“Thế giới chúng ta đang sống còn có một chiều ngược. Nơi đó tối tăm ẩm ướt đáng sợ, đầy quái vật hung hãn không thể giải thích, chúng ta gọi nơi ấy là thế giới ngược. Lúc thế giới ngược và thế giới thực tại nối liền, những quái vật kia sẽ đi đến thế giới hiện thực, đe dọa sự an toàn của loài người.”
“Chúng ta gọi quái vật ở thế giới ngược là người bóng. Lúc chúng đứng thẳng hai chân, thân hình tương tự loài người.”
“Thị lực người bóng thoái hóa, dựa vào thính giác phát hiện con mồi, độ nhạy cảm với mùi máu của chúng sánh ngang cá mập. Cách thức tấn công bao quát bằng khí độc, khí độc sẽ phun ra từ miệng chúng, nhanh chóng làm con mồi tan chảy, giúp người bóng dễ dàng nuốt chửng.”
“Trước đây, mọi người từng đụng độ người bóng, biết nhược điểm của chúng là phần đầu và lửa, tuy nhiên cần chú ý! Người bóng bên trong thế giới ngược thường hành động tập thể ít nhất ba con trở lên, nếu muốn đốt chết một con người bóng thì phải đốt liên tục hơn ba phút…”
“Khắp nơi trong thế giới ngược đều là người bóng và vật chất đảo ngược rải rác, hấp thụ vật chất đảo ngược sẽ tạo nên tổn thương không thể nghịch chuyển đối với cơ thể nhân loại. Chúng tôi phát đồng phục bảo hộ và bộ lọc khí là để tránh xảy ra chuyện này.”
“Hiểu biết của chúng ta về thế giới ngược không nhiều, lúc mọi người bước vào trong đó phải chú ý an toàn, đừng thâm nhập quá sâu. Nếu đồng phục bảo hộ bị hư hại, bắt buộc phải rút lui kịp thời theo đường cũ, người bình thường không thể sống sót bên trong không gian tràn ngập vật chất đảo ngược. Tuy nhiên, vẫn sẽ có con người đi lạc vào thế giới ngược…”
Tất cả mọi người mặc đồ bảo hộ, trang bị súng ống, buộc dây an toàn sau lưng, đi theo người dẫn đầu, nối tiếp nhau xuyên qua tấm màng trên vách tường thịt, tiến vào thế giới ngược.
“Phù ——”
“Phù ——”
Chất khí phả ra từ miệng ngưng kết thành sương trắng trong không khí, trái tim màu đỏ thể hiện chỉ số sinh mạng trên đồng hồ dần tối màu, tốc độ giảm xuống là mười phút một chỉ số.
Vân Thiển và Kim Thiên Thiên núp ở bên trong bồn hoa thối rữa, năm con người bóng bay vụt qua trước mặt hai người.
Vị trí hiện tại của cả hai đang đứng tương ứng với nhà ấm trồng hoa lớn nhất trong thị trấn hiện thực. Vì sự truy đuổi của người bóng, hai người bị lạc với đám người Bùi Hướng Nhu và Bùi Chí Vũ. Kim Thiên Thiên nằm trong nhóm nên biết được vị trí của bọn họ, tuy nhiên hai người chẳng có cách nào đi tới, người bóng trên đường quá nhiều.
Vách tường thịt giẫm dưới chân chậm chạp nhấp nhô, giống như trái tim đang đập, thỉnh thoảng sẽ lóe sáng, hiện lên mạch máu bên trong, có thể thấy rõ dòng chảy của mạch máu.
Kim Thiên Thiên dám khẳng định những quái vật này là nhân tố tận thế!
Những người chơi khác cũng cho là vậy.
Bọn họ không trách Vân Thiển khiến mình rơi vào hiểm cảnh, ngược lại cảm ơn Vân Thiển giúp bọn họ tìm ra phương phướng.
Ở nơi này, điện thoại không thể sử dụng, nhưng đồng hồ cứu thế không làm chậm trễ người chơi. Mặc dù chỉ có thể phát tín hiệu đơn giản cho đồng đội, nhưng trước kia bọn họ từng trao đổi hàm nghĩa câu cú đơn giản thông qua tổ hợp tín hiệu khác nhau, vì vậy người chơi bên ngoài biết đám người Bùi Chí Vũ đang bị bao vây.
Bọn họ dựa theo đồng hồ cứu thế tìm được vị trí đám người đang đứng. Có điều đến đó rồi, cả đám lại rơi vào hoang mang.
Vị trí đám người Bùi Chí Vũ là một khoảng đất bằng, trông không giống như nơi có thể ẩn núp.
Bọn họ lại nhận được vài tổ hợp tín hiệu, rất lộn xộn, giải nghĩa ra là ——
“Chúng tôi đang ở một thế giới khác, thế giới bên dưới!”
Người chơi bên trên: “…”
Cảm giác này thật giống cảm giác thất bại như khi chơi ăn gà(*) trong một trò chơi nào đó, dựa vào điểm xanh trên bản đồ để tìm đồng đội, kết quả lại phát hiện đồng đội ở tầng hầm dưới đất, nhưng bọn họ lại chẳng biết cửa hầm ở đâu.
(*) Có lẽ là thuật ngữ dùng trong game PUBG, dùng để chỉ người chơi đã chiến thắng vì khi đó trên màn hình sẽ xuất hiện cụm từ “Winner Winner Chicken Dinner”
Nhưng ít nhất đã biết nhân tố tận thế là gì…
Bọn họ chia nhau ra tìm những manh mối khác, đồng thời phát hiện không ít người dân thị trấn mặt mày lo lắng. Người chơi hỏi thăm, thì ra họ đang tìm một người bản xứ đã mất tích tên là “Văn Nhân Du” .
Người chơi và người bản xứ đều đang tìm người, bọn họ vừa đi lại trên mặt đất vừa kêu la tìm người dưới ánh mặt trời xán lạn.
Thế giới đảo ngược.
Thế giới bên dưới toàn tông màu lạnh, vật chất kỳ lạ trôi nổi, Vân Thiển đau lòng nhìn mặt đồng hồ.
Một trăm tệ! Lại mất một trăm tệ!
Tổng số mạng cô sử dụng là mười sáu lần, tổng cộng một nghìn sáu trăm tệ, chín bỏ làm mười là một trăm triệu.
Kim Thiên Thiên thúc khuỷu tay Vân Thiển, chỉ về vị trí đằng trước chỗ bọn họ đứng.
Nơi ấy có một mảng bóng màu đen đổ xuống, bóng đen đột ngột xuất hiện giống như một tổ chim to lớn đứng lẳng lặng tại đó.
Tổ chim âm thầm nhấp nhô theo sự chuyển động của hô hấp, xung quanh liên tục có dải bóng đen bay qua. Vách tường thịt dưới chân đồng loạt phát sáng, có thể thấy được dòng máu chảy về nơi tổ chim đang ở.
Nơi đó tỏa ra mùi nguy hiểm cực độ.
Vân Thiển nhận ra đầu tiên: Hang ổ Boss quái vật.
Kim Thiên Thiên cũng nghĩ vậy.
Hai người không dám phát ra tiếng động nào, cũng không có cách nào trao đổi suy nghĩ cho nhau, một người chỉ về trước, một người chỉ về sau.
Vân Thiển chỉ về sau, có nghĩa là rút lui đi tìm đám người Bùi Hướng Nhu. Cho dù hai người thật sự phát hiện ra Boss, dựa vào thực lực người bóng hiện tại, chúng không phải thứ mà hai người có thể đối phó.
Ngay cả làm sao đối phó người bóng mà hai người còn chẳng biết, làm sao tồn tại khả năng đối phó thứ có thể là Boss.
Kim Thiên Thiên chỉ về trước, cô muốn qua đó thăm dò tình hình. Bóng đen này đột nhiên xuất hiện, ai biết sau này còn cơ hội gặp lại không, phải chớp lấy cơ hội, cho dù bị nhốt bên trong thì người khác cũng có thể dựa vào định vị mà tới đây giúp đỡ.
Hai người trao đổi bằng ngôn ngữ cơ thể, không ai thuyết phục được ai.
Chưa đợi hai người quyết định xong, vách tường thịt dưới chân hai người đột nhiên nổ tung, dựng thẳng lên, cuốn hai người ào trong. Cả hai không thể tránh thoát, chỉ đành trơ mắt nhìn mình cách tổ chim ngày càng gần.
Không những là hai người, còn có rất nhiều người bóng đang đứng bị vách tường thịt cuốn lại. Cơ thể chúng vặn vẹo, đầu xoay một góc độ quái dị, hai bên mặt hoa cúc của bọn chúng còn có cặp mắt hạt đậu chỉ dùng để trang trí.
Vân Thiển đối mặt với một người bóng trong đó, cô sững người, không biết mình bị đụng đầu hay sao mà lại cảm thấy đôi mắt thật đáng yêu.
Đám Bùi Chí Vũ chỉ nhìn thấy điểm xanh trên đồng hồ đại diện cho Kim Thiên Thiên đang dịch chuyển với tốc độ máy bay, bèn nghi ngờ Kim Thiên Thiên bị quái vật bắt.
Bọn họ không có cách nào rời khỏi nơi hiện tại, xung quanh đều là người bóng đang tìm kiếm tung tích bọn họ. Tiếng kêu của chúng vừa ngắn vừa chói tai, chậm chạp tuần tra quanh khu vực họ đang đứng.
Bùi Chí Vũ lấy một cây gậy đánh bóng ra. Đây là vũ khí duy nhất có lực sát thương trong balo không gian, nếu quái vật tiếp cận em gái anh thật, anh sẽ đập bể đầu chúng nó!
Một con quái vật bước tới gần Bùi Hướng Nhu, Bùi Chí Vũ giơ gậy lên. Đúng lúc chuẩn bị tấn công, anh bỗng thấy quái vật bị lửa thiêu cháy, phát ra tiếng thét đau đớn chói tai.
Cùng lúc đó, anh nhìn thấy một nhóm binh lính được huấn luyện, đội trưởng người da đen dẫn đầu báo cáo thông qua đồng phục bảo hộ: “…Ở đây phát hiện năm người, còn sống, tình trạng ổn định, hẳn thời gian đi lạc không lâu…”
“Vâng, phát hiện thêm một người nữa, tổng cộng sáu người… Vâng, chúng tôi sẽ mang họ ra.”
Đội trưởng người da đen phất tay, phân nhỏ một nhóm người, ra lệnh: “Các cậu dẫn bọn họ ra ngoài tiếp nhận trị liệu.”
Hễ người bóng nghe thấy âm thanh tới gần đều bị lửa ngăn cản bên ngoài, hơi nóng sinh ra từ lửa mang đến một chút ấm áp trong thế giới lạnh lẽo.
Toàn bộ những người này đều là lính đánh thuê, khả năng phản xạ cao, trừ khi là người chơi trải qua huấn luyện hoặc được thần trợ giúp tăng cường tố chất cơ thể, nếu không rất khó đối kháng với họ.
Đám người Bùi Chí Vũ bị binh lính khiêng trên vai như gà con. Bọn họ phát hiện một người đàn ông đeo thiết bị lọc không khí đang hôn mê, mặc âu phục màu lam sẫm, cả người đầy máu.
Bùi Hướng Nhu nhận ra đây là Văn Nhân Du. Những binh lính được huấn luyện này từ đâu mà đến, dường như họ rất quen thuộc nơi này, thủ đoạn đối phó quái vật cũng rất thành thục. Những người này đều buộc dây thừng phía sau, đoạn cuối dây thừng là nơi bọn họ sắp tới ư?
Bùi Hướng Nhu mở miệng: “Chúng tôi còn hai người mắc kẹt bên trong. Lúc nãy khi quái vật đuổi theo, chúng tôi bị lạc nhau, là hai cô gái, bọn họ ở hướng kia.”
Đội trưởng người da đen nhìn hướng Bùi Hướng Nhu chỉ, báo cáo tình huống bằng máy truyền tin: “Một nhóm sẽ mang các người trở về, chúng tôi sẽ tiến thêm năm trăm mét. Nếu như có thể tìm được bạn của các người, chúng tôi sẽ mang bọn họ ra ngoài.”
Nơi binh lính đi qua đều bị ngọn lửa nhuộm đỏ.
…
Vân Thiển và Kim Thiên Thiên vẫn ở trong vách tường thịt. Bất kể các cô vùng vẫy cách nào, vách tường thịt có vẻ mong manh đều có thể vững chắc giam cầm bọn cô.
Tốc độ vách tường thịt kéo nhanh hơn cô nghĩ, càng tới gần tổ chim, cô càng phát hiện thứ này khổng lồ cỡ nào.
Nó không phải tổ chim, mà là một sinh vật sống. Nó che khuất bầu trời biểu thị công khai thân phận chúa tể của thế giới này. Xúc tu trên đỉnh đầu giống như Medusa, có điều dưới sự che phủ của sương mù dày đặc ngày càng nhiều, cô không thể thấy rõ dáng vẻ thực sự của xúc tu.
Đến dưới chân nó, Vân Thiển và Kim Thiên Thiên không khống chế nổi mà ôm chặt ngực. Khổ sở, đau đớn, tuyệt vọng khó tả tựa như một ngọn núi lớn đè hai người dưới đất.
—— Ở đâu? Ở đâu? Tại sao không tìm được?
Không ngờ Vân Thiển có thể cảm nhận được hàm ý bên trong cảm xúc của quái vật. Cô nhìn Kim Thiên Thiên bên cạnh, cô ấy cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ra dấu tay ám chỉ quái vật kia đang nói.
—— Giành lại! Giành lại hết!
Người bóng phát ra tiếng kêu rên rỉ về phía tổ chim đang đứng. Cơ thể bọn chúng dài tới hai mét rưỡi, vảy cá bên ngoài cơ thể dựng thẳng, gai nhọn mọc ra từ vảy cá, tạo thành áo giáp kiên cố.
Người bóng ồ ạt ra đời từ trong vách tường thịt, giống như thiên quân vạn mã tỏa ra tứ phía, chằng chịt nối thành vô số dải đen.
Ánh mắt quái vật to lớn dừng trên người Vân Thiển và Kim Thiên Thiên, nó phát ra tiếng thở dài giống con người.
—— Lương thiện, giữ lại.
—— Bạn bè, không làm nữa.
Vách tường thịt cuộn hai người lại lần nữa, đưa cả hai tới nơi xa.
…
Đội trưởng da đen ra hiệu dừng lại. Bọn họ lại vào sâu thêm năm trăm mét, đây đã là giới hạn, sâu hơn nữa không thuộc trách nhiệm của anh ta và các đội viên, bắt buộc phải rút lui.
Nhưng ngay lúc bọn họ rút lui, khối thịt bỗng nhiên phóng tới trước mặt bọn họ, bên trong là hai con người đang hoang mang ngơ ngác. Nhưng đó là một nam một nữ… không phải hai nữ.
Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn mang hai người này ra ngoài. Lúc này, bên trong thế giới ngược tràn đầy tiếng rên la của người bóng, nghe mà khiến lòng người bức bối.
Vân Thiển và Kim Thiên Thiên được binh lính cứu, đưa tới trại trị thương, chữa trị xong phải tiếp nhận điều tra.
Đám người Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu cũng ở trong trại.
Còn có một người nằm trên cáng cứu thương truyền nước trong gian phòng trong suốt dựng tạm, không rõ sống chết.
Vân Thiển bước nhanh tới đó, cách bức rèm nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Văn Nhân Du. Sao anh lại bị thương nặng như vậy, cô khẽ “ôi” một tiếng, giơ tay lên bưng mặt.
Kim Thiên Thiên ngạc nhiên: “Đó là người cô ấy thích sao? Trông cô ấy rất lo lắng.
Bùi Hướng Nhu lắc đầu không biết. Bọn họ nhìn vẻ mặt sốt ruột của Vân Thiển. Bây giờ, hai tay cô đang bưng mặt, cô đang khóc sao?
Văn Nhân Du cảm giác được, anh chậm rãi mở mắt ra.
Vân Thiển đứng cách đó không xa nhìn anh.
Rõ ràng anh nhìn thấy một gương mặt cười toe toét trên nỗi đau người khác của Vân Thiển, khóe môi giương cao đến mức lấy tay kéo xuống cũng chẳng kéo được!
Văn Nhân Du: “…”
------oOo------