• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tấm lưng của Giang Hạ chợt cứng đờ, cô chưa từng tìm hiểu kĩ về mấy cái quy tắc ở những nơi thế này.

Hiển nhiên sẽ không thể ngờ tới.

Lần này sơ xuất để lộ ra một sai sót lớn như vậy.

Đầu óc Giang Hạ khẽ chuyển, cô cắn môi, lấy lại bình tĩnh, cố tình ép giọng xuống: "Xin lỗi ngài, là do tôi đang bị cảm cúm, để tránh lây nhiễm cho khách nên mới phải đeo khẩu trang."

"Thế sao"? Ánh mắt Phó Cảnh Sâm sắc bén vẫn chưa hết nghi ngờ nhìn chằm chằm bóng lưng kia.

Bàn tay Giang Hạ đang nắm chốt cửa phòng bị câu hỏi này làm cho luống cuống, chỉ có thể gật đầu chắc nịch.

Giang Hạ đứng thẳng lưng vận dụng tất cả những gì trong nghề diễn xuất của bản thân, cố làm ra một dáng vẻ bình thản nhất có thể.

Hồi lâu sau, cũng không thấy người phía sau phản ứng lại, hiện tại đi không được mà ở lại cũng không xong.

Giang Hạ cũng không dám quay người lại, cảm giác có một đôi mắt sắc bén đang dừng lại trên người mình.

Bị người khác nhìn chằm chằm không khỏi khiến Giang Hạ có cảm giác chột dạ, không được thoải mái, cô có chút mất tự nhiên nói:

"Nếu ngài không còn có điều gì phân phó, tôi xin phép đi trước."

Phó Cảnh Sâm đánh giá từ trên xuống dưới cô một hồi, thần sắc nghiêm nghị, thâm trầm.

"Tôi nhớ không nhầm đồ trên xe cô là đồ mà tối nay tôi đã gọi, có thể nhầm được? Vậy phòng cô muốn đến là phòng nào?"

"Tôi... tôi..."

Giang Hạ ấp úng nửa ngày cũng không nói được câu gì càng làm Phó Cảnh Sâm khẳng định suy đoán trong lòng.

Giang Hạ lại đang tự trách chính mình tại sao lại không hỏi kĩ người mà Uý Thuần đang theo đuổi cơ chứ.

Hơn nữa cô thực sợ bị Phó Cảnh Sâm phát hiện ra cô cùng Uý Thuần đang âm mưu muốn làm chuyện xấu với anh...

Trong khi cô còn đang không biết làm sao để có thể thoát thân ra ngoài mà không bị nghi ngờ thì đột nhiên bị một vật cứng rắn chạm vào sau gáy mang tới cảm giác lạnh lẽo.

Nhìn người trước mặt chột dạ giống như làm việc xấu, lấm la lấm lét.

Dáng vẻ lén lút, sợ hãi của cô không thể không làm người khác nghi ngờ.

Ánh mắt Phó Cảnh Sâm loé lên tia cảnh giác, một chút cũng không nghĩ ngợi, nhanh chóng rút chiếc súng được giấu dưới ghế ra chĩa thẳng sau đầu cô gái kia.

"Hiện tại cô có 3 giây, làm theo lời tôi nói lập tức quay lại tháo khẩu trang ra, ngẩng mặt lên."

Phó Cảnh Sâm lạnh lùng ra một loạt mệnh lệnh cho cô. Đáy mắt ẩn chứa vẻ hung ác, nham hiểm.

Giang Hạ trợn tròn mắt kinh hãi, hô hấp cũng cứng lại, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt trực trào ra.

Bên tai lúc này chỉ còn âm thanh đếm số của Phó Cảnh Sâm giống như một cái máy hẹn giờ.

Phó Cảnh Sâm ngược lại cực kì thiếu kiên nhẫn. Nói đếm liền đếm, khoé môi động đậy, bắt đầu đếm:

"3"

"2"

...

"A... anh đừng bắn..."

Giang Hạ giật thót mình quay người lại, hai tay ôm chặt bảo vệ đầu vì sợ hãi. Cô thật sự sợ đến mức co rúm lại, cảm nhận họng súng lạnh lẽo cứng rắn giờ phút này đang mạnh mẽ chạm vào trán cô không chút độ ấm.

Phó Cảnh Sâm vẫn không chút mềm lòng, chân mày càng nhíu chặt hơn, lạnh giọng ra lệnh:

"Tháo khẩu trang ra!"

Giang Hạ cúi gằm mặt, bên trong lớp khẩu trang sắc mặt đã tái nhợt. Cô nhắm chặt mắt đưa tay run run chạm đến dây khẩu trang ở bên tai.

Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bật mở, hai người từ bên ngoài giống như tên bắn vọt vào trong phòng, Uý Thuần lao đến cực kì sợ hãi chạy lại ôm lấy Giang Hạ, vội vã hỏi:

"Cậu không sao chứ?" Nhìn người đến là Uý Thuần hai chân cô lúc này tựa như đã mềm nhũn, bàn tay nắm lấy cánh tay Uý Thuần không ngừng run rẩy, trên trán rịn mồ hôi lạnh.

Giang Hạ chỉ cúi thấp khẽ lắc đầu coi như đáp lại. Uý Thuần cũng không nhận ra điểm gì khác thường chỉ cho là vì Giang Hạ vừa bị doạ sợ.



Phàm Tư Duệ nhanh chóng lôi Giang Hạ cùng Uý Thuần về phía sau, đứng chắn trước hai người họ, cũng bị cảnh tượng vừa rồi doạ không ít.

Mũi súng hiện tại đang dừng ở trước ngực Phàm Tư Duệ.

"Lão Sâm... bình tĩnh, có gì thì từ từ nói."

Phó Cảnh Sâm lạnh lùng nhìn hai người vừa mới xông vào phòng, cũng không thèm hạ súng xuống, hất cằm về phía hai cô gái kia, ánh mắt nhìn chằm chằm Phàm Tư Duệ:

"Cậu quen biết bọn họ?"

Phó Cảnh Sâm không giống như hỏi mà là khẳng định.

Người thông minh như Phó Cảnh Sâm chỉ nhìn qua cũng đã đoán ra nhưng anh không muốn tự mình vạch trần mà muốn Phàm Tư Duệ biết điều tự giác nói ra.

Khoé miệng Phàm Tư Duệ giật giật, đến cười cũng có chút miễn cưỡng, bất đắc dĩ nói:

"Tất cả chỉ là hiểu nhầm mà thôi."

"Hiểu lầm?"

Phó Cảnh Sâm hạ súng xuống, cong môi cười khẩy, giọng điệu giễu cợt nhìn lướt qua cô gái vừa xông vào:

"Cô ta lần trước mò được vào phòng tôi, không phải cũng nhờ có một tay của cậu nhúng vào sao? Cậu nói thử xem hiểu lầm ở chỗ nào?"

Phó Cảnh Sâm nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, tức giận ném súng lên mặt bàn. Không chút khách khí nói.

Phàm Tư Duệ á khẩu, có chút nghẹn họng không biết nên nói gì mới phải.

Uý Thuần bị nhắc đến không khỏi trong lòng run sợ. May mắn là cô vào kịp nếu như không phải thấy Giang Hạ thời gian lâu chưa ra, cô lại có dự cảm không lành, suy nghĩ một lát, gọi điện cho Phàm Tư Duệ.

Hắn nghe xong sắc mặt biến đổi, tiếng nói cũng lộ ra tức giận:

"Uý Thuần, cậu bị điên sao? Yêu đến não úng nước rồi à mà lại dám giở trò với cậu ta. Nếu Phó Cảnh Sâm mà biết được hai người sẽ chết chắc?"

Sự thật đã chứng minh Phàm Tư Duệ nói không hề sai.

Lúc đó Uý Thuần cũng vội vã chạy đi tìm Phàm Tư Duệ kể rõ cho hắn nghe mọi chuyện.

Sắc mặt Phàm Tư Duệ càng thêm ngưng trọng, hai người không nói một lời gấp gáp chạy đi tìm phòng của Phó Cảnh Sâm.

Trái tim Uý Thuần đang bị kéo căng trong lồng ngực giờ phút này mới có thể bình thường trở lại.

Nhìn đến Phó Cảnh Sâm mái tóc đỏ rực như lửa, còn đang mặc áo choàng tắm, trên mái tóc vẫn còn hơi nước từ đôi mắt đến chiếc mũi cao, bờ môi mỏng đều mang theo vẻ đẹp ma mị, quyến rũ câu hồn nhưng chỉ có ánh mắt sắc lạnh cùng tức giận kia đem lại hơi thở hung ác cũng đủ khiến Uý Thuần sợ đến kinh hồn bạt vía rồi.

Uý Thuần hiện tại nào có tâm tư chiêm ngưỡng cái đẹp, sắc mặt nhợt nhạt đứng chắn phía trước Giang Hạ lại sợ hãi nhuốt nước bọt cúi gằm mặt.

Sau khi chờ Phó Cảnh Sâm đi thay một thân y phục chỉnh tề đã là 5 phút sau.

Bầu không khí trong phòng căng thẳng gượng gạo, ngột ngạt đến khó thở vẫn không có dấu hiệu tốt hơn.

Phàm Tư Duệ ngày thường dáng vẻ cà lơ phất phơ nhưng thấy vẻ mặt bình thản, lạnh lẽo, đáy mắt âm trầm của Phó Cảnh Sâm bây giờ thì biết chắc rằng lần này thực sự đã chọc giận anh rồi.

Hiện tại lại mang dáng vẻ nghiêm túc, cẩn trọng. Hắn liếm môi, cổ họng có chút khô khốc, lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng:

"Sâm, lần này cậu có thể nể giao tình giữa chúng ta mà bỏ qua cho bọn họ không? Có lẽ hai người họ cũng chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện này thôi."

"Nếu tôi không nể mặt cậu, hiện tại bọn họ còn có thể đứng ở đây bình an vô sự?" Phó Cảnh Sâm lạnh lùng liếc xéo hắn ta: "Chuyện gì xảy ra một lần thì còn có thể coi là nhất thời hồ đồ. Cậu có dám nói với tôi, thứ mà họ mang đến kia sẽ không có bất cứ vấn đề gì không? Cậu đây không phải là đang giúp bọn họ tính kế tôi à! Phàm Tư Duệ, cậu nghĩ là tôi cũng ngu ngốc như cậu?"

Phó Cảnh Sâm bị anh ta chọc tức không ít, anh dùng ngón tay lôi kéo caravat đã được thắt chỉnh tề nới lỏng xuống, cố hít sâu một hơi kìm nén lửa giận đang muốn bạo phát ra ngoài.

Trên khuôn mặt anh tuấn mang theo khí thế cực kì bức người, cảm giác không khí trong phòng cũng lạnh đi mấy phần.

"Được. Muốn tôi bỏ qua chuyện này không bằng để cho bọn họ uống hết chỗ rượu này đi."

Thân thể Giang Hạ khẽ run lên. Ai nhìn vào cũng tưởng rằng khi nãy cô có lẽ đã bị doạ đến mức sợ hãi không dám ngẩng mặt lên.

Đứng bên cạnh, Uý Thuần toàn thân cứng ngắc, ánh mắt sợ hãi nhìn chai rượu whisky trước mặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Việc cô ta đột nhiên xuất hiện ở đây, lại còn bị Phó Cảnh Sâm nói trúng tim đen. Uý Thuần lo sợ cắn chặt môi, sự ác độc tuyệt tình của anh cô đã được lĩnh giáo qua nếu nói không sợ hãi thì chính là nói dối.

Phàm Tư Duệ vẫn còn có chút biết thương hoa tiếc ngọc, vừa định mở lời giải vây đã bị cặp mắt sắc lạnh của Phó Cảnh Sâm nhìn chằm chằm mang theo ý vị cảnh cáo "Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu" cho nên lời đến miệng hắn ta lại nhuốt vào.

Phàm Tư Duệ biết mình không thể nói lý, đành đứng sang một bên.

Hắn hiểu trước giờ Phó Cảnh Sâm làm việc hay giải quyết vấn đề đều rất dứt khoát, ra tay cũng rất máu lạnh.



Hơn nữa Phó Cảnh Sâm chỉ làm đến mức này coi như là đã nể mặt anh lắm rồi cũng như cho bọn họ một bài học.

Phàm Tư Duệ biết đứng ra nói giúp cũng vô ích, không biết chừng chọc giận vị thái tử kia còn khiến hai người họ khó mà rời khỏi đây.

Giang Hạ từ đầu tới cuối luôn cúi đầu nhưng vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt như lưỡi dao của người kia thi thoảng đặt trên người cô.

Phó Cảnh Sâm không thấy được vẻ mặt của Giang Hạ mà chỉ thấy được biểu tình kinh hãi cùng khuôn mặt trắng bệch của Uý Thuần.

Ánh mắt anh thâm thúy, sắc lạnh liếc cô ta, khẽ nhếch môi cười nhạt:

"Sao? Không muốn uống?"

"Được! Tôi uống." Uý Thuần nắm chặt tay, bước lên một bước chắn trước người Giang Hạ. Ánh mắt nhìn chằm chằm chai rượu lớn, trong lòng sợ hãi nhưng cô không muốn mình là người gây ra chuyện lại làm liên lụy đến người khác.

Đáng lẽ ra cô nên nghe lời khuyên của Giang Hạ buông bỏ từ sớm. Có lẽ sẽ không thê thảm như hiện tại.

Người đàn ông này xác thực là ma quỷ cô không nên dây vào.

"Cô ta."

Chân mày đen khẽ nhăn lại, đáy mắt sâu như đầm nước lạnh, ngón tay Phó Cảnh Sâm chậm rãi chỉ về hướng Giang Hạ, bình tĩnh lặp lại một lần nữa:

"Tôi là muốn cô ta uống!"

Không biết xuất phát từ lí do gì nhưng Phàm Tư Duệ lại luôn có cảm giác ngày hôm nay Phó Cảnh Sâm rất lạ, luôn muốn làm khó dễ cô gái kia.

"Chuyện này đều là do tôi nhờ cô ấy..."

"Được."

Không chờ Uý Thuần nói hết, Giang Hạ đột nhiên cắt ngang, cô kéo lấy tay Uý Thuần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chai rượu trên xe đẩy cũng chưa từng liếc anh đến một lần, âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy kiên quyết:

"Mong anh giữ đúng lời hứa, nếu uống hết sẽ thả chúng tôi đi."

"Nếu không, cô có thể quỳ xuống cầu xin tôi. Tôi có thể xem xét thái độ thành khẩn của cô mà bỏ qua cho các người."

Từ giọng nói của Phó Cảnh Sâm, Giang Hạ không khó nhận ra được nụ cười khẩy mang theo sự khinh thường cùng bỡn cợt. Anh ta muốn làm cho cô mất hết mặt mũi.

Giọng Giang Hạ thoáng trở nên lạnh lùng, một chút do dự cũng không có dứt khoát cự tuyệt:

"Không cần. Tôi uống."

Phó Cảnh Sâm khoé miệng khẽ cong lên, nội tâm có chút hứng thú, không nói hai lời liền đáp ứng.

Ngược lại Uý Thuần lại sợ hãi không thôi. Đừng nói một nửa chỗ này, bình thường Giang Hạ còn không đụng đến một giọt rượu, sao có thể ngây ngốc đồng ý với yêu cầu của anh ta được chứ. Đây còn là loại rượu mạnh uống hết chỗ rượu này là điều không thể.

Người này căn bản là không muốn bỏ qua cho bọn họ.

Uý Thuần thấy Giang Hạ vẫn cương quyết muốn uống thì gấp đến độ giữ chặt tay cô lại.

Nhìn vẻ mặt lo lắng, sốt ruột của Uý Thuần. Giang Hạ khẽ lắc đầu, đưa mắt trấn an cô ấy.

Phàm Tư Duệ vẫn là không thể đứng im trơ mắt nhìn, hỏi lại một lần nữa:

"Cô thực sự muốn uống?"

Cô còn lựa chọn nào khác sao? Chả nhẽ cầu xin anh ta.

Bắt ép một người quỳ gối trước mặt người khác hơn nữa người đó còn là Phó Cảnh Sâm. Cô thực sự không làm được.

Giang Hạ cũng không đáp lại, chỉ bước lên phía trước cầm lấy chai rượu, bật nắp ra.

Tuy là vẻ ngoài bình đạm như không có gì nhưng trong lòng Phó Cảnh Sâm không khỏi có chút tán dương cô gái này bởi những người phụ nữ anh gặp ở tình cảnh này họ sẽ không như cô, sẽ không màng thể diện cũng không sợ mất mặt mà ngay lập tức có thể quỳ gối khóc lóc cầu xin sự tha thứ.

Cô gái nhỏ này thực có chút bản lĩnh.

Ngược lại Giang Hạ không thể biết được Phó Cảnh Sâm đang nghĩ gì. Cô chỉ đang nghĩ nếu trốn tránh cũng không được thì nên hiên ngang đối diện, không phải tốt hơn sao. Giang Hạ nâng tay lên lúc này mới bình thản gỡ khẩu trang xuống, ánh mắt cũng không chớp, cầm chai rượu lên trực tiếp ngửa cổ uống.

Ban đầu Phó Cảnh Sâm vẫn giữ tư thái thong dong xem kịch vui giống như một kẻ ngoài cuộc.

Ánh mắt cũng không chớp lấy một lần, thản nhiên đánh giá người trước mặt. Nhưng đến khi cô ta tháo lớp khẩu trang xuống.

Ánh mắt anh co rút lại, trong đồng tử phản chiếu khuôn mặt kia vô cùng rõ ràng, chân thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK