• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mọi người trầm mặc, bọn họ chưa bao giờ gặp nhân tố tận thế tốt tính như vậy.



Tống Hành Chỉ nhìn lướt qua cây súng trong tay Lý Duy, thầm nói: Súng này có thể giết mình.



Xích sắt bỗng nhiên vung lên, Văn Tư Thành kêu quang quác, nhóm người té ngã la liệt, tất cả đều bị xích sắt trói gô.



Vân Thiển bất ngờ không kịp đề phòng, bị ép ngồi lên xích sắt, tình trạng tốt hơn những người khác nhiều.



Tống Hành Chỉ lạnh mặt nói: “…Tôi không muốn chết, đám người ngoại lai các người có tư cách gì quyết định sống chết của tôi. Cho dù tôi thật sự dẫn đến tận thế thì đã sao, thế giới này đối xử với tôi như vậy, chẳng lẽ không đáng bị hủy diệt sao?”



Lý Duy nổ súng, đạn bắn trúng bả vai Tống Hành Chỉ, máu tươi chảy ra.



Xích sắt đánh trúng cánh tay Lý Duy, súng lục rơi xuống đất nhưng bị xích sắt đánh bay tới trước mặt Vân Thiển.



Đám người bị xích sắt kéo đi, một lực hút giống như đầm lầy hút mọi người xuống dưới đất.



Tống Hành Chỉ ấn bả vai chảy máu, thấp giọng nói: “Sau khi bước vào trò chơi mới, các người sẽ chẳng nhớ được gì nữa, cũng sẽ không nhớ tới thế giới tươi đẹp mà các người từng ở. Nhưng đừng lo, tôi sẽ nhớ kỹ thay các người.”



Rốt cuộc Thiên Hành Kiện cũng nhận ra Tống Hành Chỉ không nói đùa, anh quát: “ĐM, sao đột nhiên cậu trở mặt vậy, không phải ban nãy nói chuyện vui vẻ lắm sao?”



Vân Thiển nhặt súng lục trong tầm tay, rốt cuộc nhìn về phía Tống Hành Chỉ: “Tại sao nó có thể làm cậu bị thương?”



Tống Hành Chỉ cau mày, nhưng không trả lời. Xích sắt cố sức kéo mọi người đi, tất cả đều hoảng loạn.



Nếu thật sự như Tống Hành Chỉ nói, bọn họ sẽ không nhớ bản thân là người chơi, vậy chẳng phải sẽ bị nhốt mãi mãi ở đây sao…



Súng có thể gây thương tích cho Tống Hành Chỉ, không chừng có thể giết cậu.



Giọng Đặng Lan Lan điềm tĩnh: “Vân Thiển, giết cậu ta, nếu như cô không thể làm được thì ném súng cho tôi.”



Cô ta không muốn bị nhốt ở đây, thời gian ngắn còn được, nếu là thời gian dài sẽ khiến cô ta phát điên.



Xích sắt nâng lên, bịt miệng Đặng Lan Lan, rồi lại bao bọc lấy cô ta, nhìn từ ngoài giống như một cục sắt rắn chắc.



Tiếp đó, tất cả mọi người đều bị dây xích bọc thành cục sắt, chầm chậm đáp xuống.



Chỉ có một mình Vân Thiển không bị dây xích bao bọc. Cô giơ súng về phía đống mosaic Tống Hành Chỉ.



Hơn một nửa chân cô lún xuống dưới, váy đồng phục lật lên do vướng vào xích sắt.



Tống Hành Chỉ tới gần cô, quỳ một gối xuống. Áo sơ mi trắng trên cơ thể gầy yếu rộng thùng thình, cậu vươn tay lật váy lại… Nhận ra mình vừa làm gì, Tống Hành Chỉ lập tức rút tay về, ngẩng mặt nhìn Vân Thiển.



Súng của Vân Thiển dịch chuyển xuống dưới, Tống Hành Chỉ hỏi: “Súng này có thể giết tôi, em sẽ giết tôi sao?”



Đầu súng nhắm thẳng vào sợi tóc rũ xuống trước trán Tống Hành Chỉ. Vân Thiển bóp cò, giơ súng: “Đoàng!”



Tống Hành Chỉ: “…”



Cậu dở khóc dở cười nhìn Vân Thiển còn chưa mở chốt an toàn, miệng mô phỏng tiếng súng nổ như thật, dọa cậu giật mình.



Vân Thiển thả tay xuống, tay kia chỉ vào đầu Tống Hành Chỉ: “Đồ mít ướt chỉ biết khóc như cậu diễn vai người xấu gì chứ, đừng diễn nữa, chúng ta nghĩ cách khác.”



Tống Hành Chỉ: “Nếu còn có cách khác, mọi người sẽ không rối rắm như lúc nãy.” Cậu kéo tay Vân Thiển xuống, áp nhẹ lên gò má: “Tôi thích em… và cả bạn của em.”



Sợi tóc mềm mại của cậu cọ vào lòng bàn tay Vân Thiển hơi ngứa, nhưng lại bị cậu nắm chặt.



Nhiệt độ cơ thể cậu vẫn thấp như cũ, có thể bởi vì vậy mà cậu mới hướng mình về phía ấm áp.



Vân Thiển có thể cảm nhận được thích mà Tống Hành Chỉ nói không phải là thích đơn thuần. Thích của cậu dành cho cô không giống với thích của đám Văn Tư Thành.



Bởi vì như thế, cô mới muốn nói rõ ràng.



Vân Thiển khẽ mở miệng: “Tống Hành Chỉ, chúng ta quen nhau chưa được mấy ngày. Cậu thích tôi, khả năng lớn nhất là vì tôi đột nhiên xuất hiện đối tốt với cậu. Cậu muốn phần tốt này cho nên mới thích tôi. Đây không phải là thích trong quan hệ nam nữ mà cậu nghĩ, cho nên cậu không cần hi sinh bản thân. Cậu có thể sáng tạo nên thế giới cậu muốn, thành lập xã hội không tưởng của mình…”



Đột nghiên Vân Thiển tắt tiếng, cảm giác ẩm ướt truyền tới từ lòng bàn tay khiến cô bất giác muốn cuộn tay lại.





Tống Hành Chỉ đang liếm tay cô!



Vân Thiển chửi bậy trong lòng, đầu óc trống rỗng: “Vị thành niên đừng có làm như vậy!”



Tống Hành Chỉ: “Tính thêm thời gian ở đây, tôi đã thành niên lâu rồi…”



Tống Hành Chỉ nâng tay cầm súng của Vân Thiển lên, tay kia vén sợi tóc rũ xuống, đặt đầu súng lên vầng trán láng mịn, khóe mắt hơi ửng đỏ vì xúc động.



“Nếu làm thế này, em sẽ luôn nhớ tới tôi chứ?”



Tống Hành Chỉ sẽ để Vân Thiển đi, nhưng cậu muốn Vân Thiển mãi mãi nhớ tới cậu.



“Không, không những tôi không nhớ cậu mà còn sẽ mau chóng quên sạch cậu!” Vân Thiển muốn dời súng đi, nhưng lại bị Tống Hành Chỉ cưỡng ép giữ chặt.



“Thế cũng không sao, nơi này chẳng có chỗ nào đáng nhớ cả.” Tống Hành Chỉ nhìn ra Vân Thiển nói dối, cậu biết chỉ cần Vân Thiển tự tay giết mình, cả đời cô sẽ không quên được đoạn ký ức này.



Tống Hành Chỉ lúc này chính là một kẻ bạo lực vô tình.



Cậu lấy xích sắt trói chặt Vân Thiển, dây xích là một phần của cậu, cậu có thể cảm nhận được thứ không nên chạm vào, trái tai cậu đỏ ửng: “Cảm ơn mọi người đã cho tôi khoảng ký ức đẹp đẽ, mọi người không cần phải ở lại đây mà nên trở lại nơi của mình.”



Tống Hành Chỉ nhẹ nhàng di chuyển ngón cái lên trên.



Ánh mắt Vân Thiển lộ vẻ sợ hãi, lần đầu tiên giọng nói trở nên hoảng loạn: “Đừng…”



Ngón cái Tống Hành Chỉ đặt lên ngón trỏ của cô, ấn cò súng.



“Đoàng ——”



Súng nổ như sấm.



Tầm mắt tối đen.



【 Đã kiểm tra nhân tố tận thế】



【 Thanh lý thế giới hiện tại, độ toàn vẹn thế giới 78%】



【 Đánh giá: Làm rất tốt! Phần thưởng 90.000 tệ!】



【 Số mạng đã dùng là 3 (1 lần 100 tệ), trừ 300 tệ, phần thưởng còn lại 89.700 tệ. Đã phát, mời kiểm tra và nhận!】



【 Chỉ số cống hiến đã tính gộp, hệ thống kiểm tra chỉ số cống hiến tạm thời chưa mở, xin hãy chờ đợi】



【 Mười ngày nữa bắt đầu dịch chuyển đến thế giới tận thế tiếp theo, 《Chúa cứu thế 》chúc bạn một cuộc sống hạnh phúc】



Thời điểm tầm nhìn sáng lên lần nữa, Vân Thiển đã trở lại thế giới ban đầu, điện thoại trên tay rung lên.



“【 Ngân hàng Dân thương 】 Tài khoản 7699 của bạn cộng thêm 89.700 tệ vào ngày 3 tháng 9, số dư hiện tại là 94.700,03 tệ.”



“【 Trò chơi Noah 】 Chúc mừng bạn lần đầu tiên hoàn thành trò chơi giải cứu tận thế. Bạn sẽ bước vào trò chơi tiếp theo vào 15:00:01 ngày 13 tháng 9. Xin hãy chuẩn bị!”



Thời gian hiện tại là 09:16 ngày 3 tháng 9, chỉ vừa trôi qua 1 phút ở thế giới hiện thực.



Nhưng Vân Thiển lại cảm giác như đã trôi qua mấy đời, đôi tay run rẩy liên hồi.



Cô ghét Tống Hành Chỉ.



***



Sau khi người chơi rời khỏi thế giới tận thế, xích sắt liên tục tuôn từ dưới lòng đất lên, chen chúc phá hủy phòng mỹ thuật, lan rộng giống như thủy triều, tràn ra ngoài trường học.



Tại một bệnh viện nào đó của thành phố Hoán Giang, phần lớn y tá bác sĩ lo lắng chạy tới phòng hồi sức cấp cứu. Đèn đỏ chớp nháy, tiếng báo động inh ỏi ——



Không đợi bọn họ đến, điện tâm đồ thiếu niên nằm trên giường bệnh trong phòng vô trùng đã dần chuyển sang vạch ngang.



Từng học sinh hôn mê bất tỉnh khác trong phòng bệnh rơi vào tình trạng nguy kịch.



Sương đen vẫn luôn lẩn quẩn trên bầu trời thành phố Hoán Giang xảy ra biến đổi. Cuối cùng thanh kiếm sắc nhọn treo trên đầu tất cả cư dân thành phố, thậm chí nhân dân cả nước đã rơi xuống.





Vô số xích sắt trong sương đen phá mây bay ra như mãng xà khổng lồ, đâm xuống mặt đất, phá hủy vô số tòa nhà.



Giới đứng giữa không trung, thờ ơ bàng quan trước sự trốn chạy và la hét của thế nhân.



Thế giới mà Tống Hành Chỉ tạo ra đã được cứu rỗi, nhưng thế giới thật sự cậu ở sẽ không được cứu giúp.



Tất cả mọi người đều phải nhận sự trừng phạt đích đáng.



Giới trở lại phòng mỹ thuật. Ngài ngồi xuống, cánh tay vung ngang xích sắt, ngưng tụ ra một bóng dáng mờ nhạt.



Bóng dáng kia ngày càng rõ ràng, đồng phục học sinh áo trắng quần đen, hai mắt nhắm nghiền, trán bị đạn bắn thủng một lỗ, sau gáy là một mảng máu tanh.



Là Tống Hành Chỉ.



Giới chữa trị vết thương, giơ tay ấn lên đỉnh đầu người kia, bắt đầu dung hợp.



Nhưng dung hợp nửa giờ, ngài đột ngột hất Tống Hành Chỉ ra, rên lên một tiếng, khóe môi rỉ máu: “Chấp niệm chưa hoàn thành sao…”



Giới khác với những thần linh khác, thần linh vô dục vô cầu nhưng ngài không như vậy. Ngài sinh ra từ dục vọng của loài người, là thể tập hợp của tất cả dục vọng. Bản thân ngài không thể khống chế những thứ này, dẫn đến sinh vật tín ngưỡng ngài đều sẽ bị kích phát dục vọng, đi về hướng hủy diệt.



Dưới sự chỉ dẫn của thần tối cao, ngài phân chia tất cả dục vọng ra, ném tới những thế giới khác nhau, để cho chúng tự mình trưởng thành, thỏa mãn dục vọng rồi lại thu hồi. Đây là cách tu hành chỉ có ngài làm được.



Dục vọng phải được thỏa mãn mới có thể thu hồi. Giới phải để Tống Hành Chỉ hoàn thành chấp niệm.



Tống Hành Chỉ không ngờ cậu có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa. Cậu đứng trước mặt một thanh niên mang gương mặt giống hệt mình nhưng lại hết sức uy nghiêm.



Giới không thể nghe thấy tiếng lòng phân thân dục vọng của mình, đầu ngón tay ngài ấn lên đầu Tống Hành Chỉ, truyền thẳng ý nghĩ vào.



Ngài là thần linh, Tống Hành Chỉ là một trong những phân thân dục vọng của ngài. Mục đích chuyến đi lần này của ngài là thu hồi phân thân, nhưng Tống Hành Chỉ có chấp niệm chưa hoàn thành, ngài phải để cậu hoàn thành mới có thể thu hồi.



Tống Hành Chỉ cau mày nhìn Giới: “Tôi và ngài là một?”



Giới khẽ gật đầu: “Ngươi là một phần tách ra của ta.”



Tống Hành Chỉ: “Ngài biết Vân Thiển không?”



Giới gật đầu tiếp: “Cô ta là tín đồ của ta.” Ngài ngập ngừng, tăng thêm bốn chữ “một trong những tín đồ.”



Tống Hành Chỉ không để ý sự ngập ngừng kỳ lạ của Giới, phồng má hỏi: “Vậy ngài thích Vân Thiển à?”



Đầu mày Giới cau lại, không hiểu cách thức tư duy của dục vọng Cố chấp. Ngài đáp: “Ta không thích loài người.”



Tống Hành Chỉ lập tức hùng hồn đáp: “Lão già, ngài đừng tưởng tôi nhỏ tuổi mà gạt tôi, ngay cả Vân Thiển mà ngài cũng không thích thì làm sao chúng ta là một được!”



Giới: “?”



Lão già? Ngài ư?



Rõ ràng ngài là thần linh nhỏ tuổi nhất.



Tống Hành Chỉ mặc kệ gương mặt lạnh băng của Giới, cậu nói tiếp: “Không phải ngài nói mình là thần linh sao, ngài dẫn tôi đi gặp Vân Thiển, tôi sẽ tin ngài là thần linh. Lúc nhìn thấy tôi chết, cô ấy cứ rơi nước mắt mãi, chắc chắn cũng thích tôi. Nếu thấy tôi hồi sinh, nhất định cô ấy sẽ rất vui.”



Cậu ngượng ngùng vặn vẹo cơ thể, gần như uốn người thành hình bánh quai chèo.



Giới: “…”



Thứ dục vọng chỉ cố chấp với phụ nữ này thà không thu hồi còn hơn!



***



Tác giả có lời muốn nói:



Giới: Ta tự mắng ta



Vân Thiển: Không những tôi không vui, tôi còn đập bể cái đầu chó của cậu

------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK