• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Muốn dung hợp phân thân dục vọng, trước tiên phải đến thế giới người chơi triệu hồi toàn bộ bọn họ.

Lần này, Thần Bóng Tối không lo lắng sự tiếp xúc giữa Giới và Vân Thiển. Dưới sự quan sát của ông ta, Giới hiện tại vốn không để loài người vào mắt.

Giới đến thế giới người chơi, thiết lập lại liên hệ với phân thân.

Ngài nghĩ rằng mình sẽ thu được các loại cảm xúc như đau khổ và hối hận từ chỗ phân thân, không ngờ đám phân thân của ngài đang chơi rất vui vẻ.

Vân Thiển… không trở mặt với bọn họ sao?

Giới lén lút liên lạc Ô Tề Hải.

Ô Tề Hải đơn phương chặn đứng liên lạc với ngài.

Ngài lại gặp riêng Tô Quân.

Tô Quân trực tiếp phớt lờ ngài.

Giới: “…”

Ngài đang định tức giận, bỗng nhìn thấy bóng người quen thuộc cách đó không xa.

Ngài lập tức ẩn thân, trốn sau gốc cây.

Tay cấu lên thân cây, mắt thành thật nhìn chằm chằm người tới.

Dường như Vân Thiển nhìn thấy một bóng lưng tóc trắng, cô không để tâm, hỏi thăm Tô Quân: “Phòng tuyến số hai cần ngài giúp đỡ củng cố một chút. Bên đó lại ngoi lên không ít côn trùng tấn công kiểu tự sát, tính ăn mòn của dịch thể rất mạnh.

Tô Quân khẽ gật đầu: “Ừ.”

Ánh mắt lẳng lặng dịch chuyển, nhìn về phía cây cối đằng trước.

Vân Thiển nghiêng người vén sợi tóc rũ xuống thái dương anh.

Khóe môi Tô Quân nở nụ cười

Giới: “…”

Ngài cấu mạnh lên vỏ cây, sực hiểu.

Vân Thiển vốn không hiểu lầm.

Bằng không với tính cánh của cô, cô sẽ không thể không lo lắng cho Vân Kiến Quốc. Cô biết Vân Kiến Quốc rất an toàn, không hề chết.

Vậy trước kia ngài đau lòng vì cái gì?

Trong lúc Giới thẫn thờ, Vân Thiển đẩy xe lăn Tô Quân tới bên gốc cây.

“Rầm ——”

Đỉnh đầu tóc trắng của Giới nổ tung!

Giới trố mắt nhìn Vân Thiển rút lại bàn chân đạp vào thân cây, vỗ ngực thờ ơ nói: “Tôi còn tưởng chuột chứ, hù chết tôi rồi.”

Giới biết Vân Thiển đã phát hiện ngài ở chỗ này.

Ngài không lập tức hiện thân, gặp mặt cô nói chuyện khác với gặp mặt phân thân, cần đợi thời cơ thích hợp.

Xế chiều, ánh tịch dương nhuộm đỏ chân trời.

Thần Chiến Tranh với mái tóc đỏ gần như sắc trời, mặt mày nhăn nhó xuất hiện: “Giới, sao chuyện ngươi và Tà Thần hợp tác không báo cho ta biết… Ngươi bảo y đi tìm sự trợ giúp của Thần Ánh Sáng, không sợ y và Thần Ánh Sáng bắt tay nuốt chửng Thần cách của ngươi sao?”

Giới bình thản đáp: “Đánh cược thôi, xem cuối cùng y sẽ giúp bên nào.”

Thần Chiến Tranh mắng: “Đồ điên.” Lúc này ngài cũng chẳng truy cứu trách nhiệm của Giới nữa, hỏi: “Ngươi gấp gáp bảo ta tới đây làm gì?”

Giới nói: “Thần Bóng Tối vẫn còn giám sát xem ta có tiếp xúc với phân thân không. Ngươi thay thế ta, ta có một số việc nhất định phải nói với Vân Thiển.”

Thần Chiến Tranh: “…”

Ngươi gấp rút bảo ta tới là để bảo ta thay ca, sau đó đi tìm phụ nữ của mình hả?

Chấu chấu đậu trên cùng sợi dây, Thần Chiến Tranh chỉ đành giúp đỡ.

Đến đêm khuya, Giới thoát thân, lẻn vào phòng Vân Thiển.

Ngài im hơi lặng tiếng xuất hiện, động tác nhẹ nhàng tới gần mép giường, định đánh thức cô.

Trong khoảnh khắc vén chăn lên, ngực Giới tắc nghẽn, ngài nhìn thấy một đôi mắt trừng còn lớn hơn chuông đồng, hệt như hiện trường phim kinh dị.

Vân Thiển âm u nói: “Ngài thần linh, ngài định khi nào thì trả ba cho tôi, tiện thể giải thích luôn mọi chuyện trước đây?”



Giới ôm ngực, thật lâu cũng chưa hoàn hồn.

Ngài không biết rõ ràng Vân Thiển đang tỉnh, cũng nghe thấy tiếng ngài bước vào, vì sao chẳng sinh ra bất cứ tiếng lòng nào…

Vân Thiển thấy Giới đứng yên thật lâu không nhúc nhích, khuôn mặt tái nhợt, lập tức nhớ đến bọn Tống Hành Chỉ nói đầu óc và năng lực của bản thể không tốt lắm. Cô đứng dậy bật đèn, nhờ ánh đèn tông màu ấm mà căn phòng tăng thêm chút ấm áp.

Giới đáp: “Lần này ta tới là để nói rõ mọi chuyện với nàng.”

Vân Thiển rửa tai lắng nghe.

Giới cẩn thận giải thích, vừa kể vừa quan sát kỹ sắc mặt Vân Thiển, đồng thời lắng nghe phản ứng nội tâm của cô.

Vân Thiển không để Giới nghe thấy bất cứ tiếng lòng nào. Cô ghi nhớ kỹ nội dung Giới nói, sắp xếp lại tuyến thời gian từng sự kiện một.

Cô cảm khái: “Làm thần linh sướng thật, sau khi có sức mạnh hùng hậu thì sự phát triển của đầu óc cũng chẳng quan trọng nữa, dù xảy ra chuyện gì cũng có thể thông qua sức mạnh mà xoay chuyển, muốn làm gì thì làm.”

Giới: “…”

Nhìn thấy phản ứng như vậy của Vân Thiển, ngài chẳng hề bất ngờ.

Vân Thiển cũng chỉ thuận miệng trêu chọc một câu nhằm xoa dịu cảm xúc bàng hoàng trong lòng khi nghe thấy tất cả mọi chuyện.

Dựa theo lời kể của Giới, tuyến thế giới hiện tại là ván thứ hai.

Thế giới trong ván thứ nhất, bởi vì cô nhìn trúng sắc đẹp của Giới, sau khi mang Giới về nhà mới kết thành nghiệt duyên. Lúc đó, Giới không thể khống chế sức mạnh (dục vọng), muốn phá hủy thế giới của cô đang ở, biến cô thành chim hoàng yến nuôi trong thần điện, suýt tạo thành kết cục khó lòng xoay chuyển.

May mà “Tính dục” hiểu được tình yêu nửa đường thức tỉnh, ngài lại có sức mạnh khác với thần linh khác, bèn ấn nút “Restart” (Tái hiện hôm qua) khởi động lại thế giới.

Thế giới sau khi khởi động lại, tức là tuyến thế giới ván thứ hai hiện giờ.

Quá trình khởi động lại ván thứ hai xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Hai vị thần tối cao là “nhân vật phản diện” nhận ra thân phận đặc biệt của Giới, hơn nữa việc khởi động không hoàn chỉnh đã để lại bug Tà Thần với mưu đồ hủy diệt thế giới ở ván thứ nhất. Hai bên nhìn nhau vừa mắt, dự định hợp tác giết chết Giới, tốn công tốc sức trù tính kế hoạch cả trăm ngàn năm.

Đáng tiếc Giới có thể được xem như Tiểu Cường(*) của Thần giới, cho dù ngài biểu hiện vừa ngốc vừa đáng yêu nhưng làm thế nào cũng chẳng giết nổi.

(*) Con gián

Bởi vì “Số phận kỳ diệu”, cô và Giới chưa thức tỉnh ký ức gặp nhau lần nữa. Khi Giới suýt thức tỉnh, ngài bị thần tối cao ngăn cản, ký của cô và Giới đều bị xóa sạch.

Nhưng với tư cách là Tiểu Cường của Thần Giới, ý thức tự cứu trong cơ thể ngài vô cùng mạnh mẽ. Phân thân bị Thần Bóng Tối lừa tu luyện ra tự động chạy vào cơ thể Vân Thiển ẩn núp.

Lại một hồi “Số phận kỳ diệu”, cô được Chúa cứu thế lựa chọn, gặp phân thân Cố chấp của Giới, thế là xảy ra những chuyện kế tiếp.

“Số phận kỳ diệu” là chỉ dẫn ngầm của sức mạnh còn sót lại từ Thần Mẫu sáng thế.

Hai vị thần tối cao không những đang đối địch với Giới, mà còn là đối địch với sức mạnh cuối cùng còn lại của Thần Mẫu.

Vân Thiển nói: “Thì ra là vậy.”

Giới nghe lời tổng kết của Vân Thiển xong, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Tình huống đại khái đúng như Vân Thiển tổng kết, nhưng sao nghe từ miệng cô lại thấy không đúng lắm.

Vân Thiển quan sát gương mặt đẹp của Giới, tưởng tượng hình dáng khi còn bé năm nào.

Với tính cách của cô, nhìn thấy em trai đáng yêu thế này chắc chắn sẽ vác về nhà.

Vân Thiển: “…”

Đau lòng quá đi mất.

Ai ngờ chút xíu sở thích háo sắc lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế.

Hiện giờ ngay cả ván thứ hai cũng đụng phải thế giới tận thế.

【 Hối hận, vô cùng hối hận, cực kỳ hối hận 】

Giới nghe thấy tiếng lòng của Vân Thiển spam nhiều lần, ngài hơi mím môi, nhỏ giọng giải thích: “Ta sẽ khiến mọi thứ quay lại như ban đầu.”

Vân Thiển kinh ngạc nhìn ngài: “Ngài còn muốn làm ván thứ ba hả?”

Giới cảm thấy một chuyện nghiêm trọng bị Vân Thiển nói giống như chơi game.

Ngài đáp: “Lần này, ta sẽ không để hai chúng ta xảy ra bất cứ dính líu nào.”

Đối với Vân Thiển mà nói, ngài giống như tai họa.

Vân Thiển chẳng bày tỏ ý kiến, chỉ hừ một tiếng: “Vậy ngài đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi…”

Giới dời mắt, đôi mi khẽ run: “Ta biết.”

“Nếu không tôi nhìn thấy ngài, chắc chắn sẽ lại thích ngài.”

Câu nói tiếp theo của Vân Thiển vang lên đồng thời với câu “Ta biết” của Giới.

Một người một thần đều sững sờ.



Mắt Giới chớp liên hồi, trái tai dần ứ máu đỏ ửng.

Vân Thiển giơ tay lên xoa chỗ nối tiếp ở xương hàm dưới và gáy, ánh mắt thất thần nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, đồng thời tìm được cái cớ hoàn mỹ:

“Dù sao đi nữa cơ thể thần linh của ngài cũng quá hấp dẫn người ta.”

Giới gật đầu: “Ừ!”

Vân Thiển: “…”

Có vài lời không thể nói ra miệng, nhưng có thể nghĩ trong lòng.”

【Cho dù có thích, cũng là chuyện trước khi mọi thứ chưa phát sinh.】

Giới nghe thấy tiếng lòng này cũng không đau lòng, đây là chuyện mà ngài đã dự liệu trước. Chỉ cần để ý sự thay đổi thái độ trước và sau đến Thành đá quý của Vân Thiển thông qua phân thân, ngài đã có thể nhận ra đôi chút.

Bầu không khí hơi ngượng ngập.

“Thời gian sắp đến rồi.” Giới nhận được hối thúc của Thần Chiến Tranh, ngài nắm lấy tay Vân Thiển: “Có một câu mà sau khi ta hồi phục ký ức, mãi vẫn chưa có cơ hội chính miệng nói với nàng.”

“Xin lỗi.”

Hai chữ vừa buông ra, Vân Thiển kinh ngạc nhìn giới cúi đầu, tay cô bị ngài ấn lên ngực, cảm nhận rung động mạnh mẽ từ trái tim.

“Sau khi khôi phục ký ức, ta luôn cảm thấy may mắn, ta vẫn còn sức mạnh và cơ hội cứu vãn mọi thứ.”

Giới buông tay Vân Thiển ra, cánh môi lành lạnh lướt qua mu bàn tay cô.

Mu bàn tay Vân Thiển nóng rực, cô nghe Giới nói: “Ta bằng lòng vì nàng tạo ra một thế giới hòa bình ấm áp mãi mãi, cho nàng, người nhà và bạn bè nàng một cuộc sống yên bình không bị quấy nhiễu.”

Tất cả những lời này không chỉ nói với Vân Thiển, đồng thời cũng là nói với đám phân thân.

Đây là quyết tâm của Giới, ngài hi vọng phân thân có thể hiểu, đặc biệt là Cố chấp.

Yêu một người không phải cùng kéo nàng xuống địa ngục, mà là dốc sức cùng theo đuổi hạnh phúc.

Giới ngưng mắt nhìn khuôn mặt Vân Thiển chốc lát, xoay người rời đi.

“Đợi một chút.”

Vân Thiển gọi Giới.

Bước chân ngài khựng lại, xoay người, được người trước mặt bước lên vòng tay ôm eo.

Cái ôm ấm áp , lời nói và suy nghĩ trong lòng cô đồng thời truyền đến tai ngài ——

“Cố lên.”

Giới ôm lấy Vân Thiển, nhắm mắt hít lấy mùi hương thơm ngát trên tóc cô, sức mạnh dâng tràn trong cơ thể.

Ngài sẽ không để Vân Thiển hối hận vì đã quen ngài.

Bất kể là hiện tại hay là tương lai.



Tống Hành Chỉ nhìn chăm chú xiềng xích trong lòng bàn tay, bên tai vang lên câu nói của Giới. Cậu nhớ đến chuyện bắt Vân Thiển nổ súng giết mình lúc đầu… Bây giờ nghĩ lại, đó đúng là chuyện rất quá đáng.

Còn chẳng bằng bản thể mà cậu vẫn luôn ghét bỏ, thật mất mặt.

Cậu nhắm mắt lại, thân hình gần như trong suốt bay lên. Chuyện tạm biệt Vân Thiển cứ để sau khi bản thể hoàn thành chuyện nên làm đã.

Ô Tề Hải cười hì hì tiếp nhận lời kêu gọi của bản thể, cậu không ngờ Tống Hành Chỉ là người đầu tiên đáp ứng.

Tô Quân do dự một chút. Anh để lại ba viên đá quý có thể tự củng cố phòng tuyến, sau đó đáp lại lời kêu gọi của bản thể.

Văn Nhân Du rút vali bằng da dưới gầm giường ra. Sau khi kiểm kê số vàng, anh gõ cửa phòng nào đó, đánh thức Văn Tư Thành, giao nó cho Văn Tư Thành rồi hờ hững nói: “Tạm thời giao cho anh bảo quản, sau này lại tìm anh lấy.”

Văn Tư Thành chưa tỉnh ngủ hẳn, tay chợt nặng nề, đợi anh dụi mắt định hỏi xảy ra chuyện gì thì chỉ còn nhìn thấy đầu Văn Nhân Du lơ lửng giữa không trung, cơ thể tan biến.

Văn Tư Thành chửi thề trong lòng.



Giới trở lại Thần điện Bóng Tối.

Thiên Hành Kiện đáng lý xuất hiện chỗ này giao Thần cách cho ngài chẳng thấy bóng dáng.



------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK