• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồi lâu sau, Giang Hạ tuyệt vọng hoàn toàn. Lại gắng gượng lê người đến một góc ban công cố gắng nép sát thân mình vào sát tường mong rằng một chút vòm che bên trên có thể chắn cho mình đỡ hơn một chút.

Chút hi vọng mong chờ có thể sẽ có ai đó đi qua nơi này cũng biến mất.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng từng giây từng phút đối với Giang Hạ đều là giày vò cùng khổ sở.

Từng hạt mưa to theo cơn gió thổi lạnh lẽo hắt lên người. Cơ thể run lên từng đợt yếu ớt. Bờ môi tím tái, nhợt nhạt mím chặt.

Lớp trang điểm trên mặt bị rửa trôi. Làn da hiện tại của cô đã trắng bệch như tờ giấy. Hàm răng run lập cập va vào nhau, tiếng kêu cứu vẫn là không sao thốt lên được nữa.

Đau đớn dưới chân vẫn từng hồi truyền đến. Giang Hạ rụt chân lại dùng làn váy ướt đẫm che đi đôi chân, lại ôm chặt đầu gối với hi vọng tìm chút hơi ấm mặc dù nhỏ nhoi nhưng có lẽ làm như vậy cô sẽ không đến mức chết rét đi.

Hàng mi dài đen nhánh bị nước mưa hắt vào mặt đau rát chỉ có thể khép chặt lại. Những ngón tay thon dài nắm chặt đến trắng bệch.

Chỉ mong chờ Tang Thiến nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường mà đi tìm cô.

Cho đến khi cơ thể của cô ngày càng trở nên lạnh băng. Đau đớn dưới chân đã tê dại mất đi cảm giác.

Đầu óc cũng đã không còn suy nghĩ được điều gì nữa. Giang Hạ cảm thấy có lẽ cô sắp chết đến nơi rồi.

... Bên tai cũng ù đi cả rồi...

Trước mắt tối sầm lại, cả người Giang Hạ đổ sang một bên ngất đi.

Hình như trước khi mất đi ý thức Giang Hạ như có như không nghe thấy âm thanh ngắt quãng, không rõ ràng lọt vào tai.

"Anh Cảnh Sâm... chậm một chút. Em... đuổi không kịp"

Trong hành lang dài dằng dặc.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống tràn ngập ánh sáng đẹp đẽ.

Bóng hình người đàn ông dưới ánh đèn như được tô thêm một lớp hào quang mờ ảo càng rực rỡ chói mắt.

Khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia một bóng người thiếu nữ không kịp suy nghĩ đuổi theo.

Cô gái vội vã đuổi theo sau lưng chàng trai, đôi giày cao gót vì đi nhanh bước chân rối loạn.

Một đôi giày da nam bóng loáng vẫn bước nhanh về phía trước, không vì có người đuổi theo mà dừng lại.

Cô gái thấy bóng lưng hờ hững của anh thì không chút do dự chạy thật nhanh lên trước mặt, lớn mật giơ hai tay lên chặn người trước mặt.

Giọng điệu gấp gáp, hơi thở cũng có chút hỗn loạn:

"Anh... anh tức giận sao?"

Phó Cảnh Sâm bị chặn thì bước chân lúc này mới chịu dừng lại. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng cô gái trước mặt cũng không muốn trò chuyện.

Cô ta chính là cô gái đã đi cùng Phó Cảnh Sâm tối nay. Không nói đúng hơn là Phó Cảnh Sâm đến đây một mình nhưng đúng lúc trùng hợp gặp cô ta cùng anh trai mình ở bên ngoài. Sau đó cô ta liền như hiện tại bám lấy Phó Cảnh Sâm.

Cô ta vô cùng yêu thích, thực lòng mến mộ Phó Cảnh Sâm.

Dường như sự lãnh đạm của anh làm cho cô gái không biết phải làm sao, tay chân luống cuống, còn có chút đỏ mặt, vội vàng giải thích:

"Xin lỗi, là em sai. Đáng lẽ ra em không nên lợi dụng anh trai em để tiếp cận anh. Nhưng em cam đoan ngày hôm nay gặp anh ở đây chỉ là trùng hợp nên nhân tiện muốn đi cùng anh. Em..."

"Đặc Dĩ Ngưng, đây là lần cuối. Tôi không muốn giữa chúng ta có hiểu lầm không cần thiết. Tôi cũng đã nói nhiều lần, đơn thuần chỉ coi em là em gái của bạn, không hơn không kém"

"Chẳng lẽ anh không có một chút cảm giác nào với em sao?"

Âm thanh run rẩy, Đặc Dĩ Ngưng cụp mắt, hơi nước đã đảo quanh tròng mắt. Bộ dáng vẫn cương quyết không chịu chấp nhận từ bỏ.

Thế nhưng Phó Cảnh Sâm lại không chút mảy may động lòng.

"Trong mắt tôi em căn bản không phải phụ nữ. Thế nên đừng nói đến cảm giác, một chút ý nghĩ cũng chưa từng có"

Phó Cảnh Sâm muốn một lần nói thật rõ ràng cho cô ta hiểu.

Bình thường Đặc Dĩ Ngưng luôn được yêu thương, chiều chuộng, muốn gì có nấy nên tính cách cũng không tránh khỏi có chút trẻ con, bướng bỉnh.

Thứ càng có tính chinh phục cao càng khiến cô ta kiên quyết phải tìm cách chiếm được.

Đặc Dĩ Ngưng sẽ luôn bám theo anh trai mình thường tìm cơ hội giả vờ vô tình hay trùng hợp để gặp mặt Phó Cảnh Sâm.

Chút tâm tư nhỏ này của cô Phó Cảnh Sâm làm sao có thể không rõ cho nên thái độ của anh cũng càng biểu đạt rõ ràng.

Đặc Dĩ Ngưng sẽ luôn có cách để bắt chuyện với anh. Hoàn toàn không hề bị thái độ lạnh nhạt, xa cách của Phó Cảnh Sâm ảnh hưởng, không làm cho cô ta nản lòng thoái trí ngược lại không biết mệt, càng giống như dây leo quấn người không chịu nổi.

"Em đã qua 18 tuổi, là một cô gái trưởng thành"

Sao cô ta không chịu hiểu thứ anh quan tâm không phải là tuổi tác?

Phó Cảnh Sâm không thể nói lên tâm trạng lúc bấy giờ của mình.

Chỉ thấy cô ta cái gì cũng không được nhưng cái tính cứng đầu, cố chấp hơn bất kì cô gái nào mà anh từng gặp qua.

Anh cũng chưa từng có hành động mập mờ, hay có ý muốn cùng cô ta nói chuyện.

Anh cho rằng mình đã tỏ rõ thái độ lạnh nhạt, xa cách từ chối thì cô ta sẽ tự hiểu, biết khó mà lui. Thế nhưng Phó Cảnh Sâm đã đánh giá thấp năng lực dính người của cô ta rồi.

Hơn thế nữa, Đặc Dĩ Ngưng lại không biết dùng cách gì mà lại có thể khiến Đặc lão gia đồng ý với cô ta tìm cách giúp Đặc Dĩ Ngưng liên hôn với nhà họ Phó, nói úp mở ý định muốn liên kết hai nhà thêm thân thiết, tiện qua lại.

Đặc Dĩ Ngưng lại luôn lượn lờ múa may trước mặt.

Trong mắt cô ta nhìn thấy Phó Cảnh Sâm cũng không tỏ thái độ tức giận, chỉ lạnh mặt không nói. Thế nên làm cho cô ta tưởng rằng Phó Cảnh Sâm đối với cô ta có sự khác biệt, ngầm đồng ý dung túng cho cô ta làm càn mà không hề biết rằng Phó Cảnh Sâm không phải dung túng cho cô ta mà chính là anh không quan tâm nên lười phản ứng.



Phó Cảnh Sâm luôn để lại một phần mặt mũi cho Đặc Dĩ Ngưng bởi vì thân phận của cô ta là em gái của Đặc Thần. Nhưng hết lần này đến lần khác không biết chừng mực khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.

Phó Cảnh Sâm nhướng mày, nhấc mí mắt nhìn ra bên ngoài tấm kính ở cửa sổ.

Trong không gian yên tĩnh rộng lớn lại cực kì bức người.

Tâm trạng bỗng thấy bực bội, nóng nảy.

Một tay Phó Cảnh Sâm còn đang đút túi quần. Dáng vẻ lười biếng, tùy ý, bình thản như không nhưng khi mở miệng thì ngữ khí lạnh băng, từng chữ từng chữ một vang lên vô cùng rõ ràng.

"Tôi nói vô cùng rõ ràng, cô còn không chịu hiểu?" Phó Cảnh Sâm gằn giọng: "Tránh ra!"

Bả vai Đặc Dĩ Ngưng rũ xuống, hai mắt từ lúc nào đã phiếm hồng. Cô ta vẫn đứng đơ như khúc gỗ, cứng đầu cứng cổ không chịu tránh đường.

Hàng mi khẽ run, âm thanh nghẹn ngào, ủy khuất.

"Trước nay e đều rất cố gắng biểu hiện thật tốt trước mặt anh. Cũng chưa từng hèn mọn cầu xin người khác. Anh có thể hay không..."

"Không thể"

Không chờ cô ta nói hết câu cũng không cần biết Đặc Nghi Dĩ muốn nói cái gì.

Lúc này Phó Cảnh Sâm chỉ cảm thấy thật phiền, mặt mũi cũng không thèm cho cô ta.

"Nhưng em thực sự rất yêu anh." Đặc Nghi Dĩ cũng đoán trước anh căn bản sẽ không cho cô sắc mặt tốt nhưng không nói cô sẽ hối hận.

"Yêu sao?" Lông mày nhăn lại, Phó Cảnh Sâm tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn lại không nhịn được bật cười châm chọc: "Đó là thứ không cần thiết."

Đã nếm trải qua một lần. Phó Cảnh Sâm cũng không muốn một lần nữa phí tâm tư vào thứ tình yêu vô bổ này.

"Cho dù anh không muốn tin tưởng cũng được nhưng như thế nào đi nữa thì em yêu anh là thật"

Sắc mặt Phó Cảnh Sâm cực kì không tốt. Mắt cũng không chớp, không nhanh không chậm phun ra một câu:

"Cô nên hết hi vọng đi, tôi cmn không thích phụ nữ"

Khuôn mặt Đặc Dĩ Ngưng tái xanh, khoé môi giật giật, mở to mắt nhìn Phó Cảnh Sâm. Cái lí do sứt sẹo này mà anh cũng có thể lấy ra để từ chối cô được? Cô ta mà tin thì quả ngu ngốc.

"Em không quan tâm. Em có thể chấp nhận được."

Tròng mắt Phó Cảnh Sâm tối sầm. Anh chưa từng gặp ngươi nào lì lợm lại đeo bám không buông. Mặt dày áp mông lạnh đến mức này.

Vì thế lời nói đến bên miệng càng hung ác, thái độ tỏ rõ vẻ chán ghét.

"Đặc Dĩ Ngưng, dù trên đời này phụ nữ chết hết tôi cũng không bao giờ thích cô. Nếu cô không phải em gái của Đặc Thần, cô nghĩ tôi sẽ phí thời gian đứng ở chỗ này nói chuyện với cô?"

Cảm thấy mình đã lãng phí vài phút đồng hồ không cần thiết. Phó Cảnh Sâm liền nhấc chân lên rời đi.

Nhưng không hiểu Đặc Dĩ Ngưng lại phát điên cái gì, cảm thấy vô cùng không can tâm, không muốn để cho anh rời đi.

Một mực sống chết phải chiếm được sự chú ý của Phó Cảnh Sâm.

Ánh mắt Đặc Dĩ Ngưng đột nhiên nhìn cánh cửa ở sau lưng Phó Cảnh Sâm. Một ý nghĩ không nên có loé lên trong đầu cô ta.

Đặc Dĩ Ngưng không chút do dự xông lên phía trước mở toang cánh cửa ra, không quan tâm bên ngoài đang mưa lớn.

Bất chấp tất cả, chạy ra mép lan can hét lên với anh:

"Nếu như em ở chỗ này nhảy xuống thì sao? Anh có thể thay đổi suy nghĩ không?.

Đặc Dĩ Ngưng chính là muốn bức ép, uy hiếp anh.

Phó Cảnh Sâm đột nhiên thấy rất đau đầu.

Anh chậm rãi đi đến cánh cửa nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn về phía Đặc Dĩ Ngưng.

Qua thứ ánh sáng ảm đạm chiếu ra bên ngoài. Ánh mắt Phó Cảnh Sâm vô tình đảo qua một thân hình mỏng manh đang nằm dưới đất cách anh chỉ một bước chân.

Phó Cảnh Sâm mắt có chút thị lực không tốt lại không mang kính, nhìn thấy bóng người bên ngoài lại không có đèn điện chiếu đến căn bản cũng không thấy được rõ ràng.

Tầm mắt thoáng dừng lại sau đó lại rời đi ngay. Cho dù không biết vì sao bỗng dưng lại có người nằm ở đây nhưng anh cũng không có thời gian đi tìm hiểu lí do.

"Nếu anh không đồng ý cho em một cơ hội, em sẽ nhảy xuống từ nơi này. Có làm quỷ em cũng phải bám lấy anh"

Phó Cảnh Sâm đưa mắt lạnh nhìn Đặc Dĩ Ngưng đang bị nước mưa táp vào người ướt như chuột lột, lại đang uy hiếp anh một cách vô dụng.

Trong mắt Phó Cảnh Sâm căn bản từ nãy đến giờ đều không có bất kì một tia cảm xúc nào khác.

Cô ta càng điên cuồng cố chấp thì đối với anh cũng chỉ như một chú hề đang làm trò vừa ngu ngốc lại vừa đáng thương.

Đôi mắt Phó Cảnh Sân đen nhánh sâu thẳm như đầm nước lạnh lẽo. Anh khoanh hai tay trước ngược, bày ra dáng vẻ như đang xem kịch.

Cả người lại thoải mái, tùy ý dựa vào khung cửa.

Thân hình cao lớn che đi luồng ánh sáng hắt ra bên ngoài. Ban công càng trở nên tối tăm, u ám.

Ánh đèn bên trong hành lang chiếu vào người Phó Cảnh Sâm. Bóng anh đổ dài trên mặt đất cùng bọt nước trắng xoá.

Không khí mang theo hơi lạnh lùa vào trong.

"Nhảy đi! Nói nhiều như vậy làm gì?"

Thân thể Đặc Dĩ Ngưng run lên bần bật. Chết sững mở to mắt không thể tin vào tai mình lại nhìn từng hành động bình tĩnh của Phó Cảnh Sâm.

Trong lòng rét lạnh.



"Phó Cảnh Sâm, anh có cần vô lương tâm đến mức này không?"

Phó Cảnh Sâm thế nhưng một chút khẩn trương hay khiếp sợ đều không có thậm chí lại vô cùng nhàn nhã, hứng thú lấy trong túi quần một chiếc zippo và bao thuốc lá.

Sau đó bình thản ung dung đưa điếu thuốc lên miệng châm lửa, thong dong hút một hơi lại ưu nhã nhả ra một làn khói. Dáng vẻ lười biếng toả ra sức hút tà mị cũng có thể câu hồn người ta đến vậy.

Anh khẽ nheo mắt, màn mưa nhìn người ở xa có chút không rõ.

"Ừm... Nhảy đi, sau đó tôi sẽ cho người nhặt xác giúp cô." Phó Cảnh Sâm búng tàn thuốc, từ bờ môi mỏng tràn ra âm thanh nhẹ tênh: "Còn có thể tốt bụng báo cho anh trai cô một tiếng. Không cần cảm ơn."

Đặc Dĩ Ngưng không thể kìm được nữa đau lòng khóc rống lên.

Cô ta có nghĩ như thế nào cũng không thể tin được sẽ nhận được câu nói vô tình, ác độc như vậy.

"Ngu ngốc!" Hai từ này gần như được Phó Cảnh Sâm phun ra từ kẽ răng: "Nếu không nhảy được thì đừng làm phí thời gian của tôi"

Muốn uy hiếp anh? Cô ta còn chưa đủ trọng lượng đâu.

Phó Cảnh Sâm lạnh nhạt không chút thay đổi mang theo phong thái tiêu sái của một kẻ bề trên cao ngạo mạn nhìn xuống chúng sinh. Một chút khách khí cũng không chừa cho cô ta:

"Nói nhiều đến như vậy cũng đã nể mặt anh trai cô lắm rồi. Cô có chết hay không cũng không liên quan đến tôi. Sau này tốt nhất đừng tìm tôi nữa"

Nhàm chán như vậy.

Phó Cảnh Sâm ném điếu thuốc xuống đất, cũng không còn hứng thú xem kịch nữa.

Lúc anh xoay người vừa muốn bước chân rời đi nhưng chân giống như bị cái gì giữ lấy.

Phó Cảnh Sâm cụp mắt nhìn xuống chân, cái người lúc nãy còn đang nằm sõng xoài dưới đất kia từ lúc nào đã vươn một bàn tay trắng bệch nắm chặt lấy ống quần của anh rồi.

Đêm nay thật xúi quẩy, không biết lại chuyện quái quỷ gì nữa đây. Tâm trạng Phó Cảnh Sâm càng cực kì tồi tệ.

Đặc Dĩ Ngưng tâm đã lạnh như tro tàn, còn đang khóc thút thít, cũng giật mình sững sờ quên cả khóc nhìn xuống dưới chân của Phó Cảnh Sâm.

Không biết từ lúc nào lại xuất hiện một người phụ nữ đang nằm úp sấp dưới đất, không biết sống chết nắm lấy quần tây của Phó Cảnh Sâm không buông.

Phó Cảnh Sâm không chút do dự, lạnh lùng lùi lại một bước. Mắt cũng không buồn nhìn lại người đang nắm lấy ống quần mình. Dợm bước muốn rời đi.

Nhưng hình như cái bàn tay này cũng cố chấp như Đặc Dĩ Ngưng ngày hôm nay, cứ bám riết lấy quần anh không buông.

Ngay cả khi Phó Cảnh Sâm lùi lại bàn tay ấy vẫn luôn bướng bỉnh túm chặt lấy ống quần anh, còn nắm rất chặt nữa.

Giang Hạ trong lúc mê man lại bị tiếng nói chuyện đánh thức. Cố gắng nghe một hồi lại chỉ thấy giọng nam kia có cảm giác quen thuộc nhưng đầu óc cô lúc này căn bản không thể nghĩ ra ai.

Một chút lí trí còn sót lại nói cho cô biết rằng cô không thể ngủ. Giang Hạ nằm úp trên mặt đất. Cơ thể lúc nóng lúc lạnh.

Cả người như bị lửa thiêu đốt lúc lại lạnh như bị ném vào hầm băng.

Bị sốt đến đầu óc cũng mơ hồ...

Cô cố gắng mở mắt ra trước mắt nhập nhoèn hiện lên mơ hồ hình ảnh một đôi giày da của nam giới...

Có phải cô có cơ hội được cứu rồi không?

Nghĩ như thế như được tiếp thêm sức mạnh, Giang Hạ dùng hết sức lực từng chút một bò đến. Rốt cuộc cũng có thể đến gần đôi giày da kia.

Lại mơ hồ nghe thấy tiếng nói lạnh băng lại có chút quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu:

"Buông ra!"

Đồ ngốc mới buông mà cô thì không có ngốc. Dường như sợ người ta chạy mất. Giang Hạ còn sợ hãi ,khẩn trương dùng đến cả hai tay liều chết túm lấy.

Túm một hồi mà người kia một chút suy nghĩ lại cũng không có luôn dùng chân hất tay cô ra.

Cô mệt đến muốn ngất đi.

Giang Hạ mệt mỏi sắp giữ không nổi nữa. Thật lâu từ trong cổ họng mới phát ra được âm thanh nhưng tiếng nói lại khản đặc:

"Làm ơn... cứu tôi..."

Lần này Phó Cảnh Sâm cũng mặc kệ cánh tay kia, dứt khoát rời đi. Nhưng mới bước được vài bước, động tác của Phó Cảnh Sâm trong khoảnh kia lại bỗng nhiên cứng đờ.

Toàn thân Phó Cảnh Sâm khi nghe được giọng nói có chút khác lạ lại quen thuộc kia không nhịn được run lên.

Vào lúc Đặc Dĩ Ngưng cho rằng Phó Cảnh Sâm cũng sẽ như bình thường, không chút để ý mà thong dong bỏ đi mặc kệ người kia thì cô ta không thể tin được khi thấy Phó Cảnh Sâm thế mà quay lại.

Phó Cảnh Sâm cứng đờ khom lưng, cánh tay run run chạm đến bả vai cô gái kia, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang lật người kia lại.

Trong thoáng chốc sắc mặt Phó Cảnh Sâm bỗng nhiên vô cùng hoảng hốt. Dường như có một khắc kia thân thể Phó Cảnh Sâm lảo đảo không đứng vững.

Ngay sau đó cô ta lại trơ mắt nhìn Phó Cảnh Sâm bế cô gái kia lên ôm ở trong ngực, hai bước biến thành một bước. Vội vã giống như chạy mang người đi.

Đặc Dĩ Ngưng ngơ ngác nhìn theo, bình thường dù cô làm mọi cách cũng chỉ đổi lại được một vẻ mặt lạnh như núi băng nghìn năm của anh.

Mà không thể giải thích được, mới chỉ trong một vài phút mới đây, vẻ mặt thay đổi liên tục của Phó Cảnh Sâm vừa rồi có phải là do cô nhìn nhầm phải không?

Mà người kia là ai tại sao khi Phó Cảnh Sâm nhìn thấy lại lo lắng, vội vã mang đi như vậy.

Trong lòng Đặc Dĩ Ngưng không khỏi xuất hiện cảm giác khó chịu, ghen ghét.

Cô ta nhảy xuống có thể sẽ chết nhưng anh một chút lo lắng khẩn trương cũng không có, cũng không thèm ngăn cản.

Cô gái lạ mặt kia mới chỉ ngất xỉu lại có thể làm cho anh hoảng loạn thất kinh giống như hận không thể lập tức mọc cánh mang người đi.

Chả lẽ Đặc Dĩ Ngưng cô ta còn không bằng một người lạ mà anh mới gặp mặt? Có cần phân biệt đối xử rõ ràng đến như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK