Vân Thiển ngây người bắn ra ánh mắt nghi ngờ đâm thẳng vào sâu trong linh hồn Ô Tề Hải.
Ô Tề Hải bước lên trước một bước, gần đến độ Vân Thiển có thể thấy rõ hành động của cậu.
Hai tay cậu đặt lên lưng quần, chuẩn bị chứng minh cậu không nói khoác.
Vân Thiển xác định hàm ý “đặc trường” của cậu, không phải đầu cô đầy chữ X mà là Ô Tề Hải thật sự có ẩn ý như vậy.
May mà người huấn luyện kịp thời chạy tới quan tâm Vân Thiển, không để cho mắt cô thấy thứ không nên thấy —— mặc dù cô không thấy gì cả.
Ô Tề Hải nhận ra sau khi cậu bày tỏ, Vân Thiển càng cách cậu xa hơn.
Cậu không hiểu, bèn nhờ Ô Đậu biết rõ tập tục tộc Người chỉ dạy.
Ô Đậu nghe Ô Tề Hải chuẩn bị phô bày vũ khí sinh sản hoành tráng của mình thì phụt nước miếng đầy mặt Ô Tề Hải: “Cháu làm vậy, chắc chắn bị cô ấy xem như biến thái rồi, thảo nào người ta cách xa cháu như vậy.”
Ô Tề Hải: “?”
Ô Đậu đỡ trán cạn lời: “Cháu không tham gia lớp học về tộc Người trước khi ra ngoài đúng không?”
Ô Tề Hải nói một cách đương nhiên: “Cháu đã rất lợi hại rồi, chỉ cần phô bày cơ thể bản thân là có thể khiến giống cái điên đảo…” Giọng nói trở nên nhỏ hơn: “Cháu cứ nghĩ mọi người tán tỉnh đều như vậy, cha cháu cũng dạy thế.”
Ô Đậu: “Mẹ cháu là người, sao cháu không hỏi thử ban đầu mẹ cháu cạn lời bất lực với cha cháu thế nào! Cháu và cha cậu giống y như đúc… Cháu xác định chọn cô ấy làm bạn đời sao?”
Ô Tề Hải gật đầu: “Cháu ngửi thấy mùi cô ấy là đã muốn ăn cô ấy, muốn giao phối với cô ấy.”
Ô Đậu: “…Tiểu Hải, nếu mục tiêu của cháu không phải Đại công chúa, chúng ta không cần kéo dài thời gian ở đây mạo hiểm. Chú dạy cháu vài chiêu, cháu mau tóm lấy cô ấy về làng.”
Ô Tề Hải dâng lên chút hứng thú: “Chú nói nghe thử.”
“So với sức mạnh bên ngoài, tộc Người càng quan tâm biểu hiện bên trong của cháu và quá trình sống chung lâu dài hơn. Cháu không thể chạy tới cởi quần cho người ta xem chim của mình, đây là hành vi nhục nhã và bất thường ở tộc Người.” Ô Đậu truyền thụ kinh nghiệm của mình: “Cho nên chúng ta phải dựa theo cách của loài người, trước tiên kín đáo phô bày cơ thể của mình, thỉnh thoảng lộ ra cơ bắp bên dưới cơ thể khiến cô ấy nảy sinh thiện cảm. Đợi thời cơ chín muồi cũng tức là lúc cô ấy thích cháu, cháu lại nói cho cô ấy biết thân phận của mình, bày ra bản thể mạnh mẽ!”
Ô Tề Hải đang định gật đầu, Ô Đậu nói tiếp: “Đương nhiên chỉ có như vậy thì mãi mãi không đủ, hành vi trước kia của cháu đã khiến cô ấy nảy sinh hiểu lầm, cháu phải biểu hiện ra sự quan tâm của mình đối với cô ấy.”
Ô Tề Hải: “Bây giờ cháu đã rất quan tâm cô ấy rồi, lúc nào cũng muốn giao phối với cô ấy. Vậy còn chưa đủ quan tâm sao?”
Ô Đậu: “Đừng treo chữ giao phối trên miệng, tộc Người không thích nghe mấy chữ này đâu. Bọn họ muốn lúc tình cảm sâu đậm mới làm chuyện lãng mạn kia, cháu phải quan tâm cô ấy hiểu không, biểu hiện sự quan tâm của mình ra, ví dụ như bất cứ lúc nào cũng nhìn cô ấy.”
Ô Tề Hải: “Ngay cả lúc ngủ cũng phải nhìn sao?”
Ô Đậu do dự, chắc là phải nhỉ?
Vai vế của cậu cao hơn Ô Tề Hải, nhưng thật ra tuổi cũng xấp xỉ, sắp đến thời điểm tìm bạn đời nên sẵn tiện gánh cái danh giám hộ rời làng cùng Ô Tề Hải. Kỳ tìm bạn của cậu theo thời gian bình thường, Ô Tề Hải là kỳ tìm bạn trước thời hạn. Nghe nói sau khi mơ giấc mộng xuân, cậu đã tiến vào kỳ tìm bạn.
Ô Đậu đáp một cách hùng hồn: “Phải, lúc ngủ cũng phải nhìn, như vậy mới thể hiện sự quan tâm của cháu với cô ấy!”
Một đứa có gan dạy, một đứa có gan học.
Dưới sự phổ cập kiến thức của Ô Đậu, Ô Tề Hải lớn rồi!
Buổi tối cùng ngày.
Vân Thiển đang nằm ở tầng dưới. Nửa đêm tỉnh giấc, cô nhìn thấy hai điểm sáng màu vàng trôi lơ lửng giữa không trung. Trong chớp mắt, điểm sáng biến mất.
Vân Thiển cảm thấy có thứ gì đó trong bóng tối đang nhìn chòng chọc mình.
Cô lấy Dạ minh châu mà mỗi người đều có ra làm đèn soi, thò người ra, sờ thấy cái gì đó.
Ánh sáng yếu ớt của Dạ minh châu chiếu sáng khuôn mặt Ô Tề Hải, chỉ có chính giữa khuôn mặt được chiếu sáng, giống như mặt quỷ lơ lửng trong đêm. Vân Thiển tiến tới gần…
Ô Tề Hải nhỏ giọng thều thào: “Chị gái, em yêu chị.”
Chỉ số tinh thần trên mặt đồng hồ cứu thế vọt thẳng lên cao rồi rớt xuống. Vân Thiển muốn chửi bậy, nhưng cô kiềm được miệng, không kiềm được tay.
Cô đập mạnh Dạ minh châu lên mặt Ô Tề Hải.
Một tiếng động trầm đục.
Hôm sau, Ô Đậu nhìn thấy màu xanh đen chỗ hốc mắt Ô Tề Hải. Cậu nghi hoặc hỏi: “Cháu sao thế? Mới một đêm không ngủ mà quầng mắt thâm dữ vậy à?” Ô Đậu mỉm cười với Vân Thiển vừa rời giường: “Chào buổi sáng.”
Vân Thiển thông qua mùi phân biệt được đây là Ô Đậu, cô cũng cười lại: “Chào buổi sáng.”
Ô Tề Hải thừa dịp: “Chào buổi sáng.”
Vân Thiển ngửi thấy mùi Ô Tề Hải, mặt không cảm xúc bước nhanh rời đi.
Sau lưng Ô Đậu chợt lạnh, cậu cảm thấy một luồng sát khí.
Ô Tề Hải âm u hỏi: “Đậu Đậu, chú muốn giành bạn đời với cháu sao?”
Ô Đậu: “…”
Người huấn luyện và các dũng sĩ phát hiện chuyện kỳ lạ, người xưa nay vẫn luôn nhắm vào Vân Thiển là Ô Tề Hải giống như biến thành một người khác, bắt đầu đối xử ân cần với cô.
Vân Thiển cũng nhận ra.
Lúc ăn cơm, Ô Tề Hải chia phần thịt Hải thú mập mạp nhất của mình cho cô, mặc dù những thứ đó đều là bộ phận Vân Thiển không ăn được.
Lúc thay phiên nhau tắm, Ô Tề Hải sẽ chiếm đoạt lượng nước nóng vô cùng ít ỏi trong phòng tắm cho cô, đồng thời mang hếtvật dụng tắm rửa từ phần thưởng hạng nhất lúc huấn luyện cho Vân Thiển .
Cứ hễ là thứ Ô Tề Hải cho rằng tốt, cuối cùng đều rơi vào tay Vân Thiển.
Lần này đồ ngốc cũng có thể nhận ra Ô Tề Hải thích Vân Thiển, mọi người hết sức bất ngờ. Bọn họ vốn tưởng Ô Tề Hải và Vân Thiển có thù oán.
Chỉ cần hành động giữa những dũng sĩ không ảnh hưởng đến tập huấn đều sẽ không bị quản lý nghiêm ngặt.
Vân Thiển vô cùng đau đầu. Người này không nói đùa mà là đang nghiêm túc theo đuổi cô, mặc dù cô vẫn từ chối lời bày tỏ của người kia như cũ, nhưng thái độ chán ghét đã giảm xuống không ít.
Cô không còn trưng mặt đen với Ô Tề Hải, mà đối xử như các dũng sĩ khác.
Ô Tề Hải: Không ngờ Đậu Đậu phế vật, nhưng phương pháp chỉ dạy lại hữu dụng.
Cậu nghĩ đã đến lúc phô bày cơ thể của mình.
“Chị gái, chị có thể bôi thuốc giúp em không? Em bôi sau lưng không tới.” Giọng nói và vẻ ngoài cường tráng của Ô Tề Hải không hợp nhau mấy. Giọng cậu thiên về ngọt lịm, mỗi lần nói chuyện giống như ngậm một viên kẹo.
Vân Thiển: “Đậu Đậu đâu?” Cô biết Ô Đậu và Ô Tề Hải là bạn thân, tới từ một địa phương.
Ô Đậu ở cách đó không xa nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ô Tề Hải, cậu âm thầm chạy khỏi khoang thuyền.
Ô Tề Hải: “Đậu Đậu không ở đây.”
Vân Thiển khịt mũi, rõ ràng ban nãy cô còn ngửi thấy mùi Ô Đậu. Nghe tiếng hô đau của Ô Tề Hải, đúng là tự mình bôi thuốc rất bất tiện.
Vân Thiển nheo mắt áp sát, nhìn xuống. Tình trạng phần lưng Ô Tề Hải khá thê thảm, xước da và tím bầm từng mảng lớn.
Cường độ huấn luyện nơi này rất kinh khủng, gần như huấn luyện đến chết, giống như muốn cấp tốc bồi dưỡng ra một đội ngũ có thể lập tức lẻn vào tộc Biển.
Chỉ vì huấn luyện, số mạng của Vân Thiển đã mất ba mạng.
May mà sau mỗi lần hồi sinh, sức bền của cơ thể sau khi huấn luyện vẫn giữ lại như cũ, nếu không Vân Thiển khóc chết mất. Mặt khác Vân Thiển phát hiện dường như Chúa cứu thế có ưu đãi đối với thân thể người chơi. So với người bản xứ, dưới khối lượng huấn luyện đồng dạng, cơ thể người bản xứ đạt được một, người chơi có thể đạt được hai rưỡi.
Thuốc trị thương do người huấn luyện phát cho, hiệu quả rất tốt. Dù vết thương có nặng, bôi thuốc đến ngày thứ hai đã bình phục bảy tám phần.
Vân Thiển đổ chút thuốc vào lòng bàn tay, xoa đều hai tay rồi bôi lên lưng Ô Tề Hải.
Xúc cảm làn da dưới tay láng mịn đến khó tin, cơ bắp cường tráng có tính đàn hồi, ấn xuống còn có độ nảy rất mạnh.
Vân Thiển lẩm bẩm Tĩnh tâm chú, thầm nói trong lòng: Tạm thời nơi này không phát hiện người chơi khác, muốn về nhà chỉ đành dựa vào chính mình, không thể lãng phí thời gian trên người đàn ông.
Ô Tề Hải: “Chị gái, mạnh một chút, Tiểu Hải dễ chịu quá, ưm…” Âm cuối mềm nhũn cao vút, hòa lẫn với tiếng thở dốc kiềm nén, cơ thể cũng khẽ run.
Vân Thiển chửi bậy trong lòng, lập tức nhảy xa khỏi Ô Tề Hải, vội vã chạy thục mạng.
Thứ quỷ này kêu cũng phóng đãng quá rồi đấy!
Trốn được hôm nay nhưng không trốn được mấy ngày kế tiếp.
Vân Thiển nghi ngờ Ô Tề Hải đang dùng sắc dụ dỗ cô.
Thời điểm được chia đánh tay đôi với Ô Tề Hải, cô sẽ bị đối phương ép đánh vào một vài chỗ kỳ lạ của đối phương.
Cô cũng bị ép biết Ô Tề Hải mặc quần áo trông gầy, nhưng thật ra cơ bắp tráng kiện, cơ ngực phát triển, cơ bụng không ít, cơ V-cut nổi rõ, còn có mông cong và hõm Venus…
Thấy đủ hết sự ưu tú của cơ thể cậu.
Nói không động lòng là giả, quỷ háo sắc không thể nào không động lòng với cơ thể tuyệt đẹp đưa tới tận miệng.
Nếu còn tiếp tục như vậy, cô sẽ phát bệnh mất.
Bệnh mệt ngủ một giấc là xong, còn bệnh kia mà phát lên sẽ không dễ giải quyết như vậy.
Nơi này không như thế giới tận thế lúc trước, có người chơi khác ở đây, cô có thể mặc sức sờ cá và tán tỉnh Văn Nhân Du. Ở thế giới này, cô phải nghiêm túc mới được… Trừ khi cô biết có người chơi khác có khả năng qua cửa.
Vân Thiển né tránh Ô Tề Hải, nhưng cậu vẫn tìm được cô một cách chính xác trong giờ giải lao, hẳn là do mùi. Cô xin một ít bột khai che giấu mùi từ chỗ vài dũng sĩ, lại tìm một nơi ấn nấp trốn đến giờ tập luyện.
Bột khai có thể che giấu mùi của cô, đồng thời cũng khiến cô hoàn toàn không ngửi thấy mùi người khác. Đúng là thuốc bột phiên bản Thất Thương Quyền(*).
(*) Một môn võ công trong tiểu thuyết Kim Dung, vừa làm bị thương đối thủ mà cũng làm bị thương chính mình
Vân Thiển thoăn thoắt trên boong thuyền, những chiếc thang được bắc giữa các con thuyền. Hiện giờ, Vân Thiển và nhóm dũng sĩ có thể tự do đi lại giữa tàu trong và tàu ngoài.
Quốc gia ở thế giới tận thế này là sự tồn tại gần như đất liền được tạo bởi thuyền, hạm đội có số lượng thuyền nhất định trở lên, thuyền càng ở giữa càng an toàn, địa vị người ở đó cũng càng cao.
Bên ngoài tương đối nguy hiểm hơn, mỗi lần Hải thú tấn công đều là thuyền ngoài gặp nạn. Vân Thiển trèo qua vài cây thang, lên một chiếc thuyền vắng tanh, chỉ có vài người tuần tra.
Cô định hóng gió biển trên boong, bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng “chị gái” từ xa.
Vân Thiển: “…” Cô xoay đầu tìm chỗ ẩn núp.
Tiếng gọi càng ngày càng gần, Ô Tề Hải sắp đi qua.
Không còn thời gian chạy khỏi khoang thuyền, Vân Thiển phát hiện một thùng rượu rỗng rất lớn, cô mở nắp nhảy thẳng vào trong, không ngờ bên trong còn chứa một người.
Cô giẫm lên chân người kia.
Thùng rượu này vừa lớn lại vừa sâu, lúc Vân Thiển nhảy vào không hề phát hiện có người. Cô áy náy nói: “Xin lỗi, tôi đang trốn người ta.”
“Khụ khụ.” Người nọ dằn tiếng ho, đáp: “Ngồi chung đi, ta cũng đang trốn người.”
Từng đợt tiếng bước chân gấp gáp bên ngoài thùng rượu, tiếng binh khí va chạm, có người lớn tiếng báo không tìm được, rồi lại tiếng bước chân vội vã bảo đi tìm nơi khác.
Không có bất cứ âm thanh gì khác, dường như Ô Tề Hải không đi về hướng này.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ ——” Tiếng ho tím mật tím gan. Vân Thiển do dự một lúc, sợ người này chết trong thùng rượu bèn dò dẫm trong bóng tối vuốt lưng giúp người nọ.
“Cảm ơn.” Người nọ đáp: “Cô đang trốn ai?”
Vân Thiển: “Một tên theo đuổi điên cuồng, ông thì sao?”
Người nọ: “Người ngăn cản ta đi cứu con ta.”
------oOo------