Nếu như Kiều Sinh ấm áp, ôn nhu được ví như ánh mặt trời thì Phó Cảnh Sâm lại hoàn toàn ngược lại.
Phó Cảnh Sâm chính là nam thần băng lãnh trong mắt mọi người, kiêu ngạo mà cao lãnh như ánh trăng cô độc trong đêm.
Cao ngạo đến mức dường như không có một ai có thể làm cậu cúi đầu.
Sự ôn nhu, ấm áp lặng lẽ của Phó Cảnh Sâm chỉ duy nhất dành cho một người.
Sẽ luôn có một Phó Cảnh Sâm ở sau lưng âm thầm bảo vệ Giang Hạ, vì cô mà làm tất cả.
Ai cũng nhìn được Phó Cảnh Sâm duy nhất đối với cô khác với tất cả mọi người chỉ riêng cô ngốc nghếch nhìn không ra.
Từ nhỏ Phó Cảnh Sâm đã ngỗ nghịch, phá phách. Lớn dần thì tính cách nghịch ngợm ấy chuyển sang trầm tĩnh, thu liễm hơn một chút .
Ví như im hơi lặng tiếng cầm đầu băng nhóm của trường. Tụ tập chơi bời, hút thuốc, nhuộm tóc, trốn học đánh nhau nhưng thành tích của cậu không bết bát ngược lại rất tốt.
Nhưng có lẽ do Phó Cảnh Sâm nổi tiếng du côn du đồ nên ít ai chú ý đến thành tích của cậu.
Người ta chỉ quan tâm đến cậu tụ tập đàn em, gây chuyện đánh nhau, tranh giành địa bàn, nói năng khó nghe, là kẻ không thể chọc vào. Chỉ cần là học sinh trong trường thì không ai không biết Phó Cảnh Sâm là lão đại của trường, giỏi nhất là chuyện đánh đấm càng khiến người ta khiếp sợ.
Điều đặc biệt chính là Phó Cảnh Sâm chính là người bảo kê của Giang Hạ.
Cụ thể chính là một lần trong giờ nghỉ trưa vô tình nghe được vài nam sinh đang nói chuyện với nhau.
Buổi trưa ngày hôm đó Phó Cảnh Sâm cùng Kiều Sinh vừa mới đi ăn về.
Mùa hè nóng bức liền rủ nhau ra sau trường đứng hóng mát.
Phó Cảnh Sâm ngay đúng lúc đứng ở phía sau bức tường hút thuốc.
Kiều Sinh đứng bên cạnh dựa lưng vào gốc cây lớn, hai tay đan lại giơ lên để phía sau đầu, lười nhác dùng chân đá mấy hòn sỏi xuống chiếc hồ nhỏ ngày đó.
Trong hồ nuôi một đám cá cảnh đủ loại màu sắc đang ngoi lên mặt nước bơi lượn, thấy nước đột nhiên bị động bọn chúng sợ hãi thi nhau bỏ trốn toán loạn xuống đáy hồ.
Ở phía bên kia cũng có hai ba đám nam sinh đi đến nói cười rôm rả. Có vài người ngồi xuống ghế đá ở cạnh bàn tròn nói chuyện phiếm không hề phát hiện ra còn có người khác.
"Nóng muốn chết!" Cậu nam sinh đầu đinh ngồi phịch xuống ghế, tay phẩy phẩy như đang quạt gió, khuôn mặt nhăn lại có chút đỏ ửng vì nóng bức.
"Ừ! Không biết bao giờ mới qua cái mùa hè này đây. Người tao cũng toàn mồ hôi, hôi muốn chết rồi."
Tiếng nói của bọn họ không quá to nhưng hai người lại nghe vô cùng rõ ràng.
Cũng chẳng bận tậm, ai làm việc nấy.
Mùa hè năm nay nóng như đổ lửa, hiển nhiên ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại.
Không khí oi bức như thiêu đốt da thịt dưới ánh mặt trời.
Dưới cái nắng 40 độ khiến cho mọi người đều nhăn nhó khó chịu.
Phó Cảnh Sâm đứng một lúc quần áo trên người cũng bị hơi nóng hấp vào nhưng trên mặt vẫn không lộ ra sự khó chịu nào.
Kiều Sinh nhìn ngắm đàn cá chơi đùa với chúng một hồi mới nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. Cậu vỗ vỗ vai Phó Cảnh Sâm ra hiệu, khẽ hất cằm: "Gần đến giờ vào lớp rồi!"
Phó Cảnh Sâm gật đầu. Ném tàn thuốc xuống dưới chân, đút tay túi quần cũng cất bước đi.
Hai người mới đi chưa được mấy bước lại nghe thấy đám người bên kia đột nhiên có người nhắc đến Giang Hạ.
"À, chúng mày biết chuyện gì chưa?"
"Có chuyện gì thì mau nói. Dạo này trường chúng ta có tin gì nổi bật đâu"
Nam sinh vừa hỏi câu kia cũng không có để bọn họ chờ lâu, cũng không úp mở như vừa rồi tỏ vẻ thần bí nói :
"Giang Hạ, hoa khôi ở lớp bên cạnh ấy. Tao thấy một đám người chặn cô ấy ở con đường sau thư viện của trường. Không biết lại có chuyện gì? Cái đám lông bông kia muốn dẫn người đi chắc chắn cũng chẳng có gì chuyện gì tốt đẹp cho mà xem"
Một nam sinh mắt đeo kính cận dùng ngón tay đẩy gọng kính ở trên sống mũi, vội nói:
"Ở sau phía đối diện thư viện không phải là con đường dẫn đến trường học phụ cận à? Mày nhìn thấy có chính xác không đấy?"
"Tất nhiên ,chính mắt tao nhìn thấy, sai thế nào được. Với lại yên tâm đi, mắt tao không có bị cận như mày. Nhìn rất chuẩn xác đấy"
Lúc ấy Phó Cảnh Sâm đang bước đi đột nhiên vòng ngược lại đi sang phía tường bên kia. Kiều Sinh nghe thấy bọn họ nói vậy cũng mau chóng đến chỗ đám người.
Cả đám đang tụm lại nói chuyện với nhau không để ý có người đi đến.
Một đôi giày thể thao màu trắng mạnh mẽ nện lên mặt bàn chỗ bàn họ ngồi.
Cánh nam sinh được một phen giật mình vội vàng tránh ra, không biết chuyện gì xảy ra.
Đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy là Phó Cảnh Sâm thì không nhịn được sắc mặt ai nấy đều bị dọa cho không còn giọt máu.
Phó Cảnh Sâm túm lấy cổ áo một nam sinh đeo kính ,lạnh lùng hỏi:
"Cậu thấy cô ấy lúc nào?"
Tên nam bị túm thì sợ đến co rúm người, giọng nói run rẩy giải thích, lời nói cũng lắp bắp không còn rõ ràng như vừa rồi:
"Sâm ca, không... không phải tôi"
"Tôi biết! Còn không mau nói. Vừa rồi không phải các cậu còn đang nói đến Giang Hạ sao?"
"A... là Trác Kính nhìn thấy cô ấy"
Phó Cảnh Sâm nhìn nam sinh đeo kính chỉ vào người bên cạnh.
Ánh mắt sắc bén liền nhìn đến nam sinh kia.
Kiều Sinh sốt ruột đến mức cầu mày, giọng điệu mất kiên nhẫn thúc giục nói:
"Giờ đã là lúc nào rồi.Các cậu còn không mau nói cho rõ ràng"
Có lẽ bị khí thế của hai người doạ cho sợ hãi, đặc biệt là khí tức trên người Phó Cảnh Sâm quá cường đại, cậu ta như gà mổ thóc gật đầu lắp bắp nói:
"Là tôi...tôi nhìn thấy... Ban nãy khi ăn cơm xong tôi gặp đám du côn bên trường Nhị trung chặn cô ấy ở sau thư viện trường. Sau đó... đưa cô ấy đi đâu thì... tôi không biết"
Phó Cảnh Sâm cùng Kiều Sinh nhanh chóng chạy đến nơi. Cùng lúc đó cậu đã gọi cho Khang Tử cho người đi tìm.
Khang Tử là tên đàn em đắc lực của Phó Cảnh Sâm. Bên dưới cậu còn có đám đàn em chuyên phá phách, gây chuyện, lúc có việc bọn họ cũng làm rất được việc.
Hơn nữa với danh tiếng không mấy tốt đẹp của Phó Cảnh Sâm người thấy cậu chỉ muốn đi đường vòng. Giống như đám nam sinh ngoan ngoãn ban nãy khi gặp cậu liền run rẩy, sợ mất mật.
Vì thế đám học sinh trong trường khi gặp Phó Cảnh Sâm đều phải khách khí gọi một tiếng Sâm ca.
Trái ngược là Kiều Sinh từ nhỏ thân thể vốn không tốt, về đánh đấm đúng là không biết một chút gì, chính là một thư sinh văn nhã, dùng lí lẽ để đấu với người khác.
Hơn nữa gia đình Kiều gia có tiếng là danh gia vọng tộc, dòng dõi thư hương, thế nên Kiều Sinh luôn được giáo dục rất nghiêm khắc về nhân cách cũng như giáo dưỡng.
Tính tình không hề nổi loạn như Phó Cảnh Sâm, về mặt học tập là học sinh ba tốt, học trò cưng của thầy cô.
Tính cách của Kiều Sinh ai ai cũng yêu thích, rất được lòng giáo viên cùng bạn bè, luôn ôn nhu, lễ độ chọc người yêu mến.
Kiều Sinh ở trong miệng của các bậc phụ huynh luôn là tấm gương cho con họ học tập, xứng với danh xưng con nhà người ta.
Thỉnh thoảng trong trạch viện bọn họ cũng sẽ nghe thấy hoặc bắt gặp có vài người dăn dạy con liền lôi Kiều Sinh ra làm chuẩn mực khiến họ xấu hổ không thôi .
Thế nhưng lần này Kiều Sinh ấy vậy mà cũng theo cậu đi đánh người.
Nhắc đến Phó Cảnh Sâm lại làm cho người người sợ hãi, thầy cô thấy cậu liền thấy đau đầu, phẫn nộ, chính là khắc tinh của họ. Nam sinh gặp cậu liền muốn bỏ chạy.
Thầy cô giáo chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi quở trách:
"Phó Cảnh Sâm thành tích học tập của em tốt như vậy sao tính cách lại nổi loạn, ngỗ nghịch, không ai quản được như vậy? Giá như em dùng tinh lực để đánh nhau đều tập trung cả vào việc học tập thì tốt biết bao nhiêu".
Phó Cảnh Sâm căn bản không thích người khác dạy mình cách làm người.
Sau khi cho người đi tìm, hai người đã nhanh chóng nhận được địa chỉ chỗ Giang Hạ.
Cả hai vội vàng tìm đến chỗ quán nước mà Khang Tử đã báo.
Bọn họ thế nhưng cưỡng ép cô nghỉ học đến một quán ven đường sâu trong ngõ hẻm cách xa trường học.
Tên cầm đầu vì muốn ra vẻ trước mặt Giang Hạ miệng thì tỏ vẻ thân sĩ mời cô uống nước nói chuyện nhưng thực chất là mang theo người cưỡng ép cô đến.
Bị giữ lại đã quá giờ vào lớp ,tiết chiều nay cô có một bài kiểm tra quan trọng không thể bỏ qua. Giang Hạ vừa bực vừa vội nói thế nào tên kia cũng không chịu thả cô đi.
Hai người dây dưa, giằng có một hồi lâu vẫn chưa dứt.
Lúc ấy Giang Hạ cứng mềm không ăn. Khi tên cầm đầu dỗ ngọt cũng không được, vừa chạm đến tay cô muốn giở trò. Giang Hạ liền dùng một bạt tai cảnh cáo hắn. Chọc hắn ta tức điên, nóng nảy mắng người.
"Cmn cô đừng có làm kiêu. Ông đây cho cô chút mặt mũi còn nghĩ mình là thiên nga đấy à?"
"Cô ấy chính là thiên nga đấy. Mày có tin không?"
Một giọng nói không nhanh không chậm vang lên, vừa lạnh lẽo vừa lộ rõ sự kiêu ngạo, thách thức.
Lúc ấy đã là hai giờ rưỡi chiều. Ánh nắng oi bức gay gắt.
Bóng dáng hai nam sinh dáng dấp anh tuấn, nổi bật bước vào quán đặc biệt thu hút ánh mắt người.
Tên cầm đầu nhìn thấy Phó Cảnh Sâm thì giật mình, trong lòng có chút sợ sệt nhưng vẫn cố giả vờ trấn tính, trừng mắt nhìn hai người vừa mới vào.
Hắn tuy chưa từng đối mặt với Phó Cảnh Sâm nhưng cũng đã nghe đám đàn em nói qua cũng nhìn thấy Phó Cảnh Sâm qua ảnh chụp.
Chỉ thấy Phó Cảnh Sâm cười khẽ, nhìn tên cầm đầu. Sau khi kêu Khang Tử đi tìm người, Khang Tử cũng đã nói rõ về người này cho anh biết. Hắn là lão đại mới của trường Nhị Trung tên là Tôn Hãn.
"Các người muốn gì?"
Hắn hỏi nhưng không có một ai trả lời, không phải khinh thường hắn ra mặt đấy sao.Tôn Hãn tức đến nghiến răng.
Giang Hạ thấy người đến là Phó Cảnh Sâm cùng Kiều Sinh thì vội vàng chạy lại đứng sau lưng bọn họ.
Kiều Sinh quay đầu nhẹ giọng quan tâm hỏi thăm: "Cậu không sao chứ?"
Giang Hạ lắc đầu, lại chỉ đám người kia tố cáo: "Tớ không sao. Chỉ là tự nhiên đám người kia chặn đường rồi bắt ép tớ đến đây. Cậu ta còn hung dữ mắng tớ, tớ nói thế nào cũng không chịu thả tớ đi"
"Ừ! Tớ hiểu rồi"
Phó Cảnh Sâm đưa mắt ra hiệu cho Kiều Sinh.
Kiều Sinh hiểu ý, bình thản nắm lấy cổ tay Giang Hạ kéo ra ngoài.
Giang Hạ còn chưa chịu đi quay đầu thấy Phó Cảnh Sâm còn đứng đó thì không quên thúc giục anh:
"A Sâm ,chúng ta đi thôi!".
"Ừ! Hai cậu đi trước đi. Tớ còn có chút việc chưa giải quyết"
"Vậy được, mình với A Sinh đợi cậu ở bên ngoài".
"Không phải lát nữa có tiết kiểm tra sao? A Sinh cậu đưa cô ấy đi trước đi. Tớ cũng sẽ giải quyết nhanh"
Đợi hai người đi rồi, Phó Cảnh Sâm mới chậm rãi ngồi xuống.
Nãy giờ chỉ trôi qua vài phút, đám đàn em của Tôn Hãn đã bị đám người Khang Tử ép hết ra ngoài.
Trong quán vẫn còn khách và bàn của Phó Cảnh Sâm.
Chiếc quạt gió cũ đã lâu phả ra hơi nóng hầm hập, thi thoảng lại phát ra tiếng kèn kẹt khó chịu.
Tự nhiên người bị mang đi lại thấy đàn em của mình cũng bị đưa hết đi. Tôn Hãn tức đến mức đập bàn đứng bật dậy chửi mắng:
"Cmn mày cho rằng mày là ai mà dám lấy người của tao đi hả? Khôn hồn thì mau cút đi".
"Tao cho mày đứng lên chưa ?".
"Mày..."
Chân của Tôn Hãn đột nhiên khụy xuống đất. Một phát đạp này chính là đạp vào ống chân hắn, đau đến mức Tôn Hãn quỳ luôn xuống, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Phó Cảnh Sâm thản nhiên đứng dậy, phủi tay:
"Không phải mày rất hung hăng sao? Lão đại trước của chúng mày còn phải gọi tao một tiếng "Ông nội" đấy. Đám đàn em của mày không nói trước cho mày biết?"
Tôn Hãn dường như tức giận phát điên, hắn ta không chịu lép vế, cố gắng đứng dậy, vừa muốn vung nắm đấm lên lại bị Phó Cảnh Sâm nghiêng người dễ dàng tránh đi.
Sau khi đánh cho Tôn hãn nằm bẹp dí dưới đất. Phó Cảnh Sâm mới ngồi xuống cạnh đầu hắn, vỗ vỗ vài cái.
"Cũng có chút bản lĩnh nhưng không may cho mày hôm nay lại gặp tao? Mày trêu chọc ai không trêu chọc lại cứ thích phải trêu chọc người của tao làm gì"
"Xưa nay tao luôn rất rõ ràng. Đánh người cũng phải có lí do đàng hoàng" Phó Cảnh Sâm nhướng mày, lạnh lùng chậm rãi nói ra từng chữ: "Nói cho mày biết người mày mang đi chính là Giang Hạ, cô ấy có tao bảo kê. Cho nên mày đụng đến cô ấy chẳng khác nào mày đang đụng đến vảy ngược của tao cả".
Tôn Hãn nằm dí dưới đất sợ hãi, cánh tay bị vặn ngược gần như sắp gãy, liều mạng muốn bỏ chạy lại bị Phó Cảnh Sâm dễ dàng kéo lại.
Đáy mặt cậu loé lên tia sáng lấp lánh nhưng khi nhìn đến Tôn Hãn lại là một mặt lạnh như băng.
"Còn nữa, mày nghe cho rõ. Không phải cô ấy ảo tưởng mà cô ấy chính là thiên nga, còn là một con thiên nga vô cùng kiêu hãnh. Mày nói xem tao nói có đúng không?"
Tôn Hãn đã đau đến đứng cũng không thể đứng thẳng, chỉ có thể ôm bụng đay, không ngừng gật đầu, kinh hãi lắp bắp nói:
"Phải... Phải là em có mắt không tròng... Lần sau tuyệt đối không dám nữa.A... Không... Nếu gặp cô ấy em cũng sẽ cung kính chào hỏi"
Từ ngày sự việc được truyền đến tai mọi người. Dù không ai nói ra nhưng hỏi đều ngầm hiểu được Giang Hạ chính là điều tối kị nhất của Phó Cảnh Sâm.
Giang Hạ luôn là bảo bối được treo trên đầu quả tim, là đại tiểu thư của Giang Gia, lớn lên dáng vẻ lại cực kì xinh đẹp, tính cách ôn nhu.
Vẻ bề ngoài thanh thuần, sạch sẽ đối với mọi người luôn là nhẹ nhàng nhưng lại luôn làm cho người ta có cảm giác xa cách, là đoá hoa kiêu ngạo trong lòng nam sinh luôn làm nữ sinh khác phải ghen tị.
Gia thế của Giang Hạ rất lớn. Giang gia là huyết mạch kinh tế của thành phố, bố cô lại là thị trưởng của Giang Thành.
Nếu nói về gia thế và giáo dưỡng thì Kiều Sinh và Giang Hạ, hai người bọn họ nhìn như thế nào cũng thực rất xứng đôi.
Trong trạch viện từ già đến trẻ đều thực yêu thích hai người chỉ có Phó Cảnh Sâm tính cách cao ngạo, lạnh lùng đối với người khác đều dùng dáng vẻ không để ai trong mắt khiến người có lòng với cậu cũng không dám tới gần.
Ba người bọn họ từ nhỏ quen biết, cùng nhau chơi đùa, lớn lên trong trạch viện.
Năm đó khi Phó Cảnh Sâm 4 tuổi Mộc Chuẩn Lan liền mang hắn theo cùng đến Giang Gia xin làm người giúp việc.
Kiều Sinh mới thật sự là bạn thanh mai trúc mã quen biết Giang Hạ từ trong trứng nước, sớm hơn Phó Cảnh Sâm 4 năm.
Kiều Sinh là nhị thiếu gia nhà họ Kiều, hai người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ trong trạch viện, được người lớn hai gia đình đính ước từ trong bào thai.
Lúc Phó Cảnh Sâm đến đây luôn bắt gặp Giang Hạ theo sau Kiều Sinh đòi chơi cùng.
Từ lúc xuất hiện thêm Phó Cảnh Sâm liền trở thành bộ ba nổi tiếng trong trạch viện cũng như ở trường .
Phó Cảnh Sâm luôn biết cho dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi nữa thì khoảng cách của cậu cùng họ đều là không cùng một thế giới.
Nhưng khác biệt lớn như vậy bọn họ đều có thể ở chung một chỗ.
Ngày hôm ấy, ngón tay run rẩy bị Giang Hạ chậm rãi siết chặt lại, cô lạnh nhạt nhìn Phó Cảnh Sâm, ánh mắt khẽ chuyển chỉ bình thản xoay người, giọng nói của cô không mang theo một chút tình cảm nào khác.
"Ngày mai tôi sẽ cho người dọn hết tất cả những đồ đạc còn sót lại của dì Mộc và cậu ra ngoài. Hiện tại hai người chính thức đã không còn quan hệ đến người của Giang gia nữa."
Phó Cảnh Sâm chỉ cảm thấy từng đợt lạnh lẽo, đau đớn chạy thẳng vào tim đến mức hít thở cũng khó khăn.
"Phó Cảnh Sâm, chỉ cần cậu cả đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa thì tôi sẽ tin."
Ngày đó Phó Cảnh Sâm thật lâu nhìn theo bóng lưng của Giang Hạ. Thật sâu bên trong đôi mắt vẫn luôn là hình bóng của cô giống như lần cuối cậu muốn in sâu hình bóng này vào trong tâm trí.
Chỉ vì gia thế, xuất thân cùng tính cách của cậu mọi người đều cho rằng là cậu sai sao?
Ngày đó không biết Phó Cảnh Sâm đã rời đi như thế nào. Cũng không biết rằng một khắc khi Giang Hạ xoay người, nước mắt của cô không kiềm chế được rơi xuống không ngừng.
Thân thể đau ,trái tim cũng đều đau giống như không còn là của chính mình nữa.
Thứ tình cảm mà cô trân trọng, cẩn thận gìn giữ cũng không còn.
Giang Hạ ngày đó ở trong từ đường nhà họ Giang quỳ suốt một ngày một đêm.
Mấy ngày sau đó Phó Cảnh Sâm không đến trường, Giang Hạ cũng không đi học.
Một tuần sau Giang Hạ cũng bắt đầu đi học trở lại, trong thời gian đó thi thoảng cô sẽ vào viện thăm Kiều Sinh, đôi lúc sẽ phụ giúp mẹ Kiều chăm nom cậu thay bà.
Tin đồn trong trường mấy ngày nay càng trở nên bùng nổ, mọi người thi nhau xôn xao bàn luận.
Ai ai cũng nói Kiều Sinh bị bọn côn đồ đánh trọng thương, có lẽ cả đời sẽ mãi mãi ở trên giường làm người thực vật.
Có tin đồn thật thật giả giả nghi ngờ là nhóm bạn xấu của Phó Cảnh Sâm nên bộ ba của bọn họ cũng tan rã.
Nhưng vấn đề này cũng đã không còn quan trọng nữa.
Hiện giờ Giang Hạ đi học lại cũng không còn thấy Phó Cảnh Sâm đi cùng .
Tin tức cũng bị bịt kín, mọi người trong trường đều không biết Kiều Sinh có thật sự bị thương hay không, hay đã rời đi đâu mà nghỉ học.
Còn Phó Cảnh Sâm lại chuyển trường đến nơi khác, người quen biết đều buồn bã, tiếc nuối cho tình cảm tốt đẹp giữa bọn họ. Cũng có những người ghen tị hả hê, cười cợt trong lòng, âm thầm bàn tán sau lưng.
Giang Hạ trước kia luôn làm cho mọi người hâm mộ. Giống như nàng công chúa được tất cả sự cưng chiều cùng yêu thương của mọi người.
Bạn thanh mai trúc mã của cô đều là hai nam thần học bá nổi tiếng của trường.
Giang Hạ lại vừa có gia thế tốt giống như mọi thứ tốt đẹp trên đời này đều bị thu hút bởi cô.
Cuộc sống từ nhỏ đã luôn được bảo bọc nuông chiều. Thế giới của cô luôn vây quanh bởi tia sáng của ánh hào quang, chưa bao giờ biết đến muộn phiền.
Trước kia đã từng hạnh phúc, tốt đẹp khiến bao người ước ao có được.
Bây giờ có người liền cảm thấy tiếc nuối.
Giang Hạ không còn giống như xưa luôn cười nói vui vẻ, ánh mắt lúc nào cũng luôn mang theo ý cười.
Sau khi chuyện đó xảy ra Giang Hạ thường trầm mặc, ít nói hơn rất nhiều.
Trên khuôn mặt không thể giấu nổi vẻ tiều tụy đi trông thấy, ánh sáng lấp lánh nơi đáy mắt giống như bị dập tắt ảm đạm, u buồn.
Nhưng dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì trái đất vẫn vận hành theo guồng quay vốn có.
Giang Hạ ngày ngày vẫn đi học đến trường, tham gia các hoạt động của lớp, nỗ lực rèn luyện vươn lên, chăm chỉ học tập.
Chỉ khác là tan học Giang Hạ chỉ còn một mình, lủi thủi ra về .
Sau một thời gian tất cả những thứ khác đều trở về trạng thái sinh hoạt của trước kia.
Từ ngày đó cũng nghe tin Phó Cảnh Sâm chuyển trường đi nơi khác, cũng không biết là nơi nào.
Tin tức chấn động này càng làm cho bọn họ thêm suy đoán nguyên nhân Kiều Sinh biến mất thực sự có liên quan đến Phó Cảnh Sâm.
Sau khi có người chứng thực tin tức này, trường lại rầm rộ thêm lần nữa.
Những lời xì xào bàn tán, chửi mắng cũng đổ dồn về Phó Cảnh Sâm nhưng cũng không một ai đứng ra bênh vực bảo vệ.
Trường học từ ngày không còn lão đại đám đàn em cũng bớt ngỗ nghịch.
Không khí của trường lại có chút yên ắng đến lạ thường. Mọi thứ dường như đều đi vào quỹ đạo mà trước nay chưa từng có.
Những con người tưởng chừng đã quá quen thuộc không thể tách rời đã không còn bất kì mối liên quan nào gắn kết đến nhau.
Mọi thứ đã chấm dứt, quá khứ của bọn họ, những chuyện vừa mới xảy ra lại giống như một giấc mộng dài cuối cùng cũng phải tỉnh giấc.
Phó Cảnh Sâm chính là nam thần băng lãnh trong mắt mọi người, kiêu ngạo mà cao lãnh như ánh trăng cô độc trong đêm.
Cao ngạo đến mức dường như không có một ai có thể làm cậu cúi đầu.
Sự ôn nhu, ấm áp lặng lẽ của Phó Cảnh Sâm chỉ duy nhất dành cho một người.
Sẽ luôn có một Phó Cảnh Sâm ở sau lưng âm thầm bảo vệ Giang Hạ, vì cô mà làm tất cả.
Ai cũng nhìn được Phó Cảnh Sâm duy nhất đối với cô khác với tất cả mọi người chỉ riêng cô ngốc nghếch nhìn không ra.
Từ nhỏ Phó Cảnh Sâm đã ngỗ nghịch, phá phách. Lớn dần thì tính cách nghịch ngợm ấy chuyển sang trầm tĩnh, thu liễm hơn một chút .
Ví như im hơi lặng tiếng cầm đầu băng nhóm của trường. Tụ tập chơi bời, hút thuốc, nhuộm tóc, trốn học đánh nhau nhưng thành tích của cậu không bết bát ngược lại rất tốt.
Nhưng có lẽ do Phó Cảnh Sâm nổi tiếng du côn du đồ nên ít ai chú ý đến thành tích của cậu.
Người ta chỉ quan tâm đến cậu tụ tập đàn em, gây chuyện đánh nhau, tranh giành địa bàn, nói năng khó nghe, là kẻ không thể chọc vào. Chỉ cần là học sinh trong trường thì không ai không biết Phó Cảnh Sâm là lão đại của trường, giỏi nhất là chuyện đánh đấm càng khiến người ta khiếp sợ.
Điều đặc biệt chính là Phó Cảnh Sâm chính là người bảo kê của Giang Hạ.
Cụ thể chính là một lần trong giờ nghỉ trưa vô tình nghe được vài nam sinh đang nói chuyện với nhau.
Buổi trưa ngày hôm đó Phó Cảnh Sâm cùng Kiều Sinh vừa mới đi ăn về.
Mùa hè nóng bức liền rủ nhau ra sau trường đứng hóng mát.
Phó Cảnh Sâm ngay đúng lúc đứng ở phía sau bức tường hút thuốc.
Kiều Sinh đứng bên cạnh dựa lưng vào gốc cây lớn, hai tay đan lại giơ lên để phía sau đầu, lười nhác dùng chân đá mấy hòn sỏi xuống chiếc hồ nhỏ ngày đó.
Trong hồ nuôi một đám cá cảnh đủ loại màu sắc đang ngoi lên mặt nước bơi lượn, thấy nước đột nhiên bị động bọn chúng sợ hãi thi nhau bỏ trốn toán loạn xuống đáy hồ.
Ở phía bên kia cũng có hai ba đám nam sinh đi đến nói cười rôm rả. Có vài người ngồi xuống ghế đá ở cạnh bàn tròn nói chuyện phiếm không hề phát hiện ra còn có người khác.
"Nóng muốn chết!" Cậu nam sinh đầu đinh ngồi phịch xuống ghế, tay phẩy phẩy như đang quạt gió, khuôn mặt nhăn lại có chút đỏ ửng vì nóng bức.
"Ừ! Không biết bao giờ mới qua cái mùa hè này đây. Người tao cũng toàn mồ hôi, hôi muốn chết rồi."
Tiếng nói của bọn họ không quá to nhưng hai người lại nghe vô cùng rõ ràng.
Cũng chẳng bận tậm, ai làm việc nấy.
Mùa hè năm nay nóng như đổ lửa, hiển nhiên ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại.
Không khí oi bức như thiêu đốt da thịt dưới ánh mặt trời.
Dưới cái nắng 40 độ khiến cho mọi người đều nhăn nhó khó chịu.
Phó Cảnh Sâm đứng một lúc quần áo trên người cũng bị hơi nóng hấp vào nhưng trên mặt vẫn không lộ ra sự khó chịu nào.
Kiều Sinh nhìn ngắm đàn cá chơi đùa với chúng một hồi mới nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ. Cậu vỗ vỗ vai Phó Cảnh Sâm ra hiệu, khẽ hất cằm: "Gần đến giờ vào lớp rồi!"
Phó Cảnh Sâm gật đầu. Ném tàn thuốc xuống dưới chân, đút tay túi quần cũng cất bước đi.
Hai người mới đi chưa được mấy bước lại nghe thấy đám người bên kia đột nhiên có người nhắc đến Giang Hạ.
"À, chúng mày biết chuyện gì chưa?"
"Có chuyện gì thì mau nói. Dạo này trường chúng ta có tin gì nổi bật đâu"
Nam sinh vừa hỏi câu kia cũng không có để bọn họ chờ lâu, cũng không úp mở như vừa rồi tỏ vẻ thần bí nói :
"Giang Hạ, hoa khôi ở lớp bên cạnh ấy. Tao thấy một đám người chặn cô ấy ở con đường sau thư viện của trường. Không biết lại có chuyện gì? Cái đám lông bông kia muốn dẫn người đi chắc chắn cũng chẳng có gì chuyện gì tốt đẹp cho mà xem"
Một nam sinh mắt đeo kính cận dùng ngón tay đẩy gọng kính ở trên sống mũi, vội nói:
"Ở sau phía đối diện thư viện không phải là con đường dẫn đến trường học phụ cận à? Mày nhìn thấy có chính xác không đấy?"
"Tất nhiên ,chính mắt tao nhìn thấy, sai thế nào được. Với lại yên tâm đi, mắt tao không có bị cận như mày. Nhìn rất chuẩn xác đấy"
Lúc ấy Phó Cảnh Sâm đang bước đi đột nhiên vòng ngược lại đi sang phía tường bên kia. Kiều Sinh nghe thấy bọn họ nói vậy cũng mau chóng đến chỗ đám người.
Cả đám đang tụm lại nói chuyện với nhau không để ý có người đi đến.
Một đôi giày thể thao màu trắng mạnh mẽ nện lên mặt bàn chỗ bàn họ ngồi.
Cánh nam sinh được một phen giật mình vội vàng tránh ra, không biết chuyện gì xảy ra.
Đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy là Phó Cảnh Sâm thì không nhịn được sắc mặt ai nấy đều bị dọa cho không còn giọt máu.
Phó Cảnh Sâm túm lấy cổ áo một nam sinh đeo kính ,lạnh lùng hỏi:
"Cậu thấy cô ấy lúc nào?"
Tên nam bị túm thì sợ đến co rúm người, giọng nói run rẩy giải thích, lời nói cũng lắp bắp không còn rõ ràng như vừa rồi:
"Sâm ca, không... không phải tôi"
"Tôi biết! Còn không mau nói. Vừa rồi không phải các cậu còn đang nói đến Giang Hạ sao?"
"A... là Trác Kính nhìn thấy cô ấy"
Phó Cảnh Sâm nhìn nam sinh đeo kính chỉ vào người bên cạnh.
Ánh mắt sắc bén liền nhìn đến nam sinh kia.
Kiều Sinh sốt ruột đến mức cầu mày, giọng điệu mất kiên nhẫn thúc giục nói:
"Giờ đã là lúc nào rồi.Các cậu còn không mau nói cho rõ ràng"
Có lẽ bị khí thế của hai người doạ cho sợ hãi, đặc biệt là khí tức trên người Phó Cảnh Sâm quá cường đại, cậu ta như gà mổ thóc gật đầu lắp bắp nói:
"Là tôi...tôi nhìn thấy... Ban nãy khi ăn cơm xong tôi gặp đám du côn bên trường Nhị trung chặn cô ấy ở sau thư viện trường. Sau đó... đưa cô ấy đi đâu thì... tôi không biết"
Phó Cảnh Sâm cùng Kiều Sinh nhanh chóng chạy đến nơi. Cùng lúc đó cậu đã gọi cho Khang Tử cho người đi tìm.
Khang Tử là tên đàn em đắc lực của Phó Cảnh Sâm. Bên dưới cậu còn có đám đàn em chuyên phá phách, gây chuyện, lúc có việc bọn họ cũng làm rất được việc.
Hơn nữa với danh tiếng không mấy tốt đẹp của Phó Cảnh Sâm người thấy cậu chỉ muốn đi đường vòng. Giống như đám nam sinh ngoan ngoãn ban nãy khi gặp cậu liền run rẩy, sợ mất mật.
Vì thế đám học sinh trong trường khi gặp Phó Cảnh Sâm đều phải khách khí gọi một tiếng Sâm ca.
Trái ngược là Kiều Sinh từ nhỏ thân thể vốn không tốt, về đánh đấm đúng là không biết một chút gì, chính là một thư sinh văn nhã, dùng lí lẽ để đấu với người khác.
Hơn nữa gia đình Kiều gia có tiếng là danh gia vọng tộc, dòng dõi thư hương, thế nên Kiều Sinh luôn được giáo dục rất nghiêm khắc về nhân cách cũng như giáo dưỡng.
Tính tình không hề nổi loạn như Phó Cảnh Sâm, về mặt học tập là học sinh ba tốt, học trò cưng của thầy cô.
Tính cách của Kiều Sinh ai ai cũng yêu thích, rất được lòng giáo viên cùng bạn bè, luôn ôn nhu, lễ độ chọc người yêu mến.
Kiều Sinh ở trong miệng của các bậc phụ huynh luôn là tấm gương cho con họ học tập, xứng với danh xưng con nhà người ta.
Thỉnh thoảng trong trạch viện bọn họ cũng sẽ nghe thấy hoặc bắt gặp có vài người dăn dạy con liền lôi Kiều Sinh ra làm chuẩn mực khiến họ xấu hổ không thôi .
Thế nhưng lần này Kiều Sinh ấy vậy mà cũng theo cậu đi đánh người.
Nhắc đến Phó Cảnh Sâm lại làm cho người người sợ hãi, thầy cô thấy cậu liền thấy đau đầu, phẫn nộ, chính là khắc tinh của họ. Nam sinh gặp cậu liền muốn bỏ chạy.
Thầy cô giáo chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi quở trách:
"Phó Cảnh Sâm thành tích học tập của em tốt như vậy sao tính cách lại nổi loạn, ngỗ nghịch, không ai quản được như vậy? Giá như em dùng tinh lực để đánh nhau đều tập trung cả vào việc học tập thì tốt biết bao nhiêu".
Phó Cảnh Sâm căn bản không thích người khác dạy mình cách làm người.
Sau khi cho người đi tìm, hai người đã nhanh chóng nhận được địa chỉ chỗ Giang Hạ.
Cả hai vội vàng tìm đến chỗ quán nước mà Khang Tử đã báo.
Bọn họ thế nhưng cưỡng ép cô nghỉ học đến một quán ven đường sâu trong ngõ hẻm cách xa trường học.
Tên cầm đầu vì muốn ra vẻ trước mặt Giang Hạ miệng thì tỏ vẻ thân sĩ mời cô uống nước nói chuyện nhưng thực chất là mang theo người cưỡng ép cô đến.
Bị giữ lại đã quá giờ vào lớp ,tiết chiều nay cô có một bài kiểm tra quan trọng không thể bỏ qua. Giang Hạ vừa bực vừa vội nói thế nào tên kia cũng không chịu thả cô đi.
Hai người dây dưa, giằng có một hồi lâu vẫn chưa dứt.
Lúc ấy Giang Hạ cứng mềm không ăn. Khi tên cầm đầu dỗ ngọt cũng không được, vừa chạm đến tay cô muốn giở trò. Giang Hạ liền dùng một bạt tai cảnh cáo hắn. Chọc hắn ta tức điên, nóng nảy mắng người.
"Cmn cô đừng có làm kiêu. Ông đây cho cô chút mặt mũi còn nghĩ mình là thiên nga đấy à?"
"Cô ấy chính là thiên nga đấy. Mày có tin không?"
Một giọng nói không nhanh không chậm vang lên, vừa lạnh lẽo vừa lộ rõ sự kiêu ngạo, thách thức.
Lúc ấy đã là hai giờ rưỡi chiều. Ánh nắng oi bức gay gắt.
Bóng dáng hai nam sinh dáng dấp anh tuấn, nổi bật bước vào quán đặc biệt thu hút ánh mắt người.
Tên cầm đầu nhìn thấy Phó Cảnh Sâm thì giật mình, trong lòng có chút sợ sệt nhưng vẫn cố giả vờ trấn tính, trừng mắt nhìn hai người vừa mới vào.
Hắn tuy chưa từng đối mặt với Phó Cảnh Sâm nhưng cũng đã nghe đám đàn em nói qua cũng nhìn thấy Phó Cảnh Sâm qua ảnh chụp.
Chỉ thấy Phó Cảnh Sâm cười khẽ, nhìn tên cầm đầu. Sau khi kêu Khang Tử đi tìm người, Khang Tử cũng đã nói rõ về người này cho anh biết. Hắn là lão đại mới của trường Nhị Trung tên là Tôn Hãn.
"Các người muốn gì?"
Hắn hỏi nhưng không có một ai trả lời, không phải khinh thường hắn ra mặt đấy sao.Tôn Hãn tức đến nghiến răng.
Giang Hạ thấy người đến là Phó Cảnh Sâm cùng Kiều Sinh thì vội vàng chạy lại đứng sau lưng bọn họ.
Kiều Sinh quay đầu nhẹ giọng quan tâm hỏi thăm: "Cậu không sao chứ?"
Giang Hạ lắc đầu, lại chỉ đám người kia tố cáo: "Tớ không sao. Chỉ là tự nhiên đám người kia chặn đường rồi bắt ép tớ đến đây. Cậu ta còn hung dữ mắng tớ, tớ nói thế nào cũng không chịu thả tớ đi"
"Ừ! Tớ hiểu rồi"
Phó Cảnh Sâm đưa mắt ra hiệu cho Kiều Sinh.
Kiều Sinh hiểu ý, bình thản nắm lấy cổ tay Giang Hạ kéo ra ngoài.
Giang Hạ còn chưa chịu đi quay đầu thấy Phó Cảnh Sâm còn đứng đó thì không quên thúc giục anh:
"A Sâm ,chúng ta đi thôi!".
"Ừ! Hai cậu đi trước đi. Tớ còn có chút việc chưa giải quyết"
"Vậy được, mình với A Sinh đợi cậu ở bên ngoài".
"Không phải lát nữa có tiết kiểm tra sao? A Sinh cậu đưa cô ấy đi trước đi. Tớ cũng sẽ giải quyết nhanh"
Đợi hai người đi rồi, Phó Cảnh Sâm mới chậm rãi ngồi xuống.
Nãy giờ chỉ trôi qua vài phút, đám đàn em của Tôn Hãn đã bị đám người Khang Tử ép hết ra ngoài.
Trong quán vẫn còn khách và bàn của Phó Cảnh Sâm.
Chiếc quạt gió cũ đã lâu phả ra hơi nóng hầm hập, thi thoảng lại phát ra tiếng kèn kẹt khó chịu.
Tự nhiên người bị mang đi lại thấy đàn em của mình cũng bị đưa hết đi. Tôn Hãn tức đến mức đập bàn đứng bật dậy chửi mắng:
"Cmn mày cho rằng mày là ai mà dám lấy người của tao đi hả? Khôn hồn thì mau cút đi".
"Tao cho mày đứng lên chưa ?".
"Mày..."
Chân của Tôn Hãn đột nhiên khụy xuống đất. Một phát đạp này chính là đạp vào ống chân hắn, đau đến mức Tôn Hãn quỳ luôn xuống, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Phó Cảnh Sâm thản nhiên đứng dậy, phủi tay:
"Không phải mày rất hung hăng sao? Lão đại trước của chúng mày còn phải gọi tao một tiếng "Ông nội" đấy. Đám đàn em của mày không nói trước cho mày biết?"
Tôn Hãn dường như tức giận phát điên, hắn ta không chịu lép vế, cố gắng đứng dậy, vừa muốn vung nắm đấm lên lại bị Phó Cảnh Sâm nghiêng người dễ dàng tránh đi.
Sau khi đánh cho Tôn hãn nằm bẹp dí dưới đất. Phó Cảnh Sâm mới ngồi xuống cạnh đầu hắn, vỗ vỗ vài cái.
"Cũng có chút bản lĩnh nhưng không may cho mày hôm nay lại gặp tao? Mày trêu chọc ai không trêu chọc lại cứ thích phải trêu chọc người của tao làm gì"
"Xưa nay tao luôn rất rõ ràng. Đánh người cũng phải có lí do đàng hoàng" Phó Cảnh Sâm nhướng mày, lạnh lùng chậm rãi nói ra từng chữ: "Nói cho mày biết người mày mang đi chính là Giang Hạ, cô ấy có tao bảo kê. Cho nên mày đụng đến cô ấy chẳng khác nào mày đang đụng đến vảy ngược của tao cả".
Tôn Hãn nằm dí dưới đất sợ hãi, cánh tay bị vặn ngược gần như sắp gãy, liều mạng muốn bỏ chạy lại bị Phó Cảnh Sâm dễ dàng kéo lại.
Đáy mặt cậu loé lên tia sáng lấp lánh nhưng khi nhìn đến Tôn Hãn lại là một mặt lạnh như băng.
"Còn nữa, mày nghe cho rõ. Không phải cô ấy ảo tưởng mà cô ấy chính là thiên nga, còn là một con thiên nga vô cùng kiêu hãnh. Mày nói xem tao nói có đúng không?"
Tôn Hãn đã đau đến đứng cũng không thể đứng thẳng, chỉ có thể ôm bụng đay, không ngừng gật đầu, kinh hãi lắp bắp nói:
"Phải... Phải là em có mắt không tròng... Lần sau tuyệt đối không dám nữa.A... Không... Nếu gặp cô ấy em cũng sẽ cung kính chào hỏi"
Từ ngày sự việc được truyền đến tai mọi người. Dù không ai nói ra nhưng hỏi đều ngầm hiểu được Giang Hạ chính là điều tối kị nhất của Phó Cảnh Sâm.
Giang Hạ luôn là bảo bối được treo trên đầu quả tim, là đại tiểu thư của Giang Gia, lớn lên dáng vẻ lại cực kì xinh đẹp, tính cách ôn nhu.
Vẻ bề ngoài thanh thuần, sạch sẽ đối với mọi người luôn là nhẹ nhàng nhưng lại luôn làm cho người ta có cảm giác xa cách, là đoá hoa kiêu ngạo trong lòng nam sinh luôn làm nữ sinh khác phải ghen tị.
Gia thế của Giang Hạ rất lớn. Giang gia là huyết mạch kinh tế của thành phố, bố cô lại là thị trưởng của Giang Thành.
Nếu nói về gia thế và giáo dưỡng thì Kiều Sinh và Giang Hạ, hai người bọn họ nhìn như thế nào cũng thực rất xứng đôi.
Trong trạch viện từ già đến trẻ đều thực yêu thích hai người chỉ có Phó Cảnh Sâm tính cách cao ngạo, lạnh lùng đối với người khác đều dùng dáng vẻ không để ai trong mắt khiến người có lòng với cậu cũng không dám tới gần.
Ba người bọn họ từ nhỏ quen biết, cùng nhau chơi đùa, lớn lên trong trạch viện.
Năm đó khi Phó Cảnh Sâm 4 tuổi Mộc Chuẩn Lan liền mang hắn theo cùng đến Giang Gia xin làm người giúp việc.
Kiều Sinh mới thật sự là bạn thanh mai trúc mã quen biết Giang Hạ từ trong trứng nước, sớm hơn Phó Cảnh Sâm 4 năm.
Kiều Sinh là nhị thiếu gia nhà họ Kiều, hai người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ trong trạch viện, được người lớn hai gia đình đính ước từ trong bào thai.
Lúc Phó Cảnh Sâm đến đây luôn bắt gặp Giang Hạ theo sau Kiều Sinh đòi chơi cùng.
Từ lúc xuất hiện thêm Phó Cảnh Sâm liền trở thành bộ ba nổi tiếng trong trạch viện cũng như ở trường .
Phó Cảnh Sâm luôn biết cho dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi nữa thì khoảng cách của cậu cùng họ đều là không cùng một thế giới.
Nhưng khác biệt lớn như vậy bọn họ đều có thể ở chung một chỗ.
Ngày hôm ấy, ngón tay run rẩy bị Giang Hạ chậm rãi siết chặt lại, cô lạnh nhạt nhìn Phó Cảnh Sâm, ánh mắt khẽ chuyển chỉ bình thản xoay người, giọng nói của cô không mang theo một chút tình cảm nào khác.
"Ngày mai tôi sẽ cho người dọn hết tất cả những đồ đạc còn sót lại của dì Mộc và cậu ra ngoài. Hiện tại hai người chính thức đã không còn quan hệ đến người của Giang gia nữa."
Phó Cảnh Sâm chỉ cảm thấy từng đợt lạnh lẽo, đau đớn chạy thẳng vào tim đến mức hít thở cũng khó khăn.
"Phó Cảnh Sâm, chỉ cần cậu cả đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa thì tôi sẽ tin."
Ngày đó Phó Cảnh Sâm thật lâu nhìn theo bóng lưng của Giang Hạ. Thật sâu bên trong đôi mắt vẫn luôn là hình bóng của cô giống như lần cuối cậu muốn in sâu hình bóng này vào trong tâm trí.
Chỉ vì gia thế, xuất thân cùng tính cách của cậu mọi người đều cho rằng là cậu sai sao?
Ngày đó không biết Phó Cảnh Sâm đã rời đi như thế nào. Cũng không biết rằng một khắc khi Giang Hạ xoay người, nước mắt của cô không kiềm chế được rơi xuống không ngừng.
Thân thể đau ,trái tim cũng đều đau giống như không còn là của chính mình nữa.
Thứ tình cảm mà cô trân trọng, cẩn thận gìn giữ cũng không còn.
Giang Hạ ngày đó ở trong từ đường nhà họ Giang quỳ suốt một ngày một đêm.
Mấy ngày sau đó Phó Cảnh Sâm không đến trường, Giang Hạ cũng không đi học.
Một tuần sau Giang Hạ cũng bắt đầu đi học trở lại, trong thời gian đó thi thoảng cô sẽ vào viện thăm Kiều Sinh, đôi lúc sẽ phụ giúp mẹ Kiều chăm nom cậu thay bà.
Tin đồn trong trường mấy ngày nay càng trở nên bùng nổ, mọi người thi nhau xôn xao bàn luận.
Ai ai cũng nói Kiều Sinh bị bọn côn đồ đánh trọng thương, có lẽ cả đời sẽ mãi mãi ở trên giường làm người thực vật.
Có tin đồn thật thật giả giả nghi ngờ là nhóm bạn xấu của Phó Cảnh Sâm nên bộ ba của bọn họ cũng tan rã.
Nhưng vấn đề này cũng đã không còn quan trọng nữa.
Hiện giờ Giang Hạ đi học lại cũng không còn thấy Phó Cảnh Sâm đi cùng .
Tin tức cũng bị bịt kín, mọi người trong trường đều không biết Kiều Sinh có thật sự bị thương hay không, hay đã rời đi đâu mà nghỉ học.
Còn Phó Cảnh Sâm lại chuyển trường đến nơi khác, người quen biết đều buồn bã, tiếc nuối cho tình cảm tốt đẹp giữa bọn họ. Cũng có những người ghen tị hả hê, cười cợt trong lòng, âm thầm bàn tán sau lưng.
Giang Hạ trước kia luôn làm cho mọi người hâm mộ. Giống như nàng công chúa được tất cả sự cưng chiều cùng yêu thương của mọi người.
Bạn thanh mai trúc mã của cô đều là hai nam thần học bá nổi tiếng của trường.
Giang Hạ lại vừa có gia thế tốt giống như mọi thứ tốt đẹp trên đời này đều bị thu hút bởi cô.
Cuộc sống từ nhỏ đã luôn được bảo bọc nuông chiều. Thế giới của cô luôn vây quanh bởi tia sáng của ánh hào quang, chưa bao giờ biết đến muộn phiền.
Trước kia đã từng hạnh phúc, tốt đẹp khiến bao người ước ao có được.
Bây giờ có người liền cảm thấy tiếc nuối.
Giang Hạ không còn giống như xưa luôn cười nói vui vẻ, ánh mắt lúc nào cũng luôn mang theo ý cười.
Sau khi chuyện đó xảy ra Giang Hạ thường trầm mặc, ít nói hơn rất nhiều.
Trên khuôn mặt không thể giấu nổi vẻ tiều tụy đi trông thấy, ánh sáng lấp lánh nơi đáy mắt giống như bị dập tắt ảm đạm, u buồn.
Nhưng dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì trái đất vẫn vận hành theo guồng quay vốn có.
Giang Hạ ngày ngày vẫn đi học đến trường, tham gia các hoạt động của lớp, nỗ lực rèn luyện vươn lên, chăm chỉ học tập.
Chỉ khác là tan học Giang Hạ chỉ còn một mình, lủi thủi ra về .
Sau một thời gian tất cả những thứ khác đều trở về trạng thái sinh hoạt của trước kia.
Từ ngày đó cũng nghe tin Phó Cảnh Sâm chuyển trường đi nơi khác, cũng không biết là nơi nào.
Tin tức chấn động này càng làm cho bọn họ thêm suy đoán nguyên nhân Kiều Sinh biến mất thực sự có liên quan đến Phó Cảnh Sâm.
Sau khi có người chứng thực tin tức này, trường lại rầm rộ thêm lần nữa.
Những lời xì xào bàn tán, chửi mắng cũng đổ dồn về Phó Cảnh Sâm nhưng cũng không một ai đứng ra bênh vực bảo vệ.
Trường học từ ngày không còn lão đại đám đàn em cũng bớt ngỗ nghịch.
Không khí của trường lại có chút yên ắng đến lạ thường. Mọi thứ dường như đều đi vào quỹ đạo mà trước nay chưa từng có.
Những con người tưởng chừng đã quá quen thuộc không thể tách rời đã không còn bất kì mối liên quan nào gắn kết đến nhau.
Mọi thứ đã chấm dứt, quá khứ của bọn họ, những chuyện vừa mới xảy ra lại giống như một giấc mộng dài cuối cùng cũng phải tỉnh giấc.