Tấm thịnh tình của Văn Tư Thành khó mà từ chối, Vân Thiển và Lý Duy đành phải lên xe anh, đồ mua ở siêu thị đặt trong cốp xe.
“Vân chó, có phải tâm trạng em không tốt không?” Văn Tư Thành đột nhiên hỏi vậy, anh có thể nhìn thấy vẻ mặt của Vân Thiển từ kính chiếu hậu, nụ cười lạnh nhạt hoàn toàn không giống dáng vẻ vô tâm vô tư ở thế giới tận thế.
Vân Thiển: “Không có, anh nhìn lầm rồi.”
Lý Duy cúi đầu chơi di động. Lúc tới đèn đỏ ở giao lộ, anh ho khẽ một tiếng, cho Văn Tư Thành đọc chữ đánh trên bản ghi chú.
Văn Tư Thành: “…”
Tống Hành Chỉ giỏi lắm!
Người chơi trải qua thế giới tận thế xem như bạn bè sống chết có nhau, nếu hợp tính càng dễ trở thành bạn thân.
Văn Tư Thành suy nghĩ làm sao giúp Vân Thiển vui vẻ hơn, anh xoay bánh lái. Lúc này Lý Duy mới phát hiện Văn Tư Thành đeo đồng hồ Breguet(*), anh rơi vào trầm mặc.
(*) Breguet là nhãn hiệu đồng hồ đắt tiền của Thụy Sĩ, có lịch sử lâu đời
Lý Duy: Không được rồi, càng nhìn càng thấy anh Văn quá ngầu, thậm chí muốn gọi là ông xã.
Ngược lại Văn Tư Thành nhắc tới chuyện Bang hội người chơi, hỏi liệu Vân Thiển có biết không.
Ban nãy Lý Duy đề cập tới Bang hội người chơi cũng không giải thích kỹ.
Văn Tư Thành nói: “Bang hội người chơi là tổ chức những người chơi cũ tập hợp lại để tiện trao đổi thông tin giữa những người chơi Chúa cứu thế. Trước kia anh từng tiếp xúc vài lần, lần này sau khi kết thúc thế giới tận thế được đánh giá cao, bọn họ lập tức liên hệ anh, bảo anh là người chơi khiếm khuyết cũng chẳng sao… Dường như họ có mối liên hệ gì đó với thần linh, biết được ‘đánh giá qua cửa’ của vài người chơi.”
Vân Thiển nghiêng người về trước, tỏ vẻ tò mò: “Họ cố ý chiêu mộ à? Sao phải làm thế?”
Văn Tư Thành bĩu môi: “Vào đó thì phải chọn tín ngưỡng, nào là chính nghĩa, dũng cảm, quyết đoán, kiên định, giống như tuyên truyền tà giáo vậy.”
Vân Thiển không rõ mấy thứ này lắm, cô vừa trải qua thế giới tận thế đầu tiên, thông tin Chúa cứu thế biết được đều tới từ người chơi cũ Văn Tư Thành.
Chi tiết cụ thể thì bọn Văn Tư Thành cũng không rõ, họ chưa vào vòng người chơi cốt cán Chúa cứu thế, được Bang hội người chơi mời cũng là lần đầu. Bây giờ xem ra, không chừng hiểu biết mà bọn họ có về Chúa cứu thế chỉ là bề nổi.
Thời gian chơi lần sau của Văn Tư Thành là 9:00:05 ngày 12 tháng 9 giống với Lý Duy. Bọn họ cùng đi đến một thế giới tận thế, tin vui bất ngờ.
Vân Thiển ngáp dài, mí mắt đấu tranh, Văn Tư Thành nói: “Còn hơn hai mươi phút nữa mới tới, em nằm ngủ một lát không? Phía sau có tấm chăn, em tự đắp đi… Anh hơi tò mò, em như vậy là do bệnh à?”
Vân Thiển: “Từ nhỏ đã vậy.”
Cô xoay người lấy chăn đắp, đột nhiên bị cảnh tượng cửa sổ sau xe dọa mặt mày trắng bệch!
Cửa sổ sau xe, cũng chính là trên cốp xe có hai người đang ngồi. Bên trái là Tống Hành Chỉ thiếu niên ăn mặc như học sinh cấp ba, bên phải là Tống Hành Chỉ thanh niên cos nhân vật vô danh. Bọn họ giống như hai bóng ma dán lên cửa kính nhìn vào bên trong.
Gương mặt giống hệt, biểu cảm giống hệt, một người bị Vân Thiển nổ súng bắn chết, một người mà cô nghĩ là ảo giác.
Vân Thiển đơ mặt: Mình bị bệnh thời kỳ cuối sao?
Lúc cô nghĩ vậy trong lòng, ánh mắt Tống Hành Chỉ tóc trắng hơi đổi, sau đó hai người lập tức biến mất.
Cơn buồn ngủ của Vân Thiển bay biến, cô bị dọa tỉnh ráo.
Lần này cô cảm thấy đây không phải là ảo giác của mình, hai người kia thật sự tồn tại.
“Người ở thế giới tận thế có theo tới thế giới hiện thực không?”
Văn Tư Thành và Lý Duy nghe thấy câu hỏi của Vân Thiển thì cười ha hả: “Sao có thể chứ, nếu vậy không phải thế giới chúng ta sẽ thành cái sàng sao!”
Vân Thiển hỏi tiếp: “Nhân tố tận thế có thể hồi sinh không?”
“Không biết nữa.” Rốt cuộc Văn Tư Thành cũng cảm thấy bất thường: “Em sao thế?”
Vân Thiển: “Vừa rồi lấy chăn, em nhìn thấy Tống Hành Chỉ đang ngồi trên cốp xe nhìn em.”
Vẻ mặt cô nghiêm túc, không giống giả bộ.
Giữa ban ngày ban mặt, đột nhiên một luồng khí lạnh dâng lên, không phải chứ?
Xe lái vào Quan Hải Các đa phần đều là siêu xe, có nhân viên phục vụ đặc biệt tiếp đón. Một chiếc Maybach dừng lại, lần đầu tiên nhân viên tạp vụ nhìn thấy người xuống xe đồng bộ như vậy.
Động tác ba người đồng bộ, vẻ mặt cũng đồng bộ. Nếu phải miêu tả thì đấy là vẻ mặt thiểu năng trong biểu tượng cảm xúc thiểu năng trí tuệ.
Mãi cho đến khi vào phòng bao, uống trà xong, Văn Tư Thành mới lắp bắp hỏi: “Vân Thiển, anh cảm thấy chúng ta xem vụ này như ảo giác của em là tốt nhất, em thấy sao?”
Lý Duy gật gù như gà mổ thóc.
Vân Thiển đáp: “Em hi vọng là ảo giác, nhưng trực giác nói cho em biết Tống Hành Chỉ không chết. Cậu ấy đã theo tới đây…” Thấy vẻ mặt hoảng sợ của hai người, cô ngừng lại: “Em đi rửa mặt cho tỉnh táo, không chừng do mệt quá.”
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Một người đàn ông mắt phượng, khuôn mặt thiên về nữ tính đứng bên ngoài nhà vệ sinh đợi người.
Khóe mắt anh ta liếc thấy Vân Thiển giống như nhìn thấy con mồi yêu thích.
Vân Thiển thích cái đẹp, nhưng không thích kiểu tướng mạo lăng nhăng, chỉ thiếu điều viết lên mặt “Tôi là con nhà giàu” . Kiểu cô thích là người đẹp yếu đuối, đánh một cái là khóc rấm rứt.
Người đàn ông chưa kịp bước lên thả thính, bạn gái anh ta đã đi ra. Nét mặt hai người khá giống nhau, so với vẻ nữ tính của người đàn ông, cô gái này trông cực kỳ xinh đẹp và đanh đá.
“Anh, anh đứng trước nhà vệ sinh nữ chi vậy?
“Nhìn một cái là biết, không phải anh đang đợi em à?”
“Cô ta thì sao?” Cô gái hất cằm về phía Vân Thiển, dừng chỉ trích người đàn ông. Sau khi mắng anh ta rời đi, cô ta hung dữ trừng Vân Thiển, giọng điệu khó chịu: “Cô cách xa anh tôi một chút, đừng thấy anh ấy ăn mặc như chó hình người, nhưng cuộc sống phóng túng, dụ dỗ phụ nữ khắp nơi, tám phần là có bệnh lây qua đường tình dục gì đó… Cô còn là học sinh nhỉ?”
Vân Thiển sờ mặt, hỏi ngược lại: “Trông tôi trẻ vậy sao?”
Người phụ nữ giật mình, thấy Vân Thiển nhìn chằm chằm mình, khó chịu nói: “Cô nhìn tôi như thế làm gì, cô tưởng tôi xạo cô à?”
Vân Thiển lắc đầu: “Không có, cảm ơn cô nhắc nhở… Tôi không cố ý nhìn, nhưng vì cô đẹp quá, đôi mắt không kiềm chế được mà nhìn về phía cô.”
Vân Thiển bước vào nhà vệ sinh, để lại cô gái với vẻ mặt mờ mịt.
Vừa gặp đã khen người ta đang là xu hướng à?
Cô ta không để ý, bước nhanh trở về phòng bao. Hôm nay, Bang hội người chơi tụ họp, tất cả người chơi ở Hải Thành và gần Hải Thành đều chạy tới đây.
Buổi tụ họp sắp bắt đầu, cô ta và anh mình với tư cách là đối tượng quan trọng được biểu dương trong buổi họp lần này, sẽ nhận được sự ban thưởng của thần linh.
Giới nhìn về phía cô gái rời đi, dời tầm mắt, mùi Thần điện Ánh Sáng thật khó ngửi.
Con người đi chung với tín đồ bại não của ngài nói không sai, thế giới hiện tại của bọn họ đã trở thành cái sàng có thể tự do xuyên qua xuyên lại. Bây giờ có sự trông chừng của Thần điện Ánh Sáng đạo đức giả, tạm thời còn chưa xảy ra chuyện gì.
Giới đang suy nghĩ, chợt giơ tay lên giữ đầu Tống Hành Chỉ lại, mặt vô cảm hỏi: “Ngươi định vào cùng à?”
Tống Hành Chỉ: “Không có.”
Giới hờ hững nói: “Ta chính là ngươi, ta quá rõ ngươi đang nghĩ gì.”
Tống Hành Chỉ trầm mặc hồi lâu, rầu rĩ nói: “Ngay cả Vân Thiển mà ngài cũng không thích…”
Cậu lại bắt đầu luận điệu đáng ghét “Chỉ khi ngài thích Vân Thiển thì chúng ta mới là một”.
Giới: “Cố chấp, câm miệng ngươi lại.”
Thần yêu thế nhân chỉ là lời giả tạo mà thần linh dùng để thu lấy tín ngưỡng từ tín đồ mà thôi.
Loài người là sinh vật cấp thấp nhất trong tất cả tín đồ, ngài tiếp nhận tín đồ loài người nhưng tuyệt đối sẽ không nảy sỉnh ra thiện cảm đối với loài người.
Vân Thiển có hơi kỳ lạ. Giới rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, ánh sáng vàng trong mắt lấp lánh giống như ánh sáng khi màn đêm và tịch dương giao nhau. Thần thuật của ngài mất hiệu lực trước mặt cô hai lần, không biết là vì sao.
Vân Thiển ra khỏi nhà vệ sinh, trở về phòng bao, hoàn toàn không biết có hai người đứng cách đó không xa đều cùng nhìn chằm chằm cô.
Thức ăn Quan Hải Các không phụ tiếng tăm lẫy lừng, đây là món ăn ngon nhất mà Vân Thiển từng nếm. Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, ăn một bữa cơm mất hơn ba tiếng đồng hồ.
Văn Tư Thành nói muốn mang hai người đi khắp nơi chơi cho đã, Lý Duy giơ hai tay tán thành.
Vân Thiển không lay chuyển được hai người, đầu tiên là bị mang đến thủy cung thành phố xem nàng tiên cá, cô chẳng có hứng thú.
Sau đó là nhà ma di động bệnh viện kinh dị vô cùng nổi tiếng, cô cảm thấy còn chẳng đáng sợ bằng chuyện ma trong thế giới tận thế.
Tiếp đến là phòng giải tỏa áp lực, Vân Thiển khoanh hai tay trước ngực, nhàm chán nhìn Văn Tư Thành và Lý Duy ném đĩa vào bức tường mềm, vừa ném vừa mắng thế giới tận thế là đồ chết tiệt, Tống Hành Chỉ chả là cái thá gì.
Văn Tư Thành nhỏ giọng nói với Lý Duy: “Hình như không có tác dụng, tôi chọn phương pháp giải tỏa không đúng sao?”
Lý Duy: “Rất tốt, cơn tức bị chuyển đến đây của tôi đã biến mất tăm rồi.
Văn Tư Thành: “Bộ để anh giải tỏa hả?”
Lý Duy: “Tâm trạng tôi không vui, nhìn thấy mấy em xinh đẹp là vui ngay. Hay anh dẫn cô ấy đi xem trai đẹp thử xem?”
Văn Tư Thành: “Có lý!”
Vân Thiển bị dẫn đến một pub, ca sĩ đang biểu diễn tại đó làm mắt cô rực sáng. Đẹp trai thanh tú, khí chất tao nhã, đúng kiểu cô thích!
Anh ta còn đeo tai mèo nữa!
Văn Tư Thành: “Uống rượu không?”
Vân Thiển hào hứng gật đầu: “Uống!”
Văn Tư Thành trợn mắt nhìn cô: “Không hỏi em, em uống rượu trước mặt hai người đàn ông tụi anh mà chẳng để ý an toàn chút nào vậy.” Anh gọi rượu cho Lý Duy xong lại gọi rượu trái cây cho Vân Thiển, rượu trái cây không có cồn.
Văn Tư Thành còn phải lái xe, không thể uống rượu.
Một trong những niềm vui lớn nhất đời người chính là ngắm người đẹp!
Vân Thiển cắn ống hút, cặp mắt trìu mến nhìn về người trên sân khấu, bất cứ ai cũng không thể chống cự lại ánh mắt như vậy.
Ca khúc vừa kết thúc, tay Vân Thiển bị nhét một mảnh giấy, là cách liên lạc mà ca sĩ đó viết cho cô, đồng thời lòng bàn tay bị gãi nhẹ một cái.
Pub nửa đêm về sáng trở nên đông đúc, Vân Thiển và ca sĩ uống mấy ly tại đó, trò chuyện hết sức ăn ý, hẹn thời gian lần sau gặp mặt.
Trong lúc trò chuyện, cô cứ mê mẩn nhìn chằm chằm tai mèo trên đầu người kia, không nhịn được mà vươn tay sờ mấy cái.
Giải tỏa kết thúc.
Văn Tư Thành đưa từng người về nhà. Bọn họ tạo group “Ăn chơi nhậu nhẹt”, để tiện sau này liên hệ.
Vân Thiển lấy chìa khóa ra mở cửa, bật đèn, một khoảng trống trải.
Phòng cô thuê là một căn hộ, cô tự mình cải tạo, mặc dù hơi nhỏ nhưng điều kiện bên trong cũng không tệ.
Hai tay Vân Thiển lôi xe kéo tay, đi lùi vào nhà.
Lùi được một nửa, cô lọt vào một vòm ngực lạnh băng, cửa tự động đóng lại.
Từ dưới ngực đến thắt lưng bị người phía sau ôm chặt, sức lực giống như ước gì có thể hòa tan cô vào người mình, làm Vân Thiển hô hấp khó khăn.
Bên tai vang lên tiếng nức nở của Tống Hành Chỉ: “Vân Thiển, xin lỗi…”
Giọng điệu mềm yếu, tràn ngập tủi thân.
Vân Thiển: “Tôi không biết tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, nhưng dựa vào chuyện cậu đã làm với tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!”
Cô ra sức kéo cánh tay Tống Hành Chỉ xuống, xoay người trừng mắt.
Khóe mắt Tống Hành Chỉ ửng đỏ, nước mắt tràn ngập hốc mắt, răng trên cắn môi dưới đến trắng bệch biến dạng. Cậu vẫn mặc đồng phục học sinh Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, có điều nút áo vẫn luôn đóng trên cổ áo sơ mi và cà vạt trở nên lỏng lẻo, một nửa xương quai xanh lộ ra bên ngoài nổi bần bật, không khí trở nên nóng giãy.
Đỉnh đầu cậu có một cặp tai mèo màu xám bạc, nhúc nhích giống như thật. Bởi vì lo sợ bị mắng mà lỗ tai hình tam giác cụp xuống hai bên, tại thành một đường ngang.
Vân Thiển: “…”
Tống Hành Chỉ dè dặt giơ tay lên, kéo vạt áo cô, nhỏ giọng thút thít: “Xin lỗi, em làm gì tôi cũng được, trừng phạt tôi cũng được, nhưng em đừng… mặc kệ tôi.”
Từ phẫn nộ tột cùng đến cơn giận tiêu biến chỉ mất 0,1 giây.
Vân Thiển: Trên đời này có gì tuyệt vời hơn thiếu niên tai mèo chứ?
------oOo------