Tóc trắng rũ xuống, Giới nằm úp bên mép ao tựa như đời chẳng còn gì lưu luyến, lòng chỉ tiếc không thể bóp chết Tham lam.
Ngài cảm nhận được suy nghĩ mạnh mẽ muốn chết quách đi cho xong của Tham lam, bèn ngừng tu luyện, phân thần ra kiểm tra.
Sau khi biết nguyên nhân Tham lam không muốn sống, Giới cũng không hi vọng Tham lam sống nữa.
Ngài không nên nói Tham lam là dục vọng khiến ngài đỡ lo nhất.
Tham lam khốn kiếp! Không ngờ nó lại ăn X!
Giới chẳng thể đọc cái chữ kia lên, chỉ cần tưởng tượng thôi, ngài đã đau khổ tới buồn nôn.
Ngài đã không còn sạch sẽ nữa.
Vương Lâm bước vào nhìn thấy Giới nằm liệt dưới đất giống như một bãi bùn, ông ta không biết bây giờ có nên mang thứ trên tay đến cho Giới không.
“Ngài Giới.”
Giới ngước mắt, ánh mắt sáng lên.
Trong tay Vương Lâm là một bộ giáp thần chế tạo đặc biệt, bảo vệ từ đầu đến chân, kín mít như bưng, cả đầu ngón tay cũng được bảo vệ kỹ càng.
Có điều còn một khuyết điểm.
Giới chỉ vào nón giáp, nghiêm túc nói: “Mặt cũng phải che, đặc biệt là miệng, phải bảo vệ cho kín.”
Vương Lâm câm lặng chốc lát. Làm xong cái này rồi, đây là bộ giáp mất mặt cỡ nào chứ?
Ông không nhịn được hỏi: “Ngài Giới, xin ngài đừng đi gây sự với Thần điện Ánh Sáng nữa. Cho dù ngài che hết cả người, với phương thức tấn công đặc biệt, ngài vẫn sẽ bị nhận ra thôi.”
Giới phất tay, bảo Vương Lâm nhanh chóng đi gia cố thêm áo giáp.
Ngài ngưng tụ Thủy kính, vốn muốn quan sát tình hình Tham lam, nhưng không hiểu sao lại đối diện gương mặt phóng đại của Vân Thiển.
Cầu lông trên đầu Vân Thiển là sinh vật Xi Xi ra đời sớm nhất trong thế giới nhỏ, cũng là trụ cột của thế giới đó. Nếu sau này thế giới đó không xuất hiện loài người, bằng môi trường khi ấy, Xi Xi đã có thể trở thành sinh vật bán thần.
Bọn chúng rất giỏi tạo ra thế giới trong gương.
Loài người lưu vong đến đây, Xi Xi có lòng tốt tạo ra thế giới trong gương cùng sinh sống trong một môi trường với bọn họ, nhưng cuối cùng lại bị loài người đuổi vào thế giới trong gương.
Hẳn hôm nay chỉ còn lại một đực một cái, sắp tuyệt chủng đến nơi rồi.
Nếu một đực một cái này cũng chết, vậy thế giới đó sẽ quay về trạng thái chưa thành hình.
Sức mạnh thế giới sẽ thuộc về thần linh cai quản nó, cũng chính là Giới.
Thế giới do thần linh cai quản hủy diệt cũng không ảnh hưởng gì tới thần linh, mục đích bọn họ muốn ở thế giới nhỏ chỉ là gia tăng sức mạnh tín ngưỡng mà thôi.
Còn như Giới… dù sao thế giới nhỏ thuộc quản lý của ngài cũng chẳng tín ngưỡng ngài, quan tâm thế giới này làm gì, để nó tự sinh tự diệt, nhân tiện nuôi thả phân thân là được.
Giới dời mắt khỏi cầu lông, điều chỉnh khung cảnh trong Thủy kính
Thì ra Vân Thiển đang thấp giọng nhỏ nhẹ dỗ dành Tham lam không ngừng nôn mửa, còn dịu dàng ôm anh vào lòng, không chê dáng vẻ chật vật của anh lúc này.
【Khóc thật giống Tống Hành Chỉ, không biết Tống Hành Chỉ đang làm gì… Mình ngốc thật, thời gian ở thế giới hiện thực sẽ không thay đổi, đợi khi trở về còn có thể ăn bánh kem Tiểu Tống Tống tự làm.】
Giới: “…”
Trong ngực ôm Tham lam của ngài, trong lòng lại nghĩ đến Cố chấp của ngài, ô gái này được lắm.
Vân Thiển bỗng có cảm giác bị người dòm ngó, đương nhiên cô không biết một thần linh rảnh đời đang lén lút nhìn trộm mình từ Thần giới.
Vân Thiển giúp Văn Nhân Du lau mặt, cầu lông trên đầu cứ nhảy nhót lung tung, lông trắng rụng khắp nơi. Cô thở dài: “Rõ ràng Hoa đỏ ở thế giới ngược là do anh tìm ra, chẳng lẽ anh cũng không biết nó là thứ gì sao?”
Hơi thở Văn Nhân Du mỏng manh. Sau khi uống nước, sức lực anh hồi phục lại nhiều, trả lời câu hỏi của Vân Thiển.
“Tôi phát hiện ra thứ này khi nào, tôi chỉ nghe nói công dụng của nó, sau đó phát huy giá trị lớn nhất của nó. Cái kiểu thế giới vừa nhìn đã biết không có tiền lời, lại còn có khả năng bỏ mạng cao , sao tôi lại chạy vào đó trong tình huống chẳng biết gì?”
Lông trắng thổi bay xuống người Văn Nhân Du, anh buông tay nói: “Lúc nãy, cô lén sờ cơ ngực tôi hai cái, mông ba cái, bắp đùi năm cái, tổng cộng thu của cô bảy mươi nghìn Cabo.”
Vân Thiển mặt không cảm xúc ném Văn Nhân Du xuống gạch, có tinh thần thu tiền tức là không sao rồi.
Văn Nhân Du không nói dối, anh cũng không cần phải nói dối.
“Ai nói với cô tôi phát hiện ra Hoa đỏ?” Anh cũng nhận ra bất thường, lông trắng ngấm vào cơ thể Văn Nhân Du, khiến sức lực khôi phục hoàn toàn.
Vân Thiển: “Marion.”
Cầu lông cắn tóc Vân Thiển: “Chít chít!” .
Sắc mặt Văn Nhân Du hồng hào lại trông thấy, hiển nhiên liên quan đến cầu lông.
Vân Thiển hỏi nó: “Công lao của mày à?”
Cầu lông chít chít liên tục, Vân Thiển: “Tôi đi với nó một chuyến.”
Văn Nhân Du đứng dậy: “Bên ngoài rất nguy hiểm, tôi đi cùng cô… Tôi không biết vì sao Marion lại nói như vậy, nhưng trước khi tôi tới thị trấn, Hoa đỏ đã có rồi.”
Anh khựng lại, bổ sung thêm: “Tôi nghe nói tới đặc tính của Hoa đỏ, biết được đây là cơ hội tốt kiếm tiền.”
Văn Nhân Du không hiểu vì sao mình lại muốn giải thích với Vân Thiển, có lẽ anh không muốn cô hiểu lầm mình là một kẻ trộm…
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Đôi mắt sau cặp kính không hề có chút nghi ngờ.
Văn Nhân Du: “Không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta đem theo vũ khí.”
Tại phòng vũ khí trong nhà anh, nước Hoa đỏ có tác dụng đề phòng người bóng tiếp cận, nhưng vũ khí vẫn phải cần, không những để đề phòng người bóng mà còn đề phòng những người khác trong trấn.
Rốt cuộc bây giờ Văn Nhân Du đã biết tại sao người bóng không tiếp cận nơi có nước Hoa đỏ, ai đời đang tìm thức ăn lại tới gần nhà vệ sinh…
Vân Thiển nhìn thấy hầm mộ của Văn Nhân Du.
Cô ngưng mắt nhìn quan tài và tấm ảnh trắng đen trong phòng, trên tấm ảnh là Văn Nhân Du.
Văn Nhân Du nói: “Thỉnh thoảng sẽ có du khách lén vào phòng tôi. Bình thường thấy những thứ này, bọn họ sẽ không trộm đồ hoặc làm bị thương người khác, khá an toàn.”
Vân Thiển: Ác thật.
Cầm vũ khí, hai người đi theo cầu lông, âm thầm đi lại trên đường phố không một bóng người.
Khắp nơi thoang thoảng mùi nước Hoa đỏ, cầu lông thậm chí chẳng muốn chạm xuống mặt đất. Nó cứ ở trên đầu Vân Thiển, lấy tóc cô làm mũi tên chỉ hướng.
Bọn họ rời khỏi thị trấn càng ngày càng xa, đi vào rừng rậm bao quanh trấn nhỏ.
Trong rừng vô cùng yên tĩnh, bốn phía có tiếng côn trùng kêu và tiếng động kỳ lạ. Phạm vi đèn pin chiếu sáng rất nhỏ, biên độ dao động chỉ số tinh thần của Vân Thiển trở nên lớn hơn, cô phát run trong lòng.
Vân Thiển: Không sợ, mình là người bất tử, không cần… Không đúng, cô nên sợ một chút.
Cô ôm lấy cánh tay Văn Nhân Du, sợ hãi nói: “Nơi này tối quá, tôi sợ lắm.”
Trong bóng tối vang lên tiếng nói kinh ngạc của Văn Nhân Du, âm cuối hơi cao: “Đầu cô đội người bóng còn không sợ, vậy mà sợ tối à?”
Vân Thiển nghi ngờ Văn Nhân Du nói kháy, cô nhéo bắp tay anh.
Văn Nhân Du hít khẽ một hơi, đè tay cô lại, không cho cô lộn xộn.
Vân Thiển hài lòng, đây mới là tư thế đi đường ban đêm đúng đắn.
Cầu lông: “Chít chít chít chít!”
Tiếng kêu của nó trở nên gấp gáp giống như đích đến cách đó không xa.
Phía trước vẫn là rừng cây, đi thêm chừng trăm mét nữa, cầu lông nhảy xuống đầu Vân Thiển, đảo lòng vòng quanh đống lá rụng.
Gạt nhẹ lá ra, bên dưới có một cánh cửa sắt.
Cửa sắt bị khóa, Văn Nhân Du đạp hai cái không bung. Ngay lúc đang định nổ súng, Vân Thiển lấy cục đá cách đó không xa, dồn sức đập hai cái bể ổ khóa.
Vân Thiển cũng bất ngờ, cô ném cục đá xuống, yểu điệu giơ tay lau giọt mồ hôi không tồn tại trên trán, nhỏ giọng nói: “Mệt quá trời, đập đau hết cả tay.”
Dưới cửa sắt, một đường hầm thông xuống lòng đất, không biết thông đến nơi nào.
Cầu lông nhảy vào trong, Vân Thiển vội đuổi theo.
Văn Nhân Du theo sau Vân Thiển. Trước khi bước vào đường hầm, anh âm thầm dùng chân đá cục đá, cục đá không hề suy suyển.
Văn Nhân Du: “…”
Anh nhớ cái ngày suýt bị đá vỡ trứng.
Trước khi đóng cửa sắt, anh quan sát kỹ bốn phía, xác định không có ai mới đóng cửa lại.
“Lịch bịch ——” Một người bước ra từ sau rừng cây rậm rạp, chất nhầy trên người nhỏ xuống, u ám nhìn hướng cửa sắt, chậm chạp tới gần.
Đường hầm dưới đất rất dài, cầu lông nhảy càng nhanh, Vân Thiển và Văn Nhân Du đi như chạy mới có thể đuổi kịp.
Bọn họ đi đến một khoảng không gian cụt không có đường lui, dưới đất đặt một lồng sắt cực lớn, trong lồng nhốt một người bóng có bề mặt toàn là vảy cá màu trắng.
Nó ngã dưới đất, vảy cá bị rút chỉ còn dư lại lưa thưa, ống truyền cắm đầy người, dẫn ra thứ máu trong suốt trong cơ thể nó. Miệng cũng bị ép nhét một cái ống truyền thức ăn mà nó chẳng muốn ăn.
Vết thương trên người quá nhiều, chất nhầy liên tục chảy ra.
Văn Nhân Du quan sát nơi này. Anh nhìn thấy hỗn hợp chất nhầy bên trong lọ thủy tinh trong góc phòng, đó là nguyên liệu mà anh dùng để hòa chung với Hoa đỏ để tạo thành thuốc uống vào có thể trị khỏi tất cả thương tích.
Anh cũng không biết nguyên liệu này từ đâu tới.
Cầu lông: “Chít chít.”
Nó nhảy vào chất nhầy, hòa tan vào đó.
Người bóng màu trắng trong lồng chạm chạp mở mắt, mắt nó màu xanh lam trong veo như bầu trời. Nhìn thấy Vân Thiển, dường như nó muốn đứng dậy từ vũng nhầy, nhưng cơ thể quá yếu nên tay chân chỉ có thể co giật trên đất.
Trái tim Vân Thiển nhói đau. Cô cất đi nụ cười vô tâm vô tư, tìm kiếm cửa lồng sắt ở đâu.
Nơi lồng sắt lộ ra đều không có cửa. Dường như người tạo lồng sắt nhốt người bóng không có dự định mở lồng, vì vậy không lắp đặt cửa.
Lúc Vân Thiển tới gần, người bóng màu trắng không hề có phản ứng gì. Văn Nhân Du tới gần, nó phát ra tiền gầm gừ đau đớn, vảy cá trên người dần nhuộm đen, tiếp đó tốc độ rút máu tăng lên, đồng thời máu liên tục chảy ra trị thương cho bản thân, cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần.
Vân Thiển mở miệng: “Tạm thời anh cách xa một chút.”
Văn Nhân Du lùi về sau, người bóng màu trắng trở lại bình thường.
Vân Thiển nghĩ mọi cách giao tiếp với người bóng, cô duỗi tay vào lồng, phát hiện chất nhầy ở rìa lồng sắt có tính ăn mòn rất mạnh.
Ngón tay cô hơi chạm vào đã bị thương nghiêm trọng, chỉ số sinh mạng giảm xuống mười chỉ số.
Chất nhầy rời khỏi phạm vi cơ thể người bóng màu trắng mới có tính ăn mòn. Vân Thiển nghĩ không chừng cô có thể vớt chất nhầy này áp lên song sắt.
Mặc kệ là công cụ gì, tốc độ ăn mòn cũng nhanh hơn tay cô.
Ngay lúc Vân Thiển định dùng tay, người bóng màu trắng vươn móng vuốt sắc nhọn đẩy tay cô cách xa chất nhầy, họng phát ra tiếng “chít” yếu ớt.
Vân Thiển nhỏ giọng nói: “Mày không muốn tiếp tục bị nhốt ở đây đúng không? Đừng lo, tao không cảm thấy đau.”
Móng vuốt người bóng màu trắng chậm chạp dời đi.
Bởi vì Vân Thiển đưa lưng về phía mình nên Văn Nhân Du không thấy được cô đang làm gì.
Hiện tại đầu óc anh hơi rối, tình huống bây giờ hoàn toàn khác với những gì anh biết.
Lối đi sau lưng vang lên tiếng bước đi, Văn Nhân Du cảnh giác giơ súng shotgun lên.
Từ trong lối đi xuất hiện một người không thể gọi là người, bề mặt cơ thể gã giống như bùn lầy tan chảy.
Văn Nhân Du nhìn thấy mặt gã, kinh ngạc gọi: “Charles?”
“Không ngờ mày còn có thể nhận ra tao, tao trở thành thế này đều do mày!” Charles tức giận quát: “Mày biết tao đã trải qua chuyện gì không?! Tao đã biến thành quái vật, tất cả đều là mày ban cho!”
Tấn công!
Văn Nhân Du ẩn nấp, gương mặt hiện lên nét buồn bã: “Tôi xem cậu là bạn, cậu lại đâm sau lưng tôi, còn ném tôi vào thế giới ngược… Dù vậy, tôi vẫn xem cậu là bạn, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”
Giọng nói anh chân thành tha thiết, Charles bị anh gợi lên chút áy náy, anh ta khựng lại, nói: “Cậu…”
“Đoàng ——”
Văn Nhân Du không hề do dự nổ súng bắn thủng đầu Charles, không cho anh ta cơ hội mở miệng.
Vân Thiển sử dụng chất nhầy sắp làm tan chảy song sắt thành hai khúc, số mạng đã dùng tăng thêm mười mạng.
------oOo------