• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sắc trời dần tối, Vân Thiển bấm sáng màn hình điện thoại, 21:23. Cô ngồi đợi từ xế chiều đến bây giờ đã năm tiếng đồng hồ, không thấy mặt thần linh, xem ra hôm nay ngài không xuất hiện rồi.

Nhưng năm tiếng đồng hồ buổi chiều cũng không lãng phí, Vân Thiển đã luyện được một kỹ năng mới, được cô gọi là phương pháp suy nghĩ kép. Phương pháp này có thể khiến suy nghĩ lớp ngoài hiện lên trong lòng cô khác với suy nghĩ thật sự của cô, có điều kỹ năng này chưa thành thạo, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện suy nghĩ thật.

Vân Thiển lại đợi đến mười giờ, người trong quảng trường càng ngày càng ít, cô chuẩn bị về nhà.

Bước trên đường dưới ánh đèn mờ nhạt, đại lộ dẫn đến khu nhà dần dần chỉ còn lại tiếng bước chân một mình cô.

Điện thoại phát một tiếng ting, nhận được tin nhắn.

“Có người đang đi theo cô.”

Một hàng chữ đơn giản nhưng lại khiến lông tơ Vân Thiển dựng đứng.

Tiếp đó lại một dòng tin nhắn tới.

“Đừng quay đầu, quay đầu sẽ bị tên đó phát hiện.”

Nhờ được nhắc nhở, Vân Thiển mới phát hiện hiện thật ra nơi này không chỉ có tiếng bước chân một mình cô, còn có tiếng bước chân của kẻ khác, có điều kẻ đó cố gắng bước đi một lượt với cô, cho nên cô mới không phát hiện.

Vân Thiển tăng tốc, người kia cũng tăng tốc.

Vân Thiển đi chậm, người kia cũng đi chậm.

Cô ra ngoài chỉ mang theo điện thoại, chẳng mang theo gì khác.

Vân Thiển quan sát bốn phía, phát hiện có một cây gậy bóng chày bị người ta vứt trong bụi cỏ. Cô bình thản che giấu phần lộ ra ngoài bụi cỏ của gậy, đợi lúc bước nhanh, cô lập tức nhào về phía bụi cỏ nhặt gậy lên!

Trong nháy mắt tiếng bước chân sau lưng kia cũng tăng tốc nhắm về phía cô —— đã đến ngay sau lưng!

Vân Thiển cầm gậy bóng chày xoay người, vừa định đánh xuống, cô bỗng khựng lại.

Đằng sau cô không có ai, chỉ có duy nhất một người đứng dưới đèn đường cách đó không xa. Anh ta đút tay vào túi, một tay kéo mũ lưỡi trai, cặp mắt dưới vành nón nhìn cô tràn đầy kinh ngạc.

Đây không phải người đi theo cô.

Đây là thần linh.

Vân Thiển: 【Hết hồn, còn tưởng biến thái đi theo. Người này rảnh quá, đứng dưới đèn đường làm cái gì?】

Cô bắt đầu sử dụng phương pháp suy nghĩ kép.

Quả thật Giới chỉ có thể nghe được suy nghĩ lớp ngoài, ngài không thể ngờ có người ngụy trang được suy nghĩ. Đây đúng là không theo lẽ thường.

Ngài bước tới nói: “Tôi nghe nói gần đây có biến thái xuất hiện, đi đường một mình buổi tối không an toàn, tôi đưa cô một đoạn.”

Ngài tới gần, lộ rõ khuôn mặt, dáng vẻ thuộc kiểu đẹp trai sáng sủa như học sinh cấp ba chơi bóng chày dưới trời đầy nắng.

Vân Thiển nhướng mày, nhưng nhanh chóng biến thành bộ dạng ngại ngùng, cúi đầu nói: “Phiền anh rồi, tôi nhát gan, đi đường buổi tối thật đáng sợ.”

Vân Thiển: 【Trông có vẻ là người tốt, lại còn rất đẹp trai.】

Giới nhìn chằm chằm gậy bóng chày trong lòng Vân Thiển, chẳng nhìn ra sợ hãi chỗ nào.

Giới: “Cô ở đâu?”

Vân Thiển: “Tứ Quý Lâm bên kia, nếu anh không tiện đường…”

Giới: “Đúng lúc tiện đường, đi thôi.”

Vân Thiển: 【May thật, gặp được người tốt rồi!】

Lần này Vân Thiển không nhận ra ngài, tâm trạng Giới rất tốt, rốt cuộc ngài đã có thể thực hiện kế hoạch.

Vân Thiển giả vờ diễn kịch với thần linh, cô muốn xem thử thần linh muốn làm gì.

Hai người đi sóng đôi. Lúc rời đi, Giới liếc nhìn chỗ đèn đường vừa đứng lúc nãy, rồi lại lướt một vòng chỗ đằng sau đèn đường.

Vân Thiển: “Sao thế?”

Giới: “Hình như nhìn thấy bóng người.”

Vân Thiển: “Ối! Anh đừng làm tôi sợ… Đúng rồi, anh tên gì?”

Giới sững người, bịa ra một cái tên: “Thẩm Giới, Giới trong thế giới.”



Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, một bóng dáng bước ra từ chỗ tối. Đặng Lan Lan trùm mũ che mặt, áo gió dáng dài giấu đi vóc dáng, tay cầm điện thoại di động, màn hình vẫn còn dừng lại ở khung gửi tin nhắn.

Cô đi tới đèn đường mà Giới đứng lúc nãy, một người đang hôn mê bất tỉnh trong bụi cỏ cạnh đó.

Đây mới là người theo dõi Vân Thiển. Cô ta tận mắt chứng kiến người này cầm khăn chạy về phía Vân Thiển, nhưng trong nháy mắt lại như bị dịch chuyển về chỗ đèn đường… Người xuất hiện lúc sau là thần linh ư?

Đặng Lan Lan có việc tìm Vân Thiển, cô ta muốn liên hệ với thần linh sau lưng cô.

Hôm kia, chồng cô ta là Chu Tông Hoa bị cô ta gọi trở về, anh kể cho Chu Huân nghe chuyện lý thú trong ngày, cô ta lắng nghe mới biết hóa ra Vân Thiển cũng ở Hải Thành.

Đặng Lan Lan thờ ơ nhìn chăm chú tên đàn ông bất tỉnh dưới đất.

Cô nhận ra tên này, là con trai của một bí thư nào đó trong thành phố. Lúc Chu Huân đi cửa sau đến nhà gã tặng quà, người này muốn động tay động chân với cô ta, Chu Tông Hoa tức giận mắng chửi. Về sau, vụ đó cũng thất bại, công ty anh bị chĩa mũi dùi, lao đao một trận.

Gã cũng là tên biến thái cuồng theo dõi gần một tháng nay tại Hải Thành, là tội phạm cưỡng hiếp, ra tay bất kể nam nữ, không ít người gặp phải bất hạnh.

Thần linh chỉ đánh ngất tên này mà không giết hoặc là khiến gã biến mất, vì sao?

Dù cho đưa người này đến đồn cảnh sát, với quyền lực của ông bố, gã sẽ dễ dàng thoát tội, vốn không chịu bất cứ trừng phạt nào lớn.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là —— cô ta muốn giết người rồi.

Đặng Lan Lan chậm rãi thò tay vào áo khoác, ánh sáng lạnh lướt ngang bên dưới đèn đường, dừng trước cổ người đang hôn mê.

Điện thoại rung lên ù ù, cắt ngang hành động của Đặng Lan Lan. Cô ta nhận điện thoại, hạ thấp giọng, dịu dàng nói: “Sắp về rồi, con ngủ trước đi. Mẹ đi ngang quầy thịt heo, chủ quầy hàng đang giết heo, mẹ mua chút sườn lợn tươi về, ngày mai nấu canh sườn lợn bí đao.”

Cô vừa dịu dàng nhỏ nhẹ đáp lời, vừa chuẩn bị cắt người kia, chẳng sợ camera ghi lại hình ảnh của mình.

Dù cô ta giết người, Chúa cứu thế cũng sẽ xóa hết tất cả, phía cảnh sát vĩnh viễn không bắt được cô ta.

Huống chi việc cô ta đang làm là việc tốt.

Lúc ra tay, trong đầu cô ta bỗng lướt qua lời nói của Chu Huân: “Tội phạm giết người chính nghĩa siêu ngầu!”

Tội phạm giết người là tội phạm giết người, vốn là kẻ đáng chết, mặc dù cô ta cũng như vậy nhưng ít nhất không thể làm thế ở Hải Thành.

Một lúc sau, Đặng Lan Lan rút dao phẫu thuật chưa dính máu lại, nhưng trên lá cây vẫn có giọt máu trượt xuống.

Một vật dáng dài, hai quả cầu nhăn nhúm nằm yên giữa đôi chân người đàn ông.

Đặng Lan Lan thưởng thức cảnh tượng này, gọi 120(*). Lúc nghe thấy tiếng xe cấp cứu vang lên, cô chậm rãi rời đi, giẫm chân lên “bảo bối” nát bấy dưới đất.

(*) Số điện thoại gọi xe cứu thương ở Trung Quốc.

Chỉ nghe thấy tiếng thét của bác sĩ và y tá: “Sao lại có chuyện như vậy! Mau đưa lên xe!”

Xe cứu thương bật đèn và còi báo inh ỏi chạy lướt ngang, không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào đối với người đi đường.

Vân Thiển dừng bước bên quầy ăn vặt bên đường: “Anh muốn ăn thịt nướng không, xâu thịt dê ở đây ăn rất ngon.”

“Không, mấy món này…” Giới đang định bày bộ mặt ghét bỏ, nhưng lại trông thấy vẻ mặt nghi ngờ của Vân Thiển.

Vân Thiển: 【Xâu thịt nướng cũng không ăn được, chẳng lẽ anh ta là…】

Giới nói: “Tôi rất thích ăn mấy món này.”

Vân Thiển: “Vậy tôi mua cho anh năm xâu, tôi mời, xem như cảm ơn anh đưa tôi về.”

Một xâu thịt dê năm tệ, mười xâu bốn mươi tám tệ. Vân Thiển mua mười xâu, mong đợi nhìn thịt nướng, hít hà: “Tôi ngửi được mùi thơm rồi.”

Giới không biết vì sao phân thân lại thích Vân Thiển, thậm chí cố chấp với cô.

Cô không hề biết che giấu khuyết điểm và suy nghĩ của bản thân. Nếu như nói về gương mặt, chọn đại một Thánh nữ ở Thần điện Ánh Sáng và Thần điện Bóng Tối cũng xinh đẹp hơn cô.

Ngài đoán có lẽ bản thân có liên quan gì đó với cô, hẳn là chuyện trước khi ngài tới Thần giới. Nhưng nếu ngài quên mất cô, vậy chứng tỏ cô cũng chẳng quan trọng gì lắm.

Đối với ngài mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn tu luyện ra Thần cách.

Tính dục ở trên người cô, ngài phải nghĩ cách lấy lại rồi ném tới thế giới khác tu luyện, còn chuyện vì sao Tính dục lại ở trong người cô thì sau vụ này lại tìm hiểu nguyên nhân sau.

“Anh Thẩm?” Vân Thiển giơ xâu thịt dê, chia thành hai phần: “Đây, phần của anh.”

Giới nhìn chằm chằm xâu thịt dê bốc hơi nóng trong tay Vân Thiển, không biết phải cầm ở đâu, động tác lộ vẻ lúng túng.

“Anh cầm bên dưới cái que ấy, bình thường anh không ăn xâu thịt nướng à?” Vân Thiển dạy Giới cầm xâu thịt, cô rút một cây ra ăn ngon lành, nhìn bộ dạng cầm xâu thịt nướng ngẩn người của Giới cười trộm.

Đương nhiên cô tuyệt đối không biểu lộ suy nghĩ trong lòng .



Vân Thiển vừa đi vừa ăn xong năm xâu, năm xâu trong tay Giới chẳng hề sứt mẻ.

Vân Thiển: “Anh không ăn được à?”

Vân Thiển: 【Người này thật kỳ lạ, chẳng lẽ là…】

Giới: “Ăn, tôi không quen vừa đi vừa ăn thôi.”

Vân Thiển nhìn sang băng ghế dài bên dưới tán cây: “Bên kia ngồi được, chúng ta qua đó ăn xong rồi đi.”

Giới rất muốn chuyển băng ghế đi chỗ khác. Ngài ngồi xuống, cẩn thận nếm từng chút một giống như thử độc, hình như mùi vị không tới nỗi.

Ngài cấp tốc ăn xong, ném que vào thùng rác, chuẩn bị đứng dậy, bỗng nghe Vân Thiển nói: “Đợi đã.”

Cô lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho ngài: “Khóe môi anh dính gia vị tẩm.”

Giới: “?”

Ngài lau tới lau lui nhưng mãi không lau đúng chỗ.

Tay Vân Thiển bỗng phủ lên, dọa Giới nhảy dựng!

Bàn tay nho nhỏ với lòng bàn tay ấm áp dời tay ngài đến đúng vị trí. Cô cười khẽ: “Phải lau ở đây.”

Vân Thiển: 【 Anh ấy đáng yêu thật, giống như con nít vậy.】

Vân Thiển nhìn thấy nhẫn gỗ đeo trên tay Giới hơi quen mắt.

Giới mím môi, xem ra kế hoạch tiến hành rất thuận lợi. Sau khi Vân Thiển có thiện cảm với ngài, cô sẽ không từ chối ngài tiếp cận, nhưng vì sao ngài lại không vui?

Rõ ràng trong nhà đã có ba phân thân của ngài, ở ngoài vẫn đối xử ân cần với một tên ất ơ vừa gặp.

Tham lam nói đúng, trái tim người phụ nữ này đúng là trái sầu riêng, số người treo trên đầu quả tim nhiều không đếm xuể.

Giới nói: “Trễ rồi, tôi đưa cô về.”

Văn Nhân Du đang ở cổng khu nhà đợi Vân Thiển. Anh nhìn thấy Giới nhưng không nhận ra, Giới đã giấu mùi đi, đơn phương ngăn chặn cảm ứng của phân thân đối với ngài.

Văn Nhân Du vốn chẳng cảm thấy người này là Giới, thần linh nào lại có mùi bột cay thìa là khắp người như vậy?

Vân Thiển sau lưng Văn Nhân Du âm thầm ló đầu ra, ra dấu tay biểu thị cuộc gọi.

Giới! Nổi! Cáu!

Sau khi ngài rời đi, Văn Nhân Du túm lấy tay Vân Thiển hỏi: “Lại thay người tình?”

Vân Thiển giơ ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh, đáp bằng giọng điệu vô tội: “Tình chưa từng ở trên người anh, sao lại gọi là thay người tình?”

“Em nói vậy làm tôi đau lòng quá.” Văn Nhân Du khẽ cười. Sau khi vào nhà, anh nhẹ nhàng ôm cô lên: “Trên người em có mùi đàn ông khác, nhân tiện… muốn thử thử ở phòng tắm không?”

Cảm nhận giống nhau truyền đến cơ thể khác nhau. Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải đã quen kiểu tập kích bất ngờ này, có thể bình thản đối diện.

Tống Hành Chỉ đang làm bài tập ở ký túc xa, có điều lúc viết chữ không khỏi đè mạnh một chút.

Ô Tề Hải thì gào to lên, nhân lúc những người trên thuyền đánh cả nghỉ ngơi mà nhảy xuống biển, hóa thành nguyên hình đuổi theo bầy cá.

Giới cũng đã “thân kinh bách chiến(*)”, dù sao trải nghiệm của phân thân cũng là trải nghiệm của ngài. Vào một khoảnh khắc nào đó, ngài nhạy bén cảm nhận được Tính dục thức tỉnh chưa tới một giây.

(*) Trải qua hàng trăm cuộc chiến

Chỉ khi thân thể đang trong lúc đó thì Tính dục mới thức tỉnh sao?

Giới cảm thấy sự việc hơi khó giải quyết.

Hôm sau, Văn Nhân Du ra cửa sớm, Vân Thiển bèn ngủ nướng, rất trễ mới dậy.

Cô đứng trước gương, phát hiện hôm qua Văn Nhân Du cố ý để lại dấu răng trên xương quai xanh của cô. Tên gia súc này biết hôm nay cô muốn mặc áo hở vai mà còn làm thế, anh ta cố ý!

Vân Thiển đành lấy chiếc áo cổ chữ V che đi xương quai xanh phối với quần ống rộng rồi ra cửa.

Cô phải đi hẹn hò với thần linh mông cong!



------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK