhất thời vô cùng huyên náo.

Vân Thiển vô cùng kinh ngạc.

Cho đến khi cô tỉ mỉ kể lại quá trình Quân sư Tô cứu mình lần nữa, đám người chơi kia mới chịu bỏ đi.

Văn Tư Thành thấp giọng nói: “Đối với Bảo thạch sư mà nói, sự tồn tại của Quân sư Tô là đỉnh của chóp, em có thể hiểu nôm na anh ta là thần tượng của tất cả Bảo thạch sư.”

Văn Tư Thành kéo Vân Thiển vào trong góc.



Vân Thiển cũng thấp giọng theo: “Anh thăm dò rõ ràng tình hình chưa?”

“Anh cũng vừa mới tới, đầu óc còn mù mờ.” Văn Tư Thành lắc đầu: “Có điều nói cho em một chuyện đáng buồn, hình như nơi này chỉ có hai người chúng ta.”

Cặp mắt Vân Thiển sửng sốt: “Anh nói là…”

Văn Tư Thành đau khổ gật đầu: “Phải, em không nghĩ sai đâu…”

Vân Thiển đờ đẫn nói: “Thế giới tận thế không thể sờ cá còn có ý nghĩa gì…”

Văn Tư Thành thở dài: “Đúng vậy.”

Đột nhiên anh nhớ tới điều gì: “Không phải em có thần linh gì đó sao, ông ta không cho em tí gợi ý à?”

“Không hề.”

Văn Tư Thành nói lúc anh vừa tới thế giới tận thế, người đã ở bên trong Thành Đá Quý, cũng là dân tị nạn đến đây lánh nạn, đang bị dẫn đến chỗ thiên thạch kiểm tra.

Sau đó thì anh đi tới nơi này, chỉ hiểu biết hơn Vân Thiển vài thông tin về Bảo thạch sư.

“Đúng rồi, đá bổn mệnh của em là gì?” Văn Tư Thành mở tay ra, một viên đá màu vàng, bên ngoài có đường vân mảnh xuất hiện. “Chính là viên đá đầu tiên mà em sờ ra từ thiên thạch đó, của anh là đá mắt mèo vàng lục, còn gọi là Đá tiền bạc.”

Sau một hồi chỉ dạy, Vân Thiển phóng ra được đá bổn mệnh của mình.

Văn Tư Thành trầm mặc nhìn hòn Đá nhiệt huyết lấp lánh rực rỡ: “Đá bổn mệnh có ba loại là tấn công, phòng ngự và phụ trợ. Đá nhiệt huyết và Đá tiền bạc đều là đá phụ trợ, tức là có thể buff cho người chơi, chỉ người có đá bổn mệnh là đá tấn công mới có thể đánh bại yêu quái cát.”

Nói cách khác, bọn họ là hai vú em trói gà không chặt.

Trong thế giới tận thế khác ít nhất bọn họ còn có chút sức tấn công.

Vân Thiển: “Chúng ta phải ở đây trải qua kiếp sống tuổi già sao?”

Văn Tư Thành nắm chặt tay, uất hận nói: “Tức thật, tại sao đá bổn mệnh của anh lại là đá phụ trợ, sao không cho anh đá tấn công!”

Một giọng nói truyền từ bên cạnh tới: “Nhiều đá tấn công đặt ở đó kìa, muốn tự cứu mình thì đi kích hoạt quyết đấu đá quý với chúng đi, đứng đây gào cái gì. Đúng là kẻ không có đầu óc.”

Quyết đấu đá quý?

Thông qua việc khiêm tốn không ngại học hỏi kẻ dưới, Vân Thiển và Văn Tư Thành mới hiểu Bảo thạch sư có thể thông qua việc thu phục đá quý khác nhau để tăng cường thực lực bản thân.

Cách thức là thông qua đá bổn mệnh, kích hoạt quyết đấu đá quý.

Có điều đá bổn mệnh sẽ giới hạn phạm vi chủng loại đá quý mà Bảo thạch sư có thể sử dụng để tăng cường.

Nếu Bảo thạch sư có đá bổn mệnh là đá tấn công, bọn họ sẽ thu phục đá quý phòng ngự hoặc đá quý phụ trợ, lấy được năng lực tăng cường phòng ngự và phụ trợ, tuy nhiên sẽ rất ít.

Bảo thạch sư không có hệ thống giảng dạy, chỉ có mọi người truyền thụ kinh nghiệm cho nhau.

Vân Thiển đứng trước một viên Đá thiết huyết(*).

(*) Thiết huyết: dịch theo nghĩa đen là máu sắt, tức là máu đỏ như sắt, thường dùng để chỉ ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh.

So với đá bổn mệnh Đá nhiệt huyết của cô, Đá thiết huyết giống như tên gọi của mình, cả viên đá màu đỏ đậm như máu, toát lên sức tấn công mãnh liệt.

Cô bắt đầu quyết đấu đá quý.

Một tấm rèm màu đen bày ra rõ nét trước mắt cô.

Trông như chất liệu bằng nhung, mép rèm đính đá quý màu trắng bạc lấp lánh.

Đồng thời, những viên đá quý màu trắng bạc này xếp thành hàng ngang hàng dọc, tổ hợp thành một ô lưới lớn.

Bên trên rèm đen rơi xuống một loạt đá quý màu sắc khác nhau, nằm yên trên tấm rèm.

Một vài viên đá giống nhau về màu sắc và hình dáng xếp song song hoặc thẳng đứng, nhiều nhất không quá hai viên.

Cũng có vài viên đá giống nhau bị đặt cách vài viên đá khác, khiến người ta rất muốn đặt chúng cùng một chỗ.

Vân Thiển nhìn cảnh tượng quen thuộc, trầm tư.

Cô di chuyển một viên đá, ba viên đá màu sắc hình dáng giống nhau đặt cùng một hàng liền nhau.

“Soạt” một tiếng, hàng đá quý này biến mất.

Góc bên trái rèm xuất hiện hình vẽ Đá thiết huyết, phía sau viết số bốn mươi.

Vân Thiển: A… Anipop(*)?!

(*) Còn gọi là game Animal Pop Fun, cách chơi tương tự game kim cương.



------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK