• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người Phó Cảnh Sâm thoáng chốc như bị điện giật đứng bật dậy.

Khoé môi khẽ động nhưng cổ họng lại có cảm giác bị mắc nghẹn một thứ gì đó không lôi ra được. Yết hầu khó khăn trượt lên trượt xuống mấy lần lại không phát ra bất kì âm thanh nào.

Ánh mắt sững sờ, hoảng hốt nhìn chằm chằm gương mặt mà anh đã thấy vô số lần trong những giấc mơ kia.

Cô ở gần như thế nhưng Phó Cảnh Sâm lại có cảm giác không chân thực, hô hấp cũng tắc nghẽn lại.

Trái tim trong một khoảnh khắc giống như ngừng đập rồi lại nhảy nhót điên cuồng. Nhưng khi nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt anh lại đột nhiên biến đổi.

Quai hàm Phó Cảnh căng ra, hàm răng siết chặt. Những ngón tay cứ thoáng chốc nắm lại rồi mở ra không biết từ lúc nào lòng bàn tay đã rịn mồ hôi .

Vẻ mặt lại càng trở nên u ám. Nhiệt độ quanh thân dường như đã hạ đến mức thấp nhất khiến người khác không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Dường như cảm thấy hành động vừa rồi của mình đã quá thất thố.

Phó Cảnh Sâm hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra thật bình thản.

Động tác cứng ngắc chậm rãi ngồi xuống chỗ cũ.

Chỉ có điều, ánh mắt anh vẫn dán chặt trên người Giang Hạ không buông.

Giang Hạ chính là liều mạng đem rượu rót vào trong miệng, coi rượu giống như nước lã mà uống.

Chiếc mũi cao trắng nõn lấm tấm mồ hôi, cần cổ thon dài trắng muốt như chú thiên nga xinh đẹp, kiêu ngạo. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi còn ẩm ướt khép chặt lại chốc chốc run rẩy.

Bàn tay Phó Cảnh Sâm đút trong túi quần cuộn chặt lại, thần sắc vẫn lạnh lùng doạ người, ánh mắt trắng đen rõ ràng tĩnh lặng.

Dáng vẻ bình tĩnh, lãnh đạm quay đầu nhìn đi nơi khác.

Chẳng phải rồi hai người cũng sẽ gặp lại sao? Anh tại sao phải gấp gáp, giãy nảy lên như thế chứ?

Biểu hiện vừa rồi của anh chỉ là có chút giật mình, ngỡ ngàng mà thôi. Có lẽ là vì chính anh cũng không thể ngờ rằng lại có thể gặp lại cô nhanh như vậy.

Ngoài ra cũng không hề mong chờ hay có bất kì tình cảm nào khác dành cho cô cả.

Giang Hạ cũng không đáng để anh đến mức khiến anh phải nhớ mãi không quên.

Đúng, trong lòng Phó Cảnh Sâm đã luôn tự nói với chính mình như thế.

Nhưng không biết vì điều gì nụ cười bên môi anh lúc này bất chợt dâng lên sự chua xót cùng đau buồn không sao diễn tả được thành lời.

Giống như những biểu hiện kì lạ vừa nãy của cô đã có lời đáp.

Hoá ra dáng vẻ cúi gằm mặt từ đầu đến giờ của cô chẳng phải sợ hãi, rụt rè gì cho cam. Không phải chính là sợ anh nhận ra nên mới hận không thể biến mất ngay khỏi tầm mắt của anh , vội vã muốn bỏ chạy hay sao.

Nhưng cho dù cô không tìm đến anh thì anh cũng sẽ có cách ép cô phải tự mình đến gặp anh thôi. Chỉ là tất cả đã sớm hơn một bước.

Phó Cảnh Sâm đột nhiên siết chặt nắm tay, đôi mắt hằn lên tia máu loé lên sự hận thù, tàn nhẫn cùng lạnh lẽo nhưng rất nhanh liền biến mất.

Uý Thuần vẫn là không nhận ra điểm gì khác thường trong phòng. Dáng vẻ đứng ngồi không yên, trong lòng nóng như lửa đốt, khoé mắt đỏ ửng chực khóc vừa muốn tiến lên lại bị Phàm Tư Duệ chặn lại .

Anh ta khẽ lắc đầu ra hiệu cho cô không nên xen vào nếu không sự hy sinh của cô gái kia đều vô ích.

Bởi vì hơi dốc ngược rượu chảy ra khá nhanh Giang Hạ uống có chút không kịp làm rượu từ bên khoé miệng một đường chảy dọc xuống cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh tế lặng lẽ biến mất dưới lớp váy kia.

Ánh mắt Phó Cảnh Sâm thoáng chốc tối sầm, giống như nghĩ đến điều gì đó không khống chế được nữa trào ra, trái tim lại âm ỉ đau.

Phó Cảnh Sâm hai bước biến thành một bước đi đến giật mạnh chai rượu trên tay Giang Hạ xuống, nổi giận quăng xuống đất vỡ tan.

Những mảnh vỡ của chai rượu văng tung toé khắp nơi, rượu bên trong cũng chảy đầy sàn nhà.

Giang Hạ đột nhiên bị người thô lỗ giật đi chai rượu đang uống, cô không kịp phản ứng mà bị sặc, vội vàng ôm lấy cổ ho khan dữ dội, chảy cả nước mắt,khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.

Hồi lâu sau, Giang Hạ mới có thể hít từng ngụm khí một, khó khăn vịn vào thành ghế đứng thẳng người lên.

Nước mắt còn đọng lại trên má cũng được cô cẩn thận lau đi. Không phải người ra yêu cầu là anh hay sao, tại sao lại đột nhiên tức giận.

Không ai hiểu tại sao Phó Cảnh Sâm lại đột ngột làm ra hành động như vậy.

Ba người trong phòng đều bị hành động bộc phát của Phó Cảnh Sâm dọa cho ngây người.

Đặc biệt là Phàm Tư Duệ cùng Uý Thuần không ngờ được vì cái gì mà giữa chừng Phó Cảnh Sâm lại phát điên, nổi giận đến mất khống chế.

Phó Cảnh Sâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt u ám ngược lại bật cười một tiếng. Tiếng cười trầm thấp này lại làm Giang Hạ sợ, cô bất giác lùi về phía sau một bước.

Đáy mắt loé lên tia hốt hoảng cảnh giác nhìn về phía Phó Cảnh Sâm.

Ánh mắt của Phó Cảnh Sâm quá nóng bỏng lại như muốn dùng ánh mắt thiêu cháy cô khiến cả người Giang Hạ không được thoải mái.

Cô cúi thấp đầu, bối rối không biết phải làm sao.

Hiện tại cô chỉ cảm thấy đầu óc có chút mông lung, cổ họng giống như bị đốt cháy, dạ dày cũng nóng như lửa đốt, thực khó chịu.

Giang Hạ hít một hơi thật sâu,chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngập tràn hơi nước cũng không có một chút cảm xúc nào khác, thản nhiên đối diện với ánh nhìn của Phó Cảnh Sâm.

Một đôi mắt xanh ướt át, lại có chút mờ mịt. Anh yêu cầu cô cũng đã làm theo, cô cũng không muốn ở lại thêm khó xử.

"Nếu như xong rồi thì chúng tôi có thể đi được rồi chứ?"

Giang Hạ sợ mình một lát nữa lại không thể duy trì nổi tỉnh táo. Bạn nãy rượu uống vào cũng đã đủ khiến Giang Hạ thống khổ rồi.

Hơi thở đã có chút hỗn loạn, cô thấy bản thân mình không ổn rồi nói xong liền quay người muốn rời đi.

Phó Cảnh Sâm im lặng quan sát từng biểu cảm trên nét mặt cô nhưng Giang Hạ đối với anh vẫn như cũ bình thản.

Vẻ mặt cô không chút thay đổi dường như hai người bất ngờ gặp lại cũng không gợn lên chút tâm tư nào khác lạ.

Là vì gặp lại hay không gặp lại cũng chẳng có chút ý nghĩa nào sao?

Dù đã biết trước Giang Hạ có thể sẽ như vậy nhưng khi thấy cô thực sự gặp lại anh mà một chút cảm xúc nào khác cũng không có, giống như không gì có thể làm cô dao động lại khiến anh tức phát điên.

Thế nhưng tâm trạng của Phó Cảnh Sâm thì lại dao động không thôi.

Hơi thở cũng vì thế phập phồng tức giận.

Anh vẫn là không thể khống chế được tính tình của mình khi ở trước mặt cô.

Phó Cảnh Sâm bị chính suy nghĩ của mình chọc giận.

Cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác trực tiếp bước lên vài bước, hung hăng túm chặt lấy tay cô kéo ra ngoài.

Mặc cho Giang Hạ ở phía sau bất ngờ bị kéo lảo đảo ngã dúi về phía trước va đầu vào sau lưng anh, bóng dáng nghiêng ngả lảo đảo chạy theo bước chân của anh. Phó Cảnh Sâm cũng không hề có ý định dừng lại.



Phàm Tư Duệ đứng ngây ra lần đầu thấy sắc mặt Phó Cảnh Sâm biến hoá liên tục thật đặc sắc từ bình thản, u ám đến đỏ bừng tức giận rồi lại vô duyên vô cớ lôi người đi.

Phàm Tư Duệ cùng Uý Thuần ngơ ngác nhìn theo bóng hai người càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một lát sau cả hai mới hồi thần, vội vàng đuổi theo.

Vừa ra đến nơi đã thấy chiếc xe của Phó Cảnh Sâm chở theo Giang Hạ điên cuồng lao vụt đi, chỉ để lại một làn khói đen mờ nhạt trên không trung trong phút chốc biến mất không dấu vết.

Uý Thuần lo đến phát khóc, sốt ruột túm lấy cánh tay của anh ta, nghẹn ngào nói:

"Phàm thiếu, bây giờ phải làm sao đây?"

Giang Hạ bị Phó Cảnh Sâm thô lỗ ném vào trong xe, từ lúc bị lôi ra đến xe cô cũng đã thử phản kháng nhưng bàn tay anh giống như gọng kìm bằng sắt thít chặt lấy cổ tay cô, làm cách nào cũng không gỡ ra được.

Giang Hạ sắc mặt trắng bệch túm lấy cánh tay Phó Cảnh Sâm, đầu óc đã mơ hồ, cổ họng cùng dạ dày đều như bị thiêu đốt, giọng nói yếu ớt:

"Mau dừng xe lại, tôi muốn xuống!"

Chiếc xe lao như bay trên đường, mọi thứ lướt qua bên đường quá nhanh cô cũng không kịp nhìn rõ được khiến Giang Hạ bị doạ sợ.

Phó Cảnh Sâm từ lúc kéo cô đi đến giờ mặc kệ cho Giang Hạ nói gì anh cũng không phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ có tốc độ lái xe kinh người làm cho cô sợ run người.

"Phó Cảnh Sâm..." Giang Hạ điên cuồng hét lên, túm chặt nóc xe, sắc mặt tái mét.

Phó Cảnh Sâm giống như một kẻ điên bất cần, phóng túng đạp mạnh chân ga: "Xem ra cô vẫn còn nhớ được tên tôi."

Cô không biết Phó Cảnh Sâm lái xe liều mạng như vầy có phải là đưa hai người đi tìm chết hay không.

Ruột gan giống như muốn đảo lộn hết lên. Giang Hạ không nhịn được nữa bịt miệng, gấp gáp vỗ cửa kính xe.

Xe đã dừng lại bên lề đường một hồi.

Ánh mắt Phó Cảnh Sâm nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Giang Hạ đang cúi người nôn không ngừng. Bàn tay Phó Cảnh Sâm đặt trên vô lăng siết chặt lại.

Hồi lâu sau, anh vẫn không nhịn được mở cửa xuống xe.

Giang Hạ vừa nôn đến chết đi sống lại, dạ dày vẫn còn đau. Đột nhiên một chai nước đưa đến trước mặt cô.

Im lặng chừng vài giây, Giang Hạ cầm lấy chai nước xúc miệng sạch sẽ.

Dù đã nôn ra nhưng rượu đã uống rất nhiều cô cũng không thể nôn hết ra được, trong người Giang Hạ vẫn cực kì khó chịu, cảm giác bên trong cơ thể khô nóng, bí bách.

Ánh mắt cô như phủ một làn sương mỏng manh, trong hốc mắt loé lên ánh nước.

Giang Hạ cũng không còn sức lực phản kháng, gục đầu lên vai anh, mặc kệ cho Phó Cảnh Sâm ôm cô lên xe.

Cho đến khi xe chạy Phó Cảnh Sâm từ đầu đến cuối chỉ im lặng lái xe không nói với cô một câu nhưng tốc độ lái xe đã không còn điên cuồng hung hãn như ban đầu.

Không lâu sau chiếc xe lái vào một căn biệt thự lớn bên sườn núi.

Xe vào trong gara, tắt máy.

Thần sắc của Phó Cảnh Sâm vẫn lạnh như băng. Đến khi quay sang ghế phụ, Giang Hạ từ lúc nào đã cởi cả dây đai an toàn còn đang động tay muốn cởi đồ trên người.

Chân mày Phó Cảnh Sâm nhíu chặt lại. Vội vàng tóm lấy cái tay đang làm loạn của cô, từng chữ gần như là cắn răng nói ra:

"Cô đang làm cái gì?"

Giang Hạ ngẩng đầu lên nhìn sau đó cơ hồ lại khẽ lắc đầu, cố gắng nhìn cho rõ nhưng người trước mặt cũng trở nên không rõ ràng, cứ mờ ảo hình ảnh xếp chồng lên nhau.

Khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ ửng lạ thường. Vừa muốn giằng cổ tay ra lại bị nắm chặt.

Giang Hạ đau đớn, khổ sở nhăn mặt lại, bàn tay còn lại theo bản năng muốn đẩy người đang nắm tay mình ra nhưng lại phát hiện ra cô một chút sức lực phản kháng cũng không có:

"Buông tay... Đau quá... Người tôi nóng... rất khó chịu."

Ánh mắt Giang Hạ trở nên ướt át, mờ mịt nhìn anh, cổ họng đột nhiên khát khô, khuôn mặt cô đỏ ửng.

Giang Hạ cũng không biết bản thân muốn điều gì theo bản năng nghĩ gì nói đấy.

Trong ánh mắt mơ hồ trở nên nóng bỏng, cả người trỗng rỗng như muốn thứ gì đó lấp đầy. Giang Hạ đột nhiên nhìn chằm chằm Phó Cảnh Sâm, hơi thở ngày càng gấp gáp, hỗn loạn.

Nhận ra sự khác thường trên khuôn mặt cô.

Sắc mặt Phó Cảnh Sâm trầm xuống. Đáy lòng cơ hồ như có một tảng băng rét lạnh. Anh ngược lại không thả tay ra, chán ghét túm chặt lấy Giang Hạ từ bên ghế phụ nhoài về phía mình, âm thanh nặng nề.

"Giang Hạ, cô vậy mà dám giúp cô ta hạ dược tôi?"

Lá gan của cô cũng thực lớn.

Phó Cảnh Sâm dù vô cùng tức giận, muốn phát tiết cơn thịnh nộ nhưng nhiều hơn là cảm giác đau xót.

Giờ phút này đầu óc Giang Hạ đã gần như mất hết tỉnh táo.

Cô lắc lắc đầu thật mạnh, trong mắt chứa đựng hơi nước, mê man nhìn đến bờ môi đang đóng mở kia cũng không nghe vào cái gì. Giống như bị mê hoặc từng chút một đem khuôn mặt chính mình tiến lại gần.

Dù vậy nhưng khoảng cách chênh lệch giữa hai người vẫn còn một đoạn.

Xa quá...

Những ngón tay xinh đẹp nắm chặt lấy cà vạt của Phó Cảnh Sâm ép anh cúi đầu xuống thấp.

Giang Hạ theo bản năng rướn người lên phía trước hé miệng ngậm lấy bờ môi kia.

Ưm... Thật lạnh nhưng cũng rất mềm.

Cảm giác mát lạnh này khiến cô không khỏi cảm thây thoải mái dễ chịu, miệng vô thức bật ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Cuối cùng không chút kiêng dè đưa lưỡi vào trong khoang miệng Phó Cảnh Sâm thăm dò từng chút một, cuốn lấy đầu lưỡi anh dây dưa quấn quýt không chịu buông.

Phó Cảnh Sâm còn đang tức giận, không ngờ đến việc cô sẽ làm ra hành động này.

Đột ngột bị cưỡng hôn Phó Cảnh Sâm cả người cứng đờ, lại cảm nhận được đầu lưỡi của cô tham lam tiến sâu vào trong khoang miệng mình.

Nhưng khi nghĩ đến cô hôn cũng đặc biệt thuần thục, nhuần nhuyễn đến quen miệng như vậy ,có phải hay không cùng người khác đã hôn qua rất nhiều lần.

Hơn nữa còn ở trong trạng thái không hề tỉnh táo.

Lòng Phó Cảnh Sâm chợt lạnh lẽo, khó chịu đến phát đau, lại như bị ai đó dùng dao khoét sâu vào tim nhức nhối không thôi.

Lúc này mới giật mình đẩy ra, bàn tay hắn giữ lấy cằm Giang Hạ, bóp chặt đến mức cô bị đau mà tỉnh táo lại.



Vẻ mặt Phó Cảnh Sâm đã u ám tối sầm lại, thái độ càng trở nên cay nghiệt, uất hận

"Giang Hạ, cô mau tỉnh lại cho tôi! Cô có biết mình đang làm gì không? Không sợ khi tỉnh dậy biết được người cô hôn là tôi thì sẽ thấy dơ bẩn hay sao?"

Khoé miệng Phó Cảnh Sâm nhếch lên cười khẩy, vẻ mặt giễu cợt lộ rõ sự xem thường cùng chán ghét, hung hăng đẩy cằm cô ra.

Động tác không nhanh không chậm lấy chiếc khăn trong túi, lạnh lùng lau đi môi của mình, gằn mạnh từng chữ hung ác:

"Tôi cũng giống cô, sợ bẩn."

Thân thể Giang Hạ khẽ run lên. Ánh mắt dần dần có tiêu cự nhìn chằm chằm động tác lạnh lùng lau môi của Phó Cảnh Sâm.

Cảm nhận dưới cằm truyền đau nhức như bị bóp vỡ, đau đớn khiến Giang Hạ nhíu chặt mày.

Trên cằm làn da trắng nõn vẫn còn lưu lại một vệt đỏ ửng.

Lời nói vô tình của Phó Cảnh Sâm như một cái tát thật mạnh khiến cho đầu óc Giang Hạ chợt thanh tỉnh.

Để cố gắng duy trì tỉnh táo, cô mạnh mẽ siết chặt tay lại, móng tay bấm sâu vào da thịt dùng sự đau đớn này để khống chế cơn khô nóng cùng khó chịu trong cơ thể.

Có lẽ thuốc mà Uý Thuần bỏ trong rượu đã bắt đầu phát tác.

Trong người lại có cảm giác lúc nóng lúc lạnh giày vò, sắc mặt Giang Hạ tái nhợt.

Cô cắn chặt môi dưới, thoáng chốc mùi máu tanh đã ngập tràn trong miệng.

Hành động cùng lời nói vừa rồi của Phó Cảnh Sâm thực sự là một sự sỉ nhục rất lớn đối với cô.

Giang Hạ lắc lắc đầu, cố gắng duy trì chút tỉnh táo cuối cùng. Trong người lại khó chịu đến mức mỗi tế bào trên cơ thể đều đang kêu gào. Nơi nào đó của cô giống như bị thiêu cháy, cực nóng lại ẩm ướt khác thường.

Trên trán rịn mồ hôi nhưng khi đối diện với tầm mắt của Phó Cảnh Sâm, Giang Hạ lại mạnh mẽ áp xuống khó chịu.

Nhịn đến mức khoé mắt ửng đỏ như muốn khóc nhưng vẫn kiên định đến mức không chịu rơi một giọt nước mắt nào.

Âm thanh của cô yếu ớt phát ra từng chữ, giọng nói còn có chút ủy khuất.

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Giờ thì tôi có thể đi được rồi chứ?"

Giang Hạ không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.

Nói xong cô cũng không chờ Phó Cảnh Sâm phản ứng đã xoay người, mở cửa bước xuống xe.

Mỗi bước dưới chân lại trở nên khó nhọc, có cảm giác không chân thực ,cơ thể cô lảo đảo muốn té. Cả người lại đột nhiên nhẹ bẫng.

Giang Hạ còn đang mơ hồ không biết rằng Phó Cảnh Sâm muốn mang cô đi đâu.

Bỗng dưng xung quanh cơ thể đều bị bao bọc bởi nước lạnh lẽo,cô bị ném vào trong bể bơi, nước trong hồ lạnh đến mức cả người Giang Hạ như muốn đông cứng lại, hàm răng rét run.

Ban đêm yên tĩnh khi Giang Hạ bị ném xuống nước tiếng động càng vang dội rõ ràng.

Bên cạnh biệt thự chính là hồ bơi lộ thiên.

Nhiệt độ về khuya càng giảm xuống, nước trong hồ cũng càng trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Giang Hạ cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước, mái tóc dài đen nhánh như rong biển theo từng cái ngụp lặn của cô mà dập dềnh trong làn nước.

Mặt nước gợn lên những đợt sóng mạnh mẽ đánh vào thành bể bơi.

Phó Cảnh Sâm nhìn chằm chằm Giang Hạ khó khăn vùng vẫy trong nước cũng nhất quyết không mở miệng cầu cứu.

Vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, lạnh lùng đứng nhìn, ý nghĩ muốn giúp cô cũng không có.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Giang Hạ ở trong nước đã cho rằng cô chống đỡ không nổi nữa rồi.

Có lẽ sắp bị nước lạnh trong hồ làm cóng chết, còn bị nước chảy vào mũi miệng sặc đến mấy lần không thở nổi. Rốt cuộc Phó Cảnh Sâm mới nhảy xuống nước, bơi về phía Giang Hạ, cánh tay hữu lực mạnh mẽ túm lấy eo nhỏ của cô xốc lên.

Giang Hạ ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, đầu tiên là ho dữ dội sau đó lại run rẩy gục lên vai Phó Cảnh Sâm tham lam hít thở từng ngụm khí lớn.

Hai tay cô ôm chặt lấy cổ của Phó Cảnh Sâm cũng không thể khiến cô yên tâm, lại sợ hãi anh ta sẽ quăng cô đi một lần nữa. Giang Hạ theo bản năng dùng chân quấn chặt lấy eo Phó Cảnh Sâm không buông.

Phó Cảnh Sâm cao 1m88 nên nước trong bể bơi chỉ đến gần vai của hắn. Nửa thân dưới còn ở dưới nước khiến cơ thể Giang Hạ không ngừng phát run.

Gió đêm đặc biệt thêm phần lạnh lẽo, hít một hơi cũng cảm giác lồng ngực lạnh buốt đau thấu tâm can.

Trên mặt Giang Hạ ướt nhẹp, tóc mái hai bên bị ướt bám bết trên mặt, hàng mi dày run rẩy khẽ chớp vài cái.

Hiện tại không cần nói cô cũng biết bộ dáng của mình muốn có bao nhiêu chật vật cũng liền có bấy nhiêu chật vật đáng thương.

Hơn nữa cô mặc váy ngắn bên trong chỉ còn quần lót mà hai chân cô lại đang quấn quanh eo của Phó Cảnh Sân, nơi tiếp xúc của hai người quá mức thân mật trực tiếp.

Bộ phận bên dưới của Phó Cảnh Sâm qua lớp quần tây không chút kiêng dè chạm đến quần lót nhỏ của cô.

Vị trí bị chọc đến khiến cơ thể Giang Hạ cứng đờ trừng mắt, hai mắt đỏ ửng,suýt chút nữa khóc lên, không nhịn được mắng người:

"Lưu manh... Anh là đồ vô sỉ, khốn khiếp!"

Giang Hạ tức giận đến mức không nghĩ ngợi, cũng không cần suy nghĩ trước sau dùng hết sực mình có cắn chặt lên vai Phó Cảnh Sâm.

Lại điên cuồng vung tay đánh lên người anh ta, giọng nói giận đến phát run, lại không giấu được âm thanh nghẹn ngào, ấm ức:

"Anh luôn ức hiếp tôi! Hiện tại anh có thể buông tôi ra, tôi có chết cũng không liên quan gì đến anh."

Tính tình đại tiểu thư của Giang Hạ bị Phó Cảnh Sâm chọc tức mà bộc phát, cô tức anh muốn điên lên.

Lúc này cũng không hề che giấu sự kiêu ngạo, ngang ngược đây mới chính là con người sâu bên trong của cô.

Phó Cảnh Sâm luôn có cách làm cho cô phát điên lên.

Nhưng vì cớ gì hết lần này đến lần khác, sự kiêu ngạo của cô ở quá khứ và đến cả hiện tại cũng luôn bị người này phá vỡ.

Hệt như Phó Cảnh Sâm chính là khắc tinh của cô. Tính cách ẩn giấu sâu trong nội tâm lại luôn bị khơi gợi bùng lên. Giống như bị bóc trần đến lớp cuối cùng cũng chạm đến điểm giới hạn của cô.

Cảm giác này thực không hề dễ chịu gì.

Giang Hạ túm chặt lấy cổ áo của Phó Cảnh Sâm, lại bất chấp muốn giãy dụa thoát ra.

Phó Cảnh Sâm cũng không nghĩ tới tình cảnh xảy ra lại trở nên xấu hổ như vậy. Cô hiện tại lại nháo, động lung tung lên người anh.

Mặt mũi của Phó Cảnh Sâm cũng bị nước bắn tung toé mà ướt nhẹp, sắc mặt cực kì khó coi, chút kiên nhẫn còn sót lại cũng biến mất. Anh cắn răng, giữ chặt lấy eo cô, lại đang cố gắng ẩn nhẫn cảm giác lửa nóng trong thân thể.

Tròng mắt ngày càng âm trầm, anh giận dữ ép Giang Hạ vào thành bể bơi nghiến răng nghiến lợi nói:

"Giang Hạ... còn dám nháo nữa, tôi cũng sẽ không khách sáo nữa đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK