• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 21: TÔI MUỐN TIỀN MẶT

Mọi người không để ý cho đến khi nhìn trên người đàn ông đã buộc chằng chịt bom ở trên người thì nhiều người kinh hãi hét lên.

"Anh bị điên rồi sao? Có tội hay không thì dùng đến pháp luật để phán quyết. Đừng làm liên lụy đến những người vô tội ở đây"

"Anh bình tĩnh một chút. Chắc chắn bệnh viện sẽ bồi thường thiệt hại cho gia đình anh, có gì thì có thể từ từ bàn bạc."

Người đàn ông nghe thấy thế thì nhổ một bãi nước bọt xuống đất, khinh thường cười to:

"Bây giờ tiền thì có ích gì, tao không cần. Gia đình tao không còn gì nữa. Vợ tao phát điên cũng đã nhảy lầu tự sát rồi. Chỉ còn mỗi mình tao thì tao sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa chứ. Hôm nay tao phải khiến những đứa khốn nạn này chôn cùng với vợ con của tao."

Gã đàn ông cười lên một cách man dại, hắn càng kích động ấn sát lưỡi dao vào cổ vị bác sĩ kia.

Cô ta đau đớn hét lên hai tay nắm chặt lấy cánh tay người đàn ông muốn tránh thoát, nước mắt rơi lã chã không ngừng cầu xin.

"Xin anh đừng giết tôi! Tôi thật sự chỉ làm đúng quy định. Hơn nữa khi con anh được mang đến đây, đầu đứa bé bị thương nặng, mất quá nhiều máu rồi"

Dường như bị chọc giận người đàn ông đá một cái vào chân nữ bác sĩ gằn giọng:

"Câm mồm, sao lúc con tao vào viện hai vợ chồng tao ở đây cầu xin chúng mày cứu lấy thằng bé. Mày lại bình thản như không thế, giờ cận kề cái chết mày mới biết sợ hãi? Mẹ mày, mày có nghĩ đến thằng bé lúc đó nó cũng rất sợ đau không?"

Mỗi một câu nói vừa dứt thì lưỡi dao càng cứa sâu một chút. Máu trên cổ nữ bác sĩ đã rỉ ra, vết máu ngoằn nghèo dữ tợn loang lổ trên cổ, chảy xuống áo blue trắng tinh. Cảnh tượng càng thêm ghê rợn, chói mắt.

Nếu thêm một chút nữa có lẽ thật sự sẽ cắt vào động mạch chủ.

Hiện tại người đàn ông này có lẽ vì nỗi đau mất vợ con mà đã trở nên điên cuồng bất chấp tất cả.

Ai cũng gấp gáp, sợ hãi, không một ai dám kích thích sự xúc động của hắn ta. Chỉ sợ xơ xảy một chút hắn sẽ không do dự cho nổ tung cả nơi này.

"Bây giờ tao tiễn mày, muốn cầu xin thì mày xuống dưới mà bồi tội với vợ con tao đi."

Cánh tay cầm con dao của gã đàn ông kia nhanh chóng giơ lên. Từ con dao phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo ghê người.

"Sự thật con trai anh không thể cứu được. Vợ và con trai anh cũng đã chết rồi. Anh có giết cô ta thì vợ con anh cũng không thể sống lại được."

Tiếng nói lạnh lùng cất lên bên trong đám người đang im ắng quả nhiên trở thành tiêu điểm của sự chú ý.

Giang Hạ nhân lúc hắn không để ý liền bấm gọi cho cảnh sát. Hiện tại điện thoại vẫn đang kết nối được cô giấu dưới chỗ ngồi.

Dường như đã lôi kéo được sự chú ý của hắn.

Cánh tay cầm con dao đang chuẩn bị đâm xuống bất chợt nghe câu nói này mà dừng lại.

Người bác sĩ trong tay hắn đã sợ hãi đến mức té xỉu.

Ánh nhìn dữ tợn, căm tức nhìn chằm chằm về phía cô. Đám người run rẩy đã đứng sang hai bên.

Vết thương trên trán hắn giần giật, trông càng thêm quái dị đáng sợ.

Người đàn ông thấy người kia đã ngất lịm, hắn muốn giữ cũng rất chật vật, không chút do dự liền để mặc nữ bác sĩ kia ngã xuống nền nhà.

Một vài người nhân lúc hắn không để ý vội vàng đỡ vị bác sĩ kia dậy.

Người đàn ông tiến về phía trước tay còn lăm lăm con dao đe doạ.

Đám đông run rẩy khi hắn tiến đến vội vàng đứng co rúm vào nhau.

Giang Hạ dù trong lòng vô cùng sợ hãi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi nhưng đến nước này chân cô cũng không thể chạy được.

Cô liếc nhìn chiếc điện thoại dưới chỗ ngồi, chỉ còn cách kéo dài thời gian chờ cảnh sát đến.

Uý Thuần ở phía sau cô cũng tái xanh mặt mày, đang không biết phải làm sao thì cảm nhận được mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người bọn họ.

Hơn thế nữa là ánh mắt người kia đang nhìn về phía hai người đầy tức giận.

Uý Thuần chợt thấy lạnh sống lưng, không nghĩ đến Giang Hạ thực sự muốn nhúng tay vào.

Nếu biết trước nơi này nguy hiểm như vậy cô ngay từ đầu đã không lôi kéo Giang Hạ tham gia náo nhiệt rồi.

Giờ hối hận cũng không kịp. Uý Thuần thực sự lo lắng cho tình trạng của hai người bây giờ.

"Mày vừa nói cái gì nói lại cho tao nghe?"

"Tôi đã nói rồi, anh chắc chắn cũng đã nghe rõ. Là do anh không chịu chấp nhận sự thật, lại ích kỉ muốn lôi kéo những người vô tội chết cùng vợ con anh mà thôi!"

"Mày thì biết cái gì mà nói chứ? Mày cũng chỉ là con què mà còn dám cứng miệng. Gan của mày cũng thật lớn! Có tin mày nói câu nữa tao giết mày luôn bây giờ không?"

Người đàn ông nhìn Giang Hạ đi còn đang phải dựa vào xe lăn mà còn dám ngang nhiên không sợ chết.

Giống như bị chọc đúng chỗ đau .

Hắn thô bạo túm lấy cổ áo Giang Hạ kéo phốc cô đứng lên.

Đau đớn ở chân làm Giang Hạ nhíu chặt chân mày. Cô cắn chặt môi dưới, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông kia.

Hắn ta quay lại quát lên với đám y tá ở phía sau: "Mẹ mày, nếu không muốn chết còn không mau kêu viện trưởng của chúng mày đến gặp tao."

Uý Thuần kinh hãi muốn xông lên thì ngay lập tức bị con dao chỉ về phía cô.

"Con ranh đứng lại, mày tiến lên một bước đừng trách tao độc ác."

Có thứ gì đó vừa rơi xuống chân người đàn ông khi hắn kéo Giang Hạ lên.

Giang Hạ hốt hoảng muốn giơ chân dẫm lên muốn che đi nhưng đã bị hắn ta nhìn thấy.

Người đàn ông lại nhìn xuống thứ bị rơi ra kia tròng mắt tối lại.

Chiếc điện thoại rơi úp dưới đất. Hắn đưa tay xuống nhặt lên.

Ngay sau khi nhìn thấy cuộc gọi trên màn hình. Một cái tát xé gió thật mạnh rơi xuống má cô.

Cảm giác má trái bỏng rát như chạm phải lửa. Trong miệng cũng tràn ngập mùi vị máu tanh.

Ngay sau đó hắn ném chiếc điện thoại xuống đất, trừng mắt hung dữ nhìn Giang Hạ, trong khoé mắt đỏ ngầu tia máu.

Lão ta tức giận nghiến răng, một tay thô lỗ giựt tóc Giang Hạ ra phía sau rồi rống lên:

"Cmn, ranh con. Mày dám gọi cho cảnh sát. Mạng mình còn giữ chưa xong mà lo chuyện bao đồng. Nếu đã muốn chết nhanh như vậy thì để tao giúp mày."

Sức lực người đàn ông kia không ngờ lại lớn như vậy. Dù cho cô giãy giụa kịch liệt cũng không sao thoát ra được.

Có người hét lên ngăn cản. Cô nghe được có cả giọng nói của Uý Thuần.

Xung quanh đã có người đang cẩn thận bước đến chỉ chờ lúc hắn không để ý để tìm cách hạ gục gã đàn ông.

Nhìn con dao đang vung lên muốn đâm thẳng vào ngực mình. Trốn thoát không được cô chỉ có thể sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Tiếng la hét kinh hãi xung quanh chợt im bặt.

Chỉ nghe thấy tiếng kinh hô đau đớn của người đàn ông cùng lúc thân thể Giang Hạ bị kéo mạnh sang một bên, tránh đi lưỡi dao đang đâm xuống kia.

Ngay lúc Phó Cảnh Sâm và Ngạn Thẩm Dương tiến đến gần thì bắt gặp cảnh tượng vừa rồi.

Hai người nhanh như chớp không ai nói với ai nhưng lại phối hợp cực kì ăn ý.

Ngạn Thẩm Dương phụ trách tấn công từ phía sau.

Phó Cảnh Sâm phòng thủ phía trước.

Ngay sau khi Phó Cảnh Sâm đỡ được con dao liền gạt phăng đi không quên đấm thêm một cú thật mạnh vào mặt gã.

Người đàn ông bị đánh bất ngờ, chỉ kịp kêu lên một tiếng, ngã sõng soài ra mặt đất.

Còn đang kêu lên thảm thiết đã bị Ngạn Thẩm Dương khoá trụ hai tay ra sau lưng ấn chặt người xuống đất làm cho hắn vừa giãy giụa vừa rên rỉ đau đớn.

Một cánh tay mạnh mẽ ôm cả người Giang Hạ kéo sang một bên.

Cả người cô loạng choạng va vào một lồng ngực rắn chắc. Mùi gỗ đàn hương quanh quẩn bên chóp mũi khiến Giang Hạ chợt nghĩ đến điều gì đó.

Mùi hương này cô đã từng ngửi thấy. Trên người của người đã cứu cô buổi tối hôm đó cũng chính là mùi hương này.

Thân thể khẽ run lên, Giang Hạ ngây ngốc mở mắt ra, nhìn đến người vừa giúp cô tránh thoát một dao kia.

Toàn thân Giang Hạ giống như bị điểm huyệt đờ ra.

Nhưng Phó Cảnh Sâm một chút cũng không để ý đến sự khác thường của cô.

Sau khi thấy Ngạn Thẩm Dương đã giữ chặt được người đàn ông kia thì nhanh chóng buông tay để cô ngồi vào xe lăn.

Đúng lúc đó cảnh sát cũng đã có mặt. Thấy tình huống nguy hiểm đã được giải quyết, bọn họ cũng chỉ đưa một vài vị bác sĩ ở đó để lấy lời khai sau đó áp giải người đàn ông kia đi.

Mấy người xung quanh cũng đã giải tán gần hết.

Giang Hạ ngẩn người nhìn màu tóc trên đầu Phó Cảnh Sâm cùng quần áo trên người anh.

Người cô nhìn thấy ban nãy ở bên ngoài lại thật sự là anh.

Phó Cảnh Sâm cúi người nhặt lấy áo khoác vắt lên tay.

Ngạn Thẩm Dương tiến đến vừa định vỗ vai Phó Cảnh Sâm thì sắc thay đổi, cánh tay khựng lại.

"A Sâm, cánh tay cậu bị chảy máu rồi. Vào phòng khám đi, tôi giúp cậu băng bó lại"

"Ừ." Phó Cảnh Sâm gật đầu, không nói thêm câu gì cất bước rời đi.

Từ lúc để Giang Hạ ngồi xuống xe lăn xong ánh mắt của anh cũng chưa từng dừng lại trên người cô dù chỉ một giây.

Phó Cảnh Sâm cởi bỏ áo một bên tay bị thương. Anh mặc áo sơ mi lụa mỏng nên căn bản khi bị dao rạch có chút sâu. Máu chảy ra ướt đẫm bả vai nhìn có chút đáng sợ.

Sau khi sát trùng, bôi thuốc xong liền băng bó lại.

Trong suốt quá trình, Phó Cảnh Sâm đến mày cũng không hề nhăn vẫn bình thản như không. Dường như không cảm nhận được đau đớn, còn cầm điện thoại nhìn nhìn thời gian.

"Không còn sớm, cậu làm nhanh lên đi."

"Cậu mấy ngày này tắm rửa nhớ tránh chỗ bị thương ra. Ít vận động mạnh ở cánh tay là được."

Vết máu trên áo đã có chút khô lại.

"Đã biết."

"Cậu không thể cẩn thận dùng thái độ nghiêm túc để nghe được à? Cái tính này của cậu không biết sau này cô gái xui xẻo nào có thể chịu được nhỉ?"

Cánh cửa phòng đột nhiên có người gõ.

"Tôi có thể vào được không?"

"Được." Ngạn Thẩm Dương nhìn người vừa vào cửa.

Giang Hạ đang ngồi trên xe lăn.bCô tự mình dùng tay đẩy xe đến chỗ hai người họ.

Ngạn Thẩm Dương nhìn thấy cô, ánh mắt như có như không nhìn về phía Phó Cảnh Sâm.

Hai người khẽ gật đầu chào nhau.

"Tôi không làm phiền hai người chứ?"



"Không sao! Đúng lúc vừa xong."

Đoán được cô có chuyện muốn nói với Phó Cảnh Sâm. Ngạn Thẩm Dương còn rất lịch sự mở lời trước:

"Cứ tự nhiên. Tôi phải đi rửa tay cái đã. Hai người nói chuyện đi nhé!"

Vừa dứt lời chưa đến mấy giây, Ngạn Thẩm Dương đã đi ra ngoài còn rất chu đáo đóng cửa phòng lại. Trước khi đi còn nháy mắt ý vị sâu xa với Phó Cảnh Sâm.

Anh ta đi như ma đuổi như thế khiến Giang Hạ không hiểu làm sao.

Trong phòng chỉ còn lại hai người. Phó Cảnh Sâm đang ngồi trên giường bệnh.

Cánh tay vừa mới băng bó xong, trên bả vai còn quấn lớp băng gạc.

Phó Cảnh Sâm cũng không để ý đến cô, chậm rãi mặc lại áo cánh tay bị thương. Động tác cài nút áo có chút không được tự nhiên nhanh nhẹn như mọi khi.

Giang Hạ còn đang không biết mở lời làm sao. Phó Cảnh Sâm đã thay cô lên tiếng hỏi trước:

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Hàng mi của cô cong dài rủ xuống dưới ánh đèn tạo thành một bóng râm dưới vành mắt.

Khi nghe thấy giọng nói của Phó Cảnh Sâm cô ngẩng đầu nhìn anh, thấp giọng nói:

"Thật ra cũng không có chuyện gì. Chỉ là muốn cảm ơn anh vừa nãy đã cứu tôi. Hơn nữa vết thương của anh không sao chứ?"

Nhìn áo trên bả vai Phó Cảnh Sâm đã bị rách một đường có thể nhìn thấy lớp cuốn băng gạc bên trong. Vết máu đỏ đã khô đọng lại trên áo trở nên sẫm màu.

Giang Hạ thật sự muốn tránh mặt Phó Cảnh Sâm nhưng lúc nãy anh đã cứu cô. Hơn nữa còn vì cô mà bị thương.

Nếu cô không trực tiếp gặp mặt nói một câu cảm ơn thì quả thật chính là Bạch Nhãn Lang rồi.

Cài nốt cúc áo cuối cùng, Phó Cảnh Sâm mới ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt lạnh nhạt, xa cách.

Dường như không chút để ý nói:

"Tiện tay thôi. Nếu là một người khác tôi cũng sẽ làm thế cho nên cô không cần phải đích thân tới đây làm gì. Bệnh viện này cũng có một phần của tôi, tôi cũng không muốn có án mạng xảy ra."

Ý của anh đã quá rõ ràng chuyện vừa nãy chỉ là anh không muốn làm ảnh hưởng đến bệnh viện cũng tiện tay cứu người mà vô tình người đó là cô mà thôi.

Nhưng anh cũng đã mất công giải thích quá nhiều rồi.

Phó Cảnh Sâm sợ rằng cô sẽ nghĩ chuyện anh làm vừa rồi là thực tâm muốn cứu cô nên mới phải nói rõ ràng như thế tránh để cô tự mình ảo tưởng hay sao?

Anh một chút thành ý của cô cũng không muốn nhận. Còn trực tiếp không chừa cho cô chút mặt mũi nào.

Hình như từ khi gặp lại, Phó Cảnh Sâm đối với cô mở miệng đóng miệng luôn là thái độ cùng lời nói thù địch, chán ghét.

Ngữ khí tùy ý lại đầy châm chọc.

Giang Hạ cụp mi mắt cũng không bị mấy câu nói của anh chọc giận.

"Nếu là ai giúp tôi, tôi cũng sẽ đối với họ nói một tiếng cảm ơn. Không phải chỉ riêng đối với anh."

Tầm mắt Giang Hạ rơi vào bả vai của Phó Cảnh Sâm. Chỗ đó bị rách một đường khá dài thế nên vết thương trên người anh cũng sẽ dài như vậy?

Phó Cảnh Sâm thấy cô luôn nhìn chỗ bắp tay bị thương của mình thì cầm lấy áo khoác mặc lên.

"Phải rồi. Dù gì áo của anh bị hỏng cũng là vì tôi. Cùng với chiếc váy lần trước, anh có thể nói giá của chúng cho tôi được không? Tôi sẽ gửi lại tiền cho anh, tiền của chiếc áo lần này coi như bồi thường cũng là cám ơn anh."

Cô đối với anh luôn sòng phẳng như vậy. Giống như sợ nợ anh ân tình ,một chút liên quan dính dáng tới anh cũng muốn phải phủi cho sạch.

Phó Cảnh Sâm mặt mày bỗng chốc tối sầm, u ám. Anh tức đến mức bật cười, không ngừng nói:

"Được... được lắm. Cô Giang đây đúng là không thiếu nhất chính là tiền. Tôi cũng không khách khí. Nếu mà còn từ chối nữa thì thật không nên. Tính toán luôn một thể, chỗ này ít nhất cũng 28 vạn. Tôi muốn tiền mặt."

"Anh có nhầm không?" Chỉ hai bộ quần áo mà lại có giá cắt cổ như vậy. Chẳng khác nào đi ăn cướp cả.

"Còn có thể nhầm? Đều là đồ thiết kế riêng chỉ có một cái duy nhất. Giá có thể rẻ được? Chiếc váy lần trước cô mặc là 18,5 vạn. Cô có cần xem chút hoá đơn không?" Phó Cảnh Sâm gằn giọng hỏi lại cô, tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt Giang Hạ, bờ môi mỏng hơi nhếch lên:

"Nếu Giang tiểu thư không có tiền trả mới tìm cách thoái thác thì ngay từ đầu không cần phải 'rào trước đón sau' tỏ ra mình hào phóng, làm bộ muốn trả như vậy. Có thể nói với tôi một tiếng. Tôi có thể không so đo tính toán với cô..."

"Tôi trả." Giang Hạ kiên quyết gật đầu: "Hiện tại tôi không có tiền mặt nhiều như thế tôi có thể chuyển khoản cho anh."

"Nhưng tôi muốn tiền mặt."

Biết Phó Cảnh Sâm muốn làm khó cô. Giang Hạ cũng không chịu thua: "Nếu không anh đợi tôi nhờ người đến ngân hàng rút tiền sau đó sẽ mang lại đây cho anh."

"Tôi không rảnh để ngồi đây chờ cô. Chỗ tiền đó mà nói không đáng là gì."

Phó Cảnh Sâm chậm rãi đứng dậy, chỉnh trang lại cổ áo vest từ trên cao cúi đầu xuống nhìn cô.

"Dù cho anh không cần số tiền đó thì đó cũng là tiền tôi nợ anh, tôi sẽ trả lại anh không thiếu một đồng."

Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng mang theo sự ngang bướng lọt vào tai Phó Cảnh Sâm lại cực kì chói tai.

Đôi mắt anh lộ ra vẻ giễu cợt, ngón tay thon dài giữ chặt lấy cằm cô.



CHƯƠNG 22: PHÁT HOẢ

Đáy mắt Phó Cảnh Sâm dừng lại trên má của cô, vết đỏ ửng của dấu tay bạn nãy vẫn còn rất rõ ràng, ép cô phải ngước cao lên nhìn mình.

Tầm mắt anh như có như không nhìn xuống chân còn đang băng bó của cô.

"Ngu ngốc! Nếu cô thích tôi cũng lười ngăn cản. Tôi có lòng tốt muốn khuyên cô lần sau tốt nhất Giang tiểu thư đây nên an phận thủ thường một chút, vẫn là nên lo cho mình trước hãy lo cho người, 'ốc còn không mang nổi mình ốc' thì đừng tỏ vẻ ta đây anh hùng, ngang bướng không sợ chết. Lần sau cô cũng sẽ không gặp may mắn như hôm nay đâu."

Ngón tay Phó Cảnh Sâm vô tình như cố ý phớt qua dấu tay ửng đỏ trên mặt Giang Hạ khiến cô nhíu mày.

Tự nhiên bị người ta coi thường lại dùng giọng điệu chỉ trích nặng nề như vậy.

Giang Hạ siết chặt nắm tay, tức giận đẩy Phó Cảnh Sâm ra. Chỉ cảm thấy tức giận, ủy khuất vô cùng.

Nữ khí cũng vì thế mà trở nên gay gắt buông ra những lời khó nghe:

"Phó Cảnh Sâm, muốn tôi nghe theo, anh nghĩ mình có mấy phân mấy lượng? Tôi ra sao cũng không tới lượt anh quản."

Cô không phải thánh nhân cũng không ngu ngốc đến mức muốn tự tìm đường chết nhưng lúc đó nếu không ai ngăn cản thì nữ bác sĩ kia sẽ chết thế nên cô mới đành liều một phen.

"Lão tử cũng không thèm quản cô. Không muốn rước lấy nhục thì còn tìm tới đây làm gì. Cô cút, cút ngay cho tôi!"

Phó Cảnh Sâm giận dữ chỉ tay về phía cửa gầm lên với cô, tức đến thở dốc như vừa tiêu hao rất nhiều sức lực.

Cánh tay vừa mới băng bó lại vì cử động đột ngột của Phó Cảnh Sâm mà rách ra, máu thấm qua lớp băng gạc.

Giang Hạ chưa bao giờ thấy Phó Cảnh Sâm hung dữ đáng sợ như vậy thực sự không ngờ đến.

Cô luống cuống không biết phải làm sao, hàm răng cắn chặt môi dưới khoé miệng trễ xuống, vành mắt ướt sũng nhìn chằm chằm anh, chỉ muốn nhanh chóng đẩy xe rời đi.

Cánh cửa phòng bị mở ra. Ngạn Thẩm Dương bị tiếng rống giận làm cho giật mình mới từ bên ngoài cửa đi vào.

Vừa vào phòng đã cảm nhận rõ mồn một không khí giương cùng bạt kiếm giữa hai người.

Khuôn mặt Ngạn Thẩm Dương lộ vẻ không được tự nhiên, tuy khó xử nhưng cũng đành phải lên tiếng giải vây:

"Sao vậy? Tôi vào không đúng lúc sao?

"Rất đúng lúc. Cô ta không đi thì chúng ta đi. Nếu còn ở lại nhìn cô ta thêm một giây phút nào nữa, mắt tôi sẽ bị chọc mù."

Ý nói nhìn Giang Hạ rất chướng mắt . Chỉ cần người có lòng nghe liền hiểu.

Ngạn Thẩm Dương ngu ngơ không hiểu vì sao tự nhiên hai người lại trở thành cái tình huống này.

Không phải trước đó còn rất bình thường sao? Sao chỉ mới qua một lát hai người họ lại giống như kẻ thù không đội trời chung rồi?

Sau đó Phó Cảnh Sâm cũng không thèm nhìn Giang Hạ lấy một cái. Tức giận muốn rời đi.

Ngạn Thẩm Dương thấy Giang Hạ bị tên hỗn đản kia chọc tức đến đỏ mắt thì vội vàng nói:

"Cô đừng để bụng lời tên kia nói. Cậu ấy trước giờ đều độc mồm độc miệng như vậy, chính là kiểu nghĩ một đằng lại nói một nẻo.

Phó Cảnh Sâm đạp cánh cửa đập mạnh vào tường, hung dữ quát lên với Ngạn Thẩm Dương còn đứng ở kia:

"Mẹ kiếp... Cậu không cần phải giải thích với cô ta. Lão tử đây nghĩ như nào thì chính là nói cô ta như thế đấy. Ai rảnh mà quan tâm cô ta nghĩ gì."

Rồi xong.

Ý định muốn cứu vớt hình tượng Phó Cảnh Sâm trong mắt Giang Hạ của Ngạn Thẩm Dương liền vỡ tan tành.

Anh ta không phải không muốn giữ cho Phó Cảnh Sâm một chút đường lui nhưng chính là bị cậu ta tự mình phá hủy.

Hắn mà giờ còn đứng mà giải thích nữa thì có lẽ chính là bao biện nói dối.

Phó Cảnh Sâm rời đi rồi. Uý Thuần khi nãy nghe Giang Hạ nói muốn đến cảm ơn Phó Cảnh Sâm một tiếng.

Cô ấy thực sự rất sợ đối mặt với Phó Cảnh Sâm nên cho dù Giang Hạ có nói như thế nào cũng chỉ dám đứng ngoài chờ.

Nhưng vừa thấy một màn Phó Cảnh Sâm như hung thần ác sát đạp cửa mà đi ra thì không khỏi khiếp sợ, hoang mang. Đi chứng lần trước để lại khiến lúc Phó Cảnh Sâm hùng hổ đi ra không khỏi khiến Uý Thuần vội vã muốn tìm chỗ chốn, hoảng loạn đến mức ngay lập tức úp mặt vào tường chỉ sợ bị anh ta nhìn thấy.

Đến khi thấy người đi rồi Uý Thuần vẫn còn ngây ra, chợt nhớ ra Giang Hạ vẫn còn ở trong đó thì vội vã chạy vào trong phòng xem xét.

Giang Hạ vẫn ngồi quay lưng về phía cô. Lúc Uý Thuần vọt đến trước mặt cô ấy thấy cô khóc đến bả vai run rẩy, nức nở, nước mắt đầy mặt thì không nhịn được đau lòng, hốt hoảng lau nước mắt cho cô ấy dỗ dành.

Phó Cảnh Sâm mang theo một bụng tức giận ngồi vào ghế lái. Ngạn Thẩm Dương cũng nhanh chóng đi theo lên ngồi ghế phụ.

Chiếc xe được lái đi với tốc độ kinh người khiến Ngạn Thẩm Dương sợ xanh mặt, hối hận khi lúc nãy lại bước chân lên xe của Phó Cảnh Sâm.

Khiếp vía không ngừng gào lên:

"Phó Cảnh Sâm, cậu muốn chết sao? Lái chậm một chút? Phía trước... Phía trước có mấy cái xe kìa."

Phó Cảnh Sâm mặt lạnh như băng, vẫn không hề suy giảm tốc độ.

"Cậu cmn hung dữ với con gái người ta như vậy. Bây giờ còn tức giận cái gì?"

"Cái tính cách quỷ quái của cậu. Cô ấy thể nào cũng bị cậu chọc phát khóc cho coi. Lúc nãy tôi đã thấy cô ấy muốn khóc mà kìm nén không dám khóc rồi."

Ngón tay siết chặt vô lăng, Phó Cảnh Sâm lạnh lùng nói:

"Cậu ngậm miệng lại, còn nói nữa tôi lập tức ném cậu xuống xe."

Trong xe im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở.

Ngạn Thẩm Dương không phải chưa từng thấy Phó Cảnh Sâm tức giận nhưng chưa bao giờ thấy anh phát hoả khí lớn như vậy.

Trong đầu Phó Cảnh Sâm lại chợt nhớ đến cảnh tượng hãi hùng tối nay...

Nếu như lúc đó anh không có mặt hoặc nếu đến trễ một chút nữa thôi.

Nếu như con dao kia thật sự đâm xuống.

Anh càng không dám nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào...

Nhưng may mắn còn chưa có chuyện gì... thật may mắn anh vẫn đến kịp lúc.



Cô sẽ mãi mãi không thể biết được lúc đó anh đã sợ hãi đến cỡ nào.

Toàn thân đều trong trạng thái căng cứng hoảng loạn, những ngón tay run rẩy không khống chế nổi.

Anh cũng không thể để lộ bất kì cảm xúc nào cho cô thấy, bề ngoài vẫn cố tỏ ra như mình chẳng hề quan tâm.

Nhưng chỉ có anh biết trong thâm tâm anh có biết bao sợ hãi cùng tức giận cô ngốc nghếch tự lấy mình ra để cứu vãn tình thế.

Nếu như cô không đến tìm anh, anh có lẽ sẽ không bộc phát lửa giận như vậy.

Rốt cuộc vẫn là không khống chế được mà làm tổn thương cô.

Từ khi trở về phòng. Trạng thái của Giang Hạ đã bình thường trở lại giống như vừa rồi chưa hề có chuyện gì cả.

Lúc cô bôi thuốc mỡ lên vết thương trên má Giang Hạ, dấu đỏ in trên má cũng đã nhạt dần. Trong lúc bôi Giang Hạ cũng chỉ im lặng để Uý Thuần giúp mình cũng không mở miệng nói chuyện.

Xong xuôi Giang Hạ lại cẩn thận thả tóc để che đi, nếu không để ý kĩ sẽ không thấy.

Uý Thuần có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng thấy Giang Hạ né tránh không nhắc đến chuyện đó. Cô không muốn nói thì cô ấy cũng không tài nào mở miệng hỏi ra được...

Tang Thiến mới trở lại bệnh viện. Cũng không hề phát hiện ra cái gì khác thường.

Nghĩ đến quyết định sáng nay của Giang Hạ ,Tang Thiến vẫn phải hỏi lại một lần nữa:

"Giang Hạ, chân của em đã ổn thật chưa? Nếu không thì ở lại thêm vài ngày nữa đi để bác sĩ theo dõi kiểm tra lại."

Uý Thuần khi nghe Tang Thiến nhắc đến việc này, bất giác nghĩ đến chuyện ban nãy. Lúc đó người đàn ông kia mạnh tay như vậy sợ rằng chân Giang Hạ đã rất đau đi.

"Chị Tang Thiến nói có lý đấy. Tiểu Hạ hay cậu ở lại thêm một hai hôm đi. Xem thế nào hẵng xuất viện."

Giang Hạ nghe hai người khuyên nhủ thì khẽ lắc đầu:

"Chân mình thi thoảng chỉ còn hơi nhói chút thôi cũng đã có thể đi lại được rồi. Ở lại viện rất nhàm chán cũng vất vả cho hai người nữa."

"Vất vả gì chứ. Cậu mà còn nói thể là mình giận thật đấy." Uý Thuần trừng cô, phụng phịu nói.

Tang Thiến ở bên cạnh cũng tỏ vẻ không vui, đưa mắt lườm cô.

"Con bé ngốc này, giữa chúng ta còn phải khách khí vậy sao?"

"Được rồi. Em thật sự khoẻ rồi mà không cần ở lại đâu. Em cũng không yêu ớt đến vậy"

Thấy không thể lay chuyển được cô, Tang Thiến cuối cùng thở dài đồng ý:

"Thôi! Chị không nói lại được em. Sáng mai sẽ xuất viện nhưng nếu có vấn đề gì thì em phải báo ngay với chị."

Giang Hạ không chút do dự gật đầu đồng ý.

9 giờ xe đã chờ sẵn, Giang Hạ được đưa lên xe, một đường thuận lợi trở về khu chung cư.

Trong nhà mỗi ngày đều thuê người đến dọn, quét tước sạch sẽ, gọn gàng.

Tang Thiến đưa cô vào phòng. Dặn dò đủ thứ mới yên tâm rời đi.

Uý Thuần còn bản thảo đang làm dở nên đành phải đến công ty làm nốt. Chỉ còn một mình Giang Hạ ở nhà.

Ngồi trên ghế sofa một lát. Cô đứng lên vào phòng đi tìm quần áo tắm rửa .

Chân cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Việc nấu ăn cũng có chút bất tiện, Giang Hạ đành phải gọi đồ ăn trưa lại nằm dài xem phim, đọc kịch bản.

Mấy ngày liền như thế, chân của cô cũng đã gần như hoàn toàn hồi phục.

Mỗi ngày Giang Hạ đều tập đi trong nhà, tư thế đi lại đã có thể xem như bình thường.

Nhìn thời gian hôm nay đã là thứ 6 ngày mai cô có thể đến bệnh viện khám lại.

"Tốt! Chân của cô đã hồi phục bình thường rồi."

Sau một hồi nắn bóp, vị bác sĩ khẽ gõ lên chân cô hỏi một vài câu, kiểm tra hết lại một lượt rồi mới yên tâm đưa ra kết luận.

Giang Hạ thấp giọng đáp một tiếng, hạ chân xuống đất, đứng lên.

"Sau này đi đứng nên chú ý cẩn thận một chút tránh bị thương lại. Hạn chế đi giày cao gót đặc biệt là những giày có đế quá cao."

"Vâng. Cảm ơn bác sĩ"

Bác sĩ khám cho Giang Hạ là một bác sĩ nữ, nhìn bề ngoài có lẽ đã ngoài bốn mươi.

Giang Hạ ngoan ngoãn nghe thêm một vài dặn dò. Sau đó mới chào tạm biệt rời đi.

Lúc ra khỏi bệnh viện, trời đã nắng lên.

Những tia nắng yếu ớt trong ngày đông có phần ảm đạm.

Hôm nay cô tự mình lái xe đến.

Giang Hạ một đường đi đến tầng hầm gửi xe.

Bên trong đủ các loại xe nằm san sát nhau. Hôm nay là ngày cuối tuần nên bệnh viện càng đông người đến khám bệnh.

Giang Hạ chọn một chỗ ít xe đỗ chính là ngay gần dải phân cách cạnh chỗ đỗ xe của cán bộ nhân viên trong bệnh viện nên khá rộng rãi.

Góc bên ngoài sát đường ngăn cách giữa hai khu đỗ xe của bệnh nhân và nhân viên bác sĩ, chiếc Porsche màu đỏ của Giang Hạ nằm ở đó.

Đang trong giờ làm việc, Giang Hạ lại khám đơn giản nên cũng xong sớm.

Hiện tại bên trong tầng hầm gửi xe đặc biệt vắng lặng, chỉ có vài người.

Điện thoại trong túi xách đột nhiên rung lên. Giang Hạ nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.

Nhìn người gọi đến làm Giang Hạ không khỏi ngạc nhiên. Ngay sau đó trên khuôn mặt không giấu nổi vẻ vui mừng, khoé môi không nhịn được bất giac cong lên, cười vui vẻ.

Gần như ngay lập tức gạt nút nghe, vừa bắt máy đã không chút khách khí cao giọng:

"Sao nào? Hôm nay Kiều thiếu gia mới nhớ đến bổn cô nương? Biệt tăm biệt tích lâu như vậy còn tưởng cậu đã quên mất tớ rồi cơ đấy."

Dường như đầu dây bên kia nghe được giọng nói quen thuộc thì bật cười.

Đã hơn hai tháng kể từ khi ra nước ngoài phẫu thuật. Kiều Sinh không liên lạc với cô, ngoài tin nhắn báo phẫu thuật thành công thì hai người cũng không có thời gian rảnh rỗi để gọi điện nói chuyện như trước.

Giang Hạ dù không thể nhìn thấy nhưng vẫn có thể hình dung được cái dáng vẻ trầm tĩnh thường thấy của Kiều Sinh. Chắc chắn đang vui vẻ cười cô với cái vẻ mặt ấm áp như ánh mặt trời kia.

"Nào dám quên chứ? Không phải đã gọi cho cậu rồi sao? Ngược lại người nào đó, tớ đi lâu như vậy cũng không có một cuộc điện thoại hỏi thăm"

Trước kia hai người thường xuyên nhắn tin, gọi điện cho nhau cũng chủ yếu là Kiều Sinh chủ động.

Dạo gần đây Kiều Sinh bỗng nhiên im lặng lâu như thế, cô cũng xảy ra nhiều chuyện cũng không muốn nói với Kiều Sinh sợ cậu lo lắng.

Hàng mày thanh tú khẽ nhướng cao, mí mắt cong cong:

"Thôi coi như huề đi."

"Ừ" Kiều Sinh nhẹ nhàng đáp lại cũng không so đo với sự vô lý của cô. Giây tiếp theo đã nghe thấy cậu ấy nói: "Gọi điện đến để thông báo cho cậu một tin tốt đây. Ngày mai tớ về nước."

"Đợt phẫu thuật này sao rồi?"

"Mình thấy khá ổn. Bác sĩ nói chân vẫn còn cảm nhận tốt, chưa què được."

Kiều Sinh giọng điệu có chút trêu chọc bất cần nói với cô.

"Ừ. Vậy thì tốt quá! Chúc mừng cậu nha! Đến lúc đó thì mau chóng bù đắp cho tớ, dẫn tớ đi du lịch ăn mấy món ngon như đã hứa đấy."

Giang Hạ ở nơi mà đối phương không nhìn thấy, cười đến hai mắt cong lên, sáng lạn.

Chỉ thấy bên kia Kiều Sinh thở dài than vãn:

"Chưa gì đã bị bóc lột rồi. Minh tinh nổi tiếng khắp cả nước như cậu còn thiếu tiền đi du lịch, vẫn chưa ăn chán mấy món sơn hào hải vị hay sao?" Kiều Sinh bật cười: "Không cần chờ đến tớ, cậu cũng đã ăn chán chê rồi đi? Lúc đó nào có nhớ còn có một tên ngốc chứ"

"Hừ! Thực tế minh tinh như mình chỉ được cái danh thôi. Làm việc còn không có thời gian nghỉ ngơi lại còn phải thường xuyên luyện tập giữ dáng nữa chứ. Thời gian ăn không có ấy. Cậu không muốn tiêu tiền cho mình thì nói một câu chớ lấy cớ này nọ."

Kiều Sinh chính là không tin nhưng vẫn đối với cô vô cùng cưng chiều, mặc cô làm càn. Chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

"Được rồi, chỉ trêu cậu một chút thôi! Có quỵt mất đâu mà sợ. Lúc đó cậu muốn gì tớ tuyệt đối sẽ dăm dắp nghe theo không dám phản đối nửa lời"

Giang Hạ đã đi đến chỗ đậu xe của mình, đứng dựa vào cửa xe:

"Quả nhiên chỉ có cậu là tốt với mình nhất." Giang Hạ vuốt vuốt lại mái tóc lại nhìn móng tay mới vẽ của mình một chút, tít mắt cười nói.

"Nếu thế thì ngày mai cậu sẽ đến chứ?"

"Gì a?" Vẻ mặt thoáng qua tia đùa giỡn, cô làm như không hiểu hỏi lại, lại nói: "Tớ đến làm gì? Cậu còn sợ thiếu người đón sao?"

"Hình như gọi nhầm nãy giờ thì phải. Nếu là bạn sẽ không thể nói câu vô lương tâm như thế được"

Giang Hạ nhịn cười đến nghẹn sau đó không thể nhịn được nữa cười đến mặt mày như được tắm gió xuân vậy.

Chờ đến khi bình tĩnh lại mới ra vẻ nghiêm túc nói:

"Hẹp hòi! Cậu định phủi mông không nhận người bạn này đấy à?"

"Nếu cậu không đến thì có lẽ như thế thật không chừng."

"Cậu dám? Xem thử bổn tiểu thư có ngày ngày đến ăn vạ cho cậu không thể ăn ngon ngủ yên được không?"

"Được thế thì tốt! Chỉ sợ tớ quay đi người nào đó liền không nhận người."

"Thôi! Không thèm cãi nhau với cậu" Giang Hạ đứng lâu có chút mỏi chân: "May cho cậu dạo này tớ không bận việc gì, đành chịu ủy khuất đi đón cậu vậy. Mai mấy giờ cậu về tới nơi?"

"2 giờ chiều"

"Oke, đúng giờ sẽ có mặt"

"Được rồi! Cậu nhớ đến đấy"

Giang Hạ khẽ "xì" một tiếng, giọng nói trong trẻo cất cao:

"Cái này thì cậu yên tâm đi. Ai chứ đại nhân vật như cậu thì tớ không thể không đích thân đi đón được còn phải mua cho cậu một bó hoa thật to chào mừng cậu trở về."

Bên kia có tiếng Kiều Sinh cười thành tiếng, dường như tâm trạng đặc biệt vui vẻ.

"Được hoa có hay không không quan trọng nhưng quan trọng có cậu là đủ rồi"

Giang Hạ cũng cười, hàng mi khẽ chớp chớp: "Xem ra cậu còn biết coi trọng tớ đấy"

"Đương nhiên"

"Ừ. Đến lúc đó gặp. Bye bye"

Sau đó Kiều Sinh cũng chào tạm biệt với cô.

Giang Hạ cúp máy đứng thẳng người, nhét điện thoại vào túi xách.

Đứng lâu có chút tê chân cô khẽ cử động cổ chân một chút.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang