Ánh trăng sắp tàn yếu ớt chiếu rọi qua khung cửa sổ vào một góc phòng.
Trên sàn nhà in lên một bóng người cao lớn.
Phó Cảnh Sâm đứng từ xa nhìn chằm chằm người nằm trên giường một hồi lâu mới chậm rãi tiến lại gần.
Trên người cô đã được thay một bộ quần áo mới. Hàng mi cong dài rủ xuống phủ một bóng mờ nhạt trên gò má trắng nõn. Gương mặt tuy có chút nhợt nhạt nhưng không hề giảm bớt đi được vẻ xinh đẹp, kiều diễm. Ngược lại thêm phần yếu ớt, nhu nhược khiến người ta thương xót.
Cô ngủ rất an tĩnh. Dáng vẻ vẫn như trước kia cực kì ngoan ngoãn.
Khoé môi Phó Cảnh Sâm chầm chậm cong lên nở một nụ cười chua xót dường như không cần biết cô có nghe được hay không, đứng đối diện với người đang ngủ say giấc kia lại nhẹ nhàng lên tiếng.
"Hoa lê nhỏ... thật lâu không gặp!"
Giọng nói trầm ấm, ôn nhu lại không che đậy được bi thương nồng đậm ngập tràn nơi đáy mắt.
Bảy năm xa cách, hai nghìn năm trăm năm mươi lăm ngày mòn mỏi trong nhớ nhung vô vọng.
Từ hi vọng, cuồng nhiệt như sấm rền gió cuốn, mong chờ rồi lại thất vọng, lãnh đạm đến buông xuôi, phẫn nỗ, căm hận đến tận xương tủy và rồi lại có thể bình tĩnh đối diện đến lạ thường.
Nhớ nhung khắc cốt ghi tâm cũng bị bụi phủ che mờ, đã sớm nguội lạnh.
Thế giới như chìm trong ngữ khí mang theo sự triền miên day dứt, hoài niệm. Cảm giác nhung nhớ khôn nguôi lại bi thương tang tóc như kéo người ta về từ rất lâu, rất lâu trước đó.
Phó Cảnh Sâm mới chỉ là đứa trẻ 5 tuổi được mẹ dẫn vào trang viên Hạ Uyển, đứng trước mặt hai vợ chồng Giang Gia và đứa con gái mới 4 tuổi của họ.
"Chào ông bà chủ! Tôi tên là Mộc Chuẩn Lan. Ngày hôm qua dì Trương cũng đã nói qua với ông bà rồi nên tôi mới dám tới đây thưa chuyện. Tôi là người của thành phố khác mới xin vào làm giúp việc, trong nhà còn có một đứa con trai còn nhỏ tuổi, hai mẹ con trước giờ đều nương tựa vào nhau mà sống nhưng vì mới chuyển đến đây còn chưa kiếm được việc làm. Tôi lại không có tiền để thuê được chỗ ở nên đành phải dẫn con theo. Chỉ xin được ông bà chủ thương xót thu nhận. Hai mẹ con tôi chỉ cần có chỗ ở và ngày ngày có cơm ăn còn lại cũng không dám đòi hỏi tiền bạc gì cả."
Nói rồi mẹ cậu kéo cậu lên phía trước giới thiệu: "Đứa bé này là con trai tôi, tên là Phó Cảnh Sâm nó cũng rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Tôi sẽ cố gắng để ý thằng bé thật kĩ không để gây ra rắc rối gì cho ông bà."
"A Sâm, đây là Giang lão gia và Giang phu nhân, còn vị kia là Giang tiểu thư. Con mau chào hỏi đi."
Ngày ấy cậu bé ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ, rụt rè bước lên, ngẩng đầu nhìn hai người ăn mặc sang trọng đang ngồi trên hai chiếc ghế lớn ở trước mặt kia.
Cậu bé rất lễ phép nghe lời, vội vàng cúi chào hỏi từng người nhưng đến khi ngước nhìn cô bé trước mắt.
Tiếng nói của cậu chợt im bặt, cô bé cũng đang mở to đôi mắt xinh đẹp đầy tò mò nhìn cậu, đôi môi đang cong lên nở nụ cười thân thiện giống như thực lòng chào đón cậu và mẹ của cậu vậy.
Cô bé có khuôn mặt xinh đẹp, hai má bánh bao tròn xoe đáng yêu, đôi mắt long lanh ánh lên tia sáng lấp lánh.
Trên đầu thắt hai bím tóc nhỏ xinh có gắn cái nơ màu hồng làm cậu liên tưởng đến mấy con búp bê mà cậu thường thấy bọn con gái ở tiểu khu ngày trước cậu ở cùng nhau chơi đùa.
Khí nóng trên mặt cậu đột nhiên bốc lên. Hai má Phó Cảnh Sâm có chút đỏ bừng.
Cậu bé xấu hổ trong giây lát vội vàng cúi đầu, ấp úng chào hỏi: "Chào... tiểu thư, ngài khoẻ."
Ngày ấy cậu cùng Giang Hạ sống dưới một mái nhà. Chỉ có điều mẹ còn có cậu nên thời gian sau hai mẹ con được sắp xếp ăn và ngủ trong một căn nhà nhỏ ở phía tây của biệt thự.
Phó Cảnh Sâm cũng quen biết thêm tiểu thiếu gia nhà họ Kiều. Hai nhà Giang và Kiều là thế gia.
Thế nên Kiều Sinh từ bé đã là con của gia đình danh gia vọng tộc,tính cách trầm ổn, ôn nhu.
Hai nhà Giang - Kiều lại có giao tình từ trước lại ở trong cùng một trạch viện. Kiều Sinh hiển nhiên cũng sẽ rất được chào đón, cậu cũng rất hay thường xuyên tới lui Giang Gia.
Hai đứa trẻ Giang gia và Kiều gia vì thế đã thân ngày càng trở nên thân thiết vô cùng.
Cho đến khi giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim là Phó Cảnh Sâm thì trở thành bộ ba ăn ý trong trạch viện được đám trẻ con rất thích thú vây quanh.
Trước kia đã có lúc Phó Cảnh Sâm đã rất ganh tỵ với cuộc sống của Giang Hạ và Kiều Sinh. Bọn họ sinh ra đã ngậm thìa vàng, mỗi ngày đều được đến trường, đi học cũng là học trường danh giá có tiếng. Đồ mặc trên người cũng là loại vải đắt tiền, chưa bao giờ phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền, có đầy đủ ba mẹ yêu thương, chiều chuộng. Nhưng Phó Cảnh Sâm chưa bao giờ vì ghen tỵ có suy nghĩ ghét họ.
Thời gian trôi qua ba người cũng trở nên quen biết ,cũng không còn xa lạ. Giang Hạ vì ở chung một nhà với cậu nên ngày càng tùy tiện, thường sẽ ghét bỏ việc Phó Cảnh Sâm luôn gọi cô là tiểu thư nghe rất khách sáo, lại xa cách nên bình thường khi chỉ có bọn họ hắn đều gọi cô là Hạ Hạ. Lâu dần cũng thành quen.
Giang Hạ cũng thích cậu gọi cô như vậy.
Thế nhưng trong đêm mưa hôm ấy cô cũng chính miệng nói với Phó Cảnh Sâm: "Chúng ta đã đoạn tuyệt, tôi chán ghét cậu gọi tôi như vậy".
Hoá ra không còn được cô yêu thích sẽ bị cô thẳng thừng phũ phàng ghét bỏ.
Giang Hạ cũng đặc biệt thích hoa lê trắng thế nên trong vườn Giang Gia có trồng một vườn hoa lê.
Ở trong vườn dưới gốc cây lê cổ thụ to nhất có đặt một bộ bàn ghế lớn.
Cô thường hay ngồi ở đó đọc sách, còn rất thích thú bẻ vài cành hoa lê cắm vào lọ hoa trong phòng. Phó Cảnh Sâm luôn thấy cô xinh đẹp lại đơn thuần đặc biệt giống với hoa lê .
Thế nên thường thường những lúc trêu đùa với nhau hay trêu chọc gọi cô là Hoa lê nhỏ, còn dùng thái độ bề trên lười biếng xoa đầu cô.
Mỗi lần như thế Giang Hạ sẽ quay sang lườm cậu cảnh cáo, giận dỗi nói: "A Sâm, không được kêu như vậy. Mỗi lần gọi, tớ đều cảm thấy mình bị ủy khuất trở thành e gái nhỏ của các cậu. Rất không công bằng."
Lúc đó chỉ nghe tiếng cười trầm thấp của Kiều Sinh, cậu ấy còn gật đầu tán thành cách gọi của Phó Cảnh Sâm làm cô tức đến đỏ mắt: "Ừ... Nghe có chút ý vị, rất hợp với Hạ Hạ."
"Đương nhiên." Cùng tiếng hừ nhẹ của Phó Cảnh Sâm.
Giữa ba bọn họ không hề có sự phân biệt cấp bậc.
Cậu mang theo kiêu căng ngạo mạn, hất cằm nhìn cô khiêu khích:
"Nếu tớ cứ gọi?"
Giang Hạ mắt rưng rưng, hàm răng trắng cắn chặt lấy môi dưới giống như thực sự rất tức giận.
"Tớ sẽ khóc cho cậu xem."
Phó Cảnh Sâm phì cười: "Cậu có thể nói lý được không? Bộ dáng này của cậu không phải em gái nhỏ thì là gì?"
Giang Hạ liền giận dỗi không thèm để ý tới Phó Cảnh Sâm nữa.
Hiện tại người còn cảnh mất nên đến người cũng trở nên xa lạ.
Xa lạ đến mức nếu một trong hai không phát hiện ra người kia thì người còn lại cũng làm như không hề quen biết.
Cũng giống như tối hôm qua Giang Hạ mặc dù phát hiện ra Phó Cảnh Sâm trước nhưng lại chọn cách làm như không quen biết, vội vàng muốn bỏ chạy.
Không những thế còn giúp người khác tính kế, muốn đưa anh lên giường của cô gái khác.
Nghĩ đến đây ngón tay đang thả lỏng bên người của Phó Cảnh Sâm chợt cuộn chặt lại. Đáy mắt tối sầm lộ ra tia u ám.
Trong lòng giống như có một cỗ không khí lạnh tràn ra toàn thân, lạnh buốt.
Phó Cảnh Sâm nhìn lướt qua người đang nằm trên giường hồi lâu. Nụ cười trên môi có chút cay đắng cùng đau xót.
Nên vui hay nên buồn khi mà cô đã thực sự không còn vướng bận chuyện quá khứ mà anh thì cố chấp nhớ mãi không quên. Cứ mãi quẩn quanh u uất không thể nào thoát ra được.
Căn bản đối với cô, anh không là cái gì cả, không có một chút ảnh hưởng nào đến cuộc sống của cô thế nên ngay cả khi vứt bỏ, anh hoàn toàn biến mất cô vẫn sống thực tốt.
Nhưng mấy năm qua không có cô, Phó Cảnh Sâm lại không ổn chút nào.
Ngay cả khi cô tàn nhẫn đối xử tồi tệ nhất với anh, lương tâm của cô cũng không mảy may một chút cắn rứt. Thế nên khi gặp lại, cô vẫn bình thản đối diện. Coi như tất cả mọi chuyện đều không đáng để lưu tâm.
Anh không nên mong chờ điều gì cả. Đến cả việc tàn nhẫn nhất cô cũng đã làm với anh thì mấy chuyện này cơ bản đã là cái gì chứ.
Tại sao anh không làm nên tội gì nhưng lại bắt anh phải chịu sự trừng phạt tàn nhẫn?
Chỉ vì cô là đại tiểu thư danh giá.
Hoặc đơn giản chỉ vì cô yêu Kiều Sinh mà đúng lúc người cô yêu lại vì anh mà suýt chết.
Có lẽ là như thế...
Thế nên cô cho rằng anh đáng bị như vậy.
...
Giang Hạ không biết mình đã ngủ bao lâu. Đến khi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Vừa tỉnh dậy cả người đã ê ẩm, mệt mỏi. Đặc biệt đầu bị đau nhức.
Như nhớ ra điều gì, Giang Hạ vội vàng kéo chăn xuống kiểm tra. Trên người cô cũng không có gì khác lạ nhưng váy hôm qua đã được thay bằng một chiếc váy màu trắng chất vải mềm mại, kiểu dáng tiểu thư dài đến đầu gối.
Giang Hạ đưa tay day day hai bên thái dương để giảm bớt đau đớn.
Cánh cửa bỗng có người gõ nhẹ vài cái rồi mở ra. Một người phụ nữ trung niên từ ngoài bước vào trên tay là khay đồ ăn đang còn nóng đang bốc khói.
"Tiểu thư, ngài đã tỉnh?" Nói rồi bà nhanh chóng đi vào phòng đặt tô cháo cùng bát canh còn đang nóng lên chiếc bàn bên cạnh.
Sau đó lại quay sang tự giới thiệu: "Tôi là quản gia của nơi này. Cô có thể giống như mọi người gọi tôi là Thím Thất. Tôi theo dặn dò của cậu chủ mang canh và cháo lên cho cô. Đồ cá nhân của cô tôi đã chuẩn bị để ở trong phòng tắm cô có thể sử dụng."
Giang Hạ nhìn người được gọi là Thím Thất đang nhiệt tình cười nói với cô, theo phép lịch sự cô liền chào hỏi lại: "Cám ơn Thím Thất!"
Giang Hạ từ trên giường đứng xuống đất, nhìn bộ váy trên người một lượt, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, dè dặt hỏi:
"Thím ơi, đồ trên người cháu là thím thay sao?"
"Ừ! Tối qua khi tiểu thư bị ngất, trên người cũng ướt hết mà cô lại không thể tự thay được nên tôi đã thay quần áo giúp cô." Như nghĩ đến điều gì thím Thất vội nói: "Cô sẽ không để ý việc này chứ?"
Giang Hạ khi nghe được đáp án trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm, cô không biểu hiện ra ngoài nhưng lại thực để ý đến việc này nhưng là bà thay nên Giang Hạ cũng sẽ không ngại ngùng. Hòn đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
"Không sao ạ! Cháu cảm ơn thím nhé!"
Cô nhìn giờ trên điện thoại là đã hơn 10h rồi. Nơi này cô cũng không nên ở lại lâu sợ lại đụng mặt ai đó. Hơn nữa lại qua đêm ở nhà của một người đàn ông thì thực không hay.
Thế nên Giang Hạ nhanh chóng muốn nói lời tạm biệt: "Cháu đã làm phiền người rồi. Giờ cũng không còn sớm, cháu xin phép đi trước."
Giang Hạ cúi người xuống muốn đi giày liền nghe thấy Thím Thất nói: " Tiểu thư cô uống canh gừng trước đã sau đó ăn chút cháo rồi hẵng đi dù gì tôi cũng đã nấu rồi nếu không sẽ rất lãng phí."
Giang Hạ đã xỏ xong giày, vẻ mặt có chút xấu hổ. Hôm qua vì Phó Cảnh Sâm bất ngờ kéo đi hiện tại trên người cô cũng không có tiền, điện thoại để trong túi cũng bị ướt may mà đã được sấy khô để trên đầu giường vẫn còn dùng được.
"Thím cho cháu xin wechat được không? Cháu muốn gửi lại tiền bộ váy, nhờ thím gửi lại cho Phó tiên sinh."
"Tôi già rồi không dùng cũng không hiểu mấy cái này. Nếu không để tôi gọi cho nhị thiếu gia hỏi thử, cô trước tiên ăn chút đã."
Giang Hạ khó xử trước sự nhiệt tình của bà, cô khẽ nắm lấy điện thoại, giọng nói vẫn rất từ tốn, nhẹ nhàng: "Cháu cảm ơn thím nhưng cháu không đói. Thím đừng gọi cho anh ấy. Thím có thể cho cháu mượn cây bút với mảnh giấy được không ạ?"
Thím Thất có chút không hiểu cô định làm gì nhưng vẫn quay đi tìm giấy bút giúp cô. Giang Hạ cầm giấy bút mà bà đưa đặt trên bàn, khom lưng viết gì đó.
Sau khi viết xong liền đưa đến trước mặt bà, khoé môi nhẹ cong lên, khách khí cười nói:
"Đây là số điện thoại của cháu, mong thím cầm lấy. Làm phiền thím có thể hay không hỏi Phó tiên sinh giúp cháu về giá của bộ váy này. Có gì thím có thể gọi điện cho cháu theo số này, cháu sẽ gửi lại số tiền này cho Phó tiên sinh."
Thím Thất thấy cô kiên quyết cự tuyệt ở lại dùng bữa, lại nhìn mảnh giấy trên tay cô thì không khỏi có chút khó xử: "Chuyện này tôi không thể tự ý quyết được, cô chịu khó chờ chút vẫn nên để tôi thông báo lại với thiếu gia. Nếu không tôi cho cô số của cậu chủ để tiện liên lạc."
Giang Hạ nghe thấy thế vội xua tay.Cô cũng không có ý định muốn dây dưa nhiều với Phó Cảnh Sâm. Hơn nữa bọn họ gặp nhau không tiện, lại chỉ càng thêm khó xử.
Cô nhét tờ giấy vào tay thím Thất vội vàng nói: "Không cần đâu ạ. Có gì thím trực tiếp gọi đến số này cho cháu là được, cháu sẽ nhờ người mang tiền đến."
Sợ rằng bà còn không chịu giúp Giang Hạ nói thêm, giọng điệu có chút thành khẩn, sốt ruột nói: "Cháu và Phó tiên sinh nói chuyện có chút không tiện, tốt nhất vẫn là nên thông qua thím thì hơn."
Giang Hạ nói xong không quên quay đầu nói lời "tạm biệt" với Thím Thất xong mới rời đi.
Dưới lầu truyền đến tiếng đóng cửa.
Thím Thất thở dài, nhìn theo bóng dáng Giang Hạ đã rời đi.
Lúc này mới bê bát cháo xuống lầu. Sau đó lại tiến vào thư phòng gần đó khẽ gõ cửa.
Vào đến trong phòng nhìn người đang ngồi trước bàn làm việc nghiêm túc đánh máy tính.
Bà cung kính đúng quy củ lại kể lại chuyện vừa rồi: "Thiếu gia, Giang tiểu thư đã rời đi rồi. Cô ấy cũng không có ăn gì. Còn dặn tôi giúp cô ấy hỏi cậu về tiền của bộ váy. Tôi có nói cho số của cậu để tiện liên lạc nhưng cô ấy nói không cần. Sau đó bảo tôi có thể liên lạc với cô ấy qua số này để cô ấy cho người gửi tiền qua."
Phó Cảnh Sâm cũng không có ngẩng đầu lên, khẽ gõ tay lên mặt bàn.
"Thím để đây giúp cháu."
Thím Thất liền đi đến đặt tờ giấy lên mặt bàn.
Sau đó bà liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Phó Cảnh Sâm lên tiếng nhắc nhở:
"Thím Thất, lần sau không được tùy tiện đưa số của cháu cho người khác nếu chưa được sự cho phép của cháu."
Thím Thất nhuốt một ngụm nước bọt, vội vàng gật đầu đáp: "Vâng, tôi đã rõ."
Bà còn cho rằng cô gái này đối với cậu chủ có chút đặc biệt nên mới thoải mái đề nghị đưa số của cậu cho cô ấy.
Phó Cảnh Sâm giống như đọc được suy nghĩ của bà, ngón tay đang gõ trên bàn phím chợt dừng lại, thản nhiên đưa mắt nhìn bà một cái. Ngữ khí vẫn nhàn nhạt, trầm tĩnh:
"Cô ta không có quan hệ gì với cháu. Thím không cần để tâm."
Tầm mắt của Phó Cảnh Sâm lại tiếp tục nhìn chăm chú vào máy tính, đầu cũng không có ngẩng lên nữa. Hồi lâu sau mới phát hiện ra còn người trong phòng, Phó Cảnh Sâm bình thản nói:
"Được rồi, thím ra ngoài đi."
Đến khi cánh cửa phòng chậm rãi được khép lại. Phó Cảnh Sâm vẫn chăm chú làm việc, ánh mắt cũng chưa từng nhìn đến tờ giấy trên góc bàn.
Ngón tay thon dài của anh vẫn bình thản lật từng trang tài liệu. Chưa qua vài phút đầu óc Phó Cảnh Sâm có chút mất tập trung, tập tài liệu cuối cùng lại bị gập lại ném qua một bên.
Mí mắt anh khẽ nâng lên, bấy giờ mới nhìn qua tờ giấy đang nằm trơ trọi trên mặt bàn trước mặt, nhìn đến ngẩn người.
Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào tạo thành những vệt sáng dài dưới đất.
Chần chừ hồi lâu, Phó Cảnh Sâm mới chậm chạp cầm tờ giấy lên.
Những dãy số xa lạ được viết cẩn thận, nét chữ lại không thể nào quen thuộc hơn.
Ngón tay Phó Cảnh Sâm mân mê từng con số trên tờ giấy. Cô cũng đã đổi số điện thoại rồi.
Cô tỉnh dậy gấp gáp muốn rời khỏi đây, còn muốn hoàn toàn phủi sạch quan hệ. Càng nghĩ Phó Cảnh Sâm càng tức giận.
Không nghĩ nhiều liền vo viên tờ giấy trong tay thành một cục rồi ném vào sọt rác dưới chân.
Được vài phút sau, Phó Cảnh Sâm lại chần chừ, cúi người nhặt tờ giấy đã bị vo tròn thành một cục kia lên, nhìn chằm chằm một hồi lâu lại dứt khoát mở ra, vuốt thẳng lại mặt giấy đã bị vò đến nhàu nát kia.
Trên sàn nhà in lên một bóng người cao lớn.
Phó Cảnh Sâm đứng từ xa nhìn chằm chằm người nằm trên giường một hồi lâu mới chậm rãi tiến lại gần.
Trên người cô đã được thay một bộ quần áo mới. Hàng mi cong dài rủ xuống phủ một bóng mờ nhạt trên gò má trắng nõn. Gương mặt tuy có chút nhợt nhạt nhưng không hề giảm bớt đi được vẻ xinh đẹp, kiều diễm. Ngược lại thêm phần yếu ớt, nhu nhược khiến người ta thương xót.
Cô ngủ rất an tĩnh. Dáng vẻ vẫn như trước kia cực kì ngoan ngoãn.
Khoé môi Phó Cảnh Sâm chầm chậm cong lên nở một nụ cười chua xót dường như không cần biết cô có nghe được hay không, đứng đối diện với người đang ngủ say giấc kia lại nhẹ nhàng lên tiếng.
"Hoa lê nhỏ... thật lâu không gặp!"
Giọng nói trầm ấm, ôn nhu lại không che đậy được bi thương nồng đậm ngập tràn nơi đáy mắt.
Bảy năm xa cách, hai nghìn năm trăm năm mươi lăm ngày mòn mỏi trong nhớ nhung vô vọng.
Từ hi vọng, cuồng nhiệt như sấm rền gió cuốn, mong chờ rồi lại thất vọng, lãnh đạm đến buông xuôi, phẫn nỗ, căm hận đến tận xương tủy và rồi lại có thể bình tĩnh đối diện đến lạ thường.
Nhớ nhung khắc cốt ghi tâm cũng bị bụi phủ che mờ, đã sớm nguội lạnh.
Thế giới như chìm trong ngữ khí mang theo sự triền miên day dứt, hoài niệm. Cảm giác nhung nhớ khôn nguôi lại bi thương tang tóc như kéo người ta về từ rất lâu, rất lâu trước đó.
Phó Cảnh Sâm mới chỉ là đứa trẻ 5 tuổi được mẹ dẫn vào trang viên Hạ Uyển, đứng trước mặt hai vợ chồng Giang Gia và đứa con gái mới 4 tuổi của họ.
"Chào ông bà chủ! Tôi tên là Mộc Chuẩn Lan. Ngày hôm qua dì Trương cũng đã nói qua với ông bà rồi nên tôi mới dám tới đây thưa chuyện. Tôi là người của thành phố khác mới xin vào làm giúp việc, trong nhà còn có một đứa con trai còn nhỏ tuổi, hai mẹ con trước giờ đều nương tựa vào nhau mà sống nhưng vì mới chuyển đến đây còn chưa kiếm được việc làm. Tôi lại không có tiền để thuê được chỗ ở nên đành phải dẫn con theo. Chỉ xin được ông bà chủ thương xót thu nhận. Hai mẹ con tôi chỉ cần có chỗ ở và ngày ngày có cơm ăn còn lại cũng không dám đòi hỏi tiền bạc gì cả."
Nói rồi mẹ cậu kéo cậu lên phía trước giới thiệu: "Đứa bé này là con trai tôi, tên là Phó Cảnh Sâm nó cũng rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Tôi sẽ cố gắng để ý thằng bé thật kĩ không để gây ra rắc rối gì cho ông bà."
"A Sâm, đây là Giang lão gia và Giang phu nhân, còn vị kia là Giang tiểu thư. Con mau chào hỏi đi."
Ngày ấy cậu bé ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ, rụt rè bước lên, ngẩng đầu nhìn hai người ăn mặc sang trọng đang ngồi trên hai chiếc ghế lớn ở trước mặt kia.
Cậu bé rất lễ phép nghe lời, vội vàng cúi chào hỏi từng người nhưng đến khi ngước nhìn cô bé trước mắt.
Tiếng nói của cậu chợt im bặt, cô bé cũng đang mở to đôi mắt xinh đẹp đầy tò mò nhìn cậu, đôi môi đang cong lên nở nụ cười thân thiện giống như thực lòng chào đón cậu và mẹ của cậu vậy.
Cô bé có khuôn mặt xinh đẹp, hai má bánh bao tròn xoe đáng yêu, đôi mắt long lanh ánh lên tia sáng lấp lánh.
Trên đầu thắt hai bím tóc nhỏ xinh có gắn cái nơ màu hồng làm cậu liên tưởng đến mấy con búp bê mà cậu thường thấy bọn con gái ở tiểu khu ngày trước cậu ở cùng nhau chơi đùa.
Khí nóng trên mặt cậu đột nhiên bốc lên. Hai má Phó Cảnh Sâm có chút đỏ bừng.
Cậu bé xấu hổ trong giây lát vội vàng cúi đầu, ấp úng chào hỏi: "Chào... tiểu thư, ngài khoẻ."
Ngày ấy cậu cùng Giang Hạ sống dưới một mái nhà. Chỉ có điều mẹ còn có cậu nên thời gian sau hai mẹ con được sắp xếp ăn và ngủ trong một căn nhà nhỏ ở phía tây của biệt thự.
Phó Cảnh Sâm cũng quen biết thêm tiểu thiếu gia nhà họ Kiều. Hai nhà Giang và Kiều là thế gia.
Thế nên Kiều Sinh từ bé đã là con của gia đình danh gia vọng tộc,tính cách trầm ổn, ôn nhu.
Hai nhà Giang - Kiều lại có giao tình từ trước lại ở trong cùng một trạch viện. Kiều Sinh hiển nhiên cũng sẽ rất được chào đón, cậu cũng rất hay thường xuyên tới lui Giang Gia.
Hai đứa trẻ Giang gia và Kiều gia vì thế đã thân ngày càng trở nên thân thiết vô cùng.
Cho đến khi giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim là Phó Cảnh Sâm thì trở thành bộ ba ăn ý trong trạch viện được đám trẻ con rất thích thú vây quanh.
Trước kia đã có lúc Phó Cảnh Sâm đã rất ganh tỵ với cuộc sống của Giang Hạ và Kiều Sinh. Bọn họ sinh ra đã ngậm thìa vàng, mỗi ngày đều được đến trường, đi học cũng là học trường danh giá có tiếng. Đồ mặc trên người cũng là loại vải đắt tiền, chưa bao giờ phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền, có đầy đủ ba mẹ yêu thương, chiều chuộng. Nhưng Phó Cảnh Sâm chưa bao giờ vì ghen tỵ có suy nghĩ ghét họ.
Thời gian trôi qua ba người cũng trở nên quen biết ,cũng không còn xa lạ. Giang Hạ vì ở chung một nhà với cậu nên ngày càng tùy tiện, thường sẽ ghét bỏ việc Phó Cảnh Sâm luôn gọi cô là tiểu thư nghe rất khách sáo, lại xa cách nên bình thường khi chỉ có bọn họ hắn đều gọi cô là Hạ Hạ. Lâu dần cũng thành quen.
Giang Hạ cũng thích cậu gọi cô như vậy.
Thế nhưng trong đêm mưa hôm ấy cô cũng chính miệng nói với Phó Cảnh Sâm: "Chúng ta đã đoạn tuyệt, tôi chán ghét cậu gọi tôi như vậy".
Hoá ra không còn được cô yêu thích sẽ bị cô thẳng thừng phũ phàng ghét bỏ.
Giang Hạ cũng đặc biệt thích hoa lê trắng thế nên trong vườn Giang Gia có trồng một vườn hoa lê.
Ở trong vườn dưới gốc cây lê cổ thụ to nhất có đặt một bộ bàn ghế lớn.
Cô thường hay ngồi ở đó đọc sách, còn rất thích thú bẻ vài cành hoa lê cắm vào lọ hoa trong phòng. Phó Cảnh Sâm luôn thấy cô xinh đẹp lại đơn thuần đặc biệt giống với hoa lê .
Thế nên thường thường những lúc trêu đùa với nhau hay trêu chọc gọi cô là Hoa lê nhỏ, còn dùng thái độ bề trên lười biếng xoa đầu cô.
Mỗi lần như thế Giang Hạ sẽ quay sang lườm cậu cảnh cáo, giận dỗi nói: "A Sâm, không được kêu như vậy. Mỗi lần gọi, tớ đều cảm thấy mình bị ủy khuất trở thành e gái nhỏ của các cậu. Rất không công bằng."
Lúc đó chỉ nghe tiếng cười trầm thấp của Kiều Sinh, cậu ấy còn gật đầu tán thành cách gọi của Phó Cảnh Sâm làm cô tức đến đỏ mắt: "Ừ... Nghe có chút ý vị, rất hợp với Hạ Hạ."
"Đương nhiên." Cùng tiếng hừ nhẹ của Phó Cảnh Sâm.
Giữa ba bọn họ không hề có sự phân biệt cấp bậc.
Cậu mang theo kiêu căng ngạo mạn, hất cằm nhìn cô khiêu khích:
"Nếu tớ cứ gọi?"
Giang Hạ mắt rưng rưng, hàm răng trắng cắn chặt lấy môi dưới giống như thực sự rất tức giận.
"Tớ sẽ khóc cho cậu xem."
Phó Cảnh Sâm phì cười: "Cậu có thể nói lý được không? Bộ dáng này của cậu không phải em gái nhỏ thì là gì?"
Giang Hạ liền giận dỗi không thèm để ý tới Phó Cảnh Sâm nữa.
Hiện tại người còn cảnh mất nên đến người cũng trở nên xa lạ.
Xa lạ đến mức nếu một trong hai không phát hiện ra người kia thì người còn lại cũng làm như không hề quen biết.
Cũng giống như tối hôm qua Giang Hạ mặc dù phát hiện ra Phó Cảnh Sâm trước nhưng lại chọn cách làm như không quen biết, vội vàng muốn bỏ chạy.
Không những thế còn giúp người khác tính kế, muốn đưa anh lên giường của cô gái khác.
Nghĩ đến đây ngón tay đang thả lỏng bên người của Phó Cảnh Sâm chợt cuộn chặt lại. Đáy mắt tối sầm lộ ra tia u ám.
Trong lòng giống như có một cỗ không khí lạnh tràn ra toàn thân, lạnh buốt.
Phó Cảnh Sâm nhìn lướt qua người đang nằm trên giường hồi lâu. Nụ cười trên môi có chút cay đắng cùng đau xót.
Nên vui hay nên buồn khi mà cô đã thực sự không còn vướng bận chuyện quá khứ mà anh thì cố chấp nhớ mãi không quên. Cứ mãi quẩn quanh u uất không thể nào thoát ra được.
Căn bản đối với cô, anh không là cái gì cả, không có một chút ảnh hưởng nào đến cuộc sống của cô thế nên ngay cả khi vứt bỏ, anh hoàn toàn biến mất cô vẫn sống thực tốt.
Nhưng mấy năm qua không có cô, Phó Cảnh Sâm lại không ổn chút nào.
Ngay cả khi cô tàn nhẫn đối xử tồi tệ nhất với anh, lương tâm của cô cũng không mảy may một chút cắn rứt. Thế nên khi gặp lại, cô vẫn bình thản đối diện. Coi như tất cả mọi chuyện đều không đáng để lưu tâm.
Anh không nên mong chờ điều gì cả. Đến cả việc tàn nhẫn nhất cô cũng đã làm với anh thì mấy chuyện này cơ bản đã là cái gì chứ.
Tại sao anh không làm nên tội gì nhưng lại bắt anh phải chịu sự trừng phạt tàn nhẫn?
Chỉ vì cô là đại tiểu thư danh giá.
Hoặc đơn giản chỉ vì cô yêu Kiều Sinh mà đúng lúc người cô yêu lại vì anh mà suýt chết.
Có lẽ là như thế...
Thế nên cô cho rằng anh đáng bị như vậy.
...
Giang Hạ không biết mình đã ngủ bao lâu. Đến khi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Vừa tỉnh dậy cả người đã ê ẩm, mệt mỏi. Đặc biệt đầu bị đau nhức.
Như nhớ ra điều gì, Giang Hạ vội vàng kéo chăn xuống kiểm tra. Trên người cô cũng không có gì khác lạ nhưng váy hôm qua đã được thay bằng một chiếc váy màu trắng chất vải mềm mại, kiểu dáng tiểu thư dài đến đầu gối.
Giang Hạ đưa tay day day hai bên thái dương để giảm bớt đau đớn.
Cánh cửa bỗng có người gõ nhẹ vài cái rồi mở ra. Một người phụ nữ trung niên từ ngoài bước vào trên tay là khay đồ ăn đang còn nóng đang bốc khói.
"Tiểu thư, ngài đã tỉnh?" Nói rồi bà nhanh chóng đi vào phòng đặt tô cháo cùng bát canh còn đang nóng lên chiếc bàn bên cạnh.
Sau đó lại quay sang tự giới thiệu: "Tôi là quản gia của nơi này. Cô có thể giống như mọi người gọi tôi là Thím Thất. Tôi theo dặn dò của cậu chủ mang canh và cháo lên cho cô. Đồ cá nhân của cô tôi đã chuẩn bị để ở trong phòng tắm cô có thể sử dụng."
Giang Hạ nhìn người được gọi là Thím Thất đang nhiệt tình cười nói với cô, theo phép lịch sự cô liền chào hỏi lại: "Cám ơn Thím Thất!"
Giang Hạ từ trên giường đứng xuống đất, nhìn bộ váy trên người một lượt, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, dè dặt hỏi:
"Thím ơi, đồ trên người cháu là thím thay sao?"
"Ừ! Tối qua khi tiểu thư bị ngất, trên người cũng ướt hết mà cô lại không thể tự thay được nên tôi đã thay quần áo giúp cô." Như nghĩ đến điều gì thím Thất vội nói: "Cô sẽ không để ý việc này chứ?"
Giang Hạ khi nghe được đáp án trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm, cô không biểu hiện ra ngoài nhưng lại thực để ý đến việc này nhưng là bà thay nên Giang Hạ cũng sẽ không ngại ngùng. Hòn đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
"Không sao ạ! Cháu cảm ơn thím nhé!"
Cô nhìn giờ trên điện thoại là đã hơn 10h rồi. Nơi này cô cũng không nên ở lại lâu sợ lại đụng mặt ai đó. Hơn nữa lại qua đêm ở nhà của một người đàn ông thì thực không hay.
Thế nên Giang Hạ nhanh chóng muốn nói lời tạm biệt: "Cháu đã làm phiền người rồi. Giờ cũng không còn sớm, cháu xin phép đi trước."
Giang Hạ cúi người xuống muốn đi giày liền nghe thấy Thím Thất nói: " Tiểu thư cô uống canh gừng trước đã sau đó ăn chút cháo rồi hẵng đi dù gì tôi cũng đã nấu rồi nếu không sẽ rất lãng phí."
Giang Hạ đã xỏ xong giày, vẻ mặt có chút xấu hổ. Hôm qua vì Phó Cảnh Sâm bất ngờ kéo đi hiện tại trên người cô cũng không có tiền, điện thoại để trong túi cũng bị ướt may mà đã được sấy khô để trên đầu giường vẫn còn dùng được.
"Thím cho cháu xin wechat được không? Cháu muốn gửi lại tiền bộ váy, nhờ thím gửi lại cho Phó tiên sinh."
"Tôi già rồi không dùng cũng không hiểu mấy cái này. Nếu không để tôi gọi cho nhị thiếu gia hỏi thử, cô trước tiên ăn chút đã."
Giang Hạ khó xử trước sự nhiệt tình của bà, cô khẽ nắm lấy điện thoại, giọng nói vẫn rất từ tốn, nhẹ nhàng: "Cháu cảm ơn thím nhưng cháu không đói. Thím đừng gọi cho anh ấy. Thím có thể cho cháu mượn cây bút với mảnh giấy được không ạ?"
Thím Thất có chút không hiểu cô định làm gì nhưng vẫn quay đi tìm giấy bút giúp cô. Giang Hạ cầm giấy bút mà bà đưa đặt trên bàn, khom lưng viết gì đó.
Sau khi viết xong liền đưa đến trước mặt bà, khoé môi nhẹ cong lên, khách khí cười nói:
"Đây là số điện thoại của cháu, mong thím cầm lấy. Làm phiền thím có thể hay không hỏi Phó tiên sinh giúp cháu về giá của bộ váy này. Có gì thím có thể gọi điện cho cháu theo số này, cháu sẽ gửi lại số tiền này cho Phó tiên sinh."
Thím Thất thấy cô kiên quyết cự tuyệt ở lại dùng bữa, lại nhìn mảnh giấy trên tay cô thì không khỏi có chút khó xử: "Chuyện này tôi không thể tự ý quyết được, cô chịu khó chờ chút vẫn nên để tôi thông báo lại với thiếu gia. Nếu không tôi cho cô số của cậu chủ để tiện liên lạc."
Giang Hạ nghe thấy thế vội xua tay.Cô cũng không có ý định muốn dây dưa nhiều với Phó Cảnh Sâm. Hơn nữa bọn họ gặp nhau không tiện, lại chỉ càng thêm khó xử.
Cô nhét tờ giấy vào tay thím Thất vội vàng nói: "Không cần đâu ạ. Có gì thím trực tiếp gọi đến số này cho cháu là được, cháu sẽ nhờ người mang tiền đến."
Sợ rằng bà còn không chịu giúp Giang Hạ nói thêm, giọng điệu có chút thành khẩn, sốt ruột nói: "Cháu và Phó tiên sinh nói chuyện có chút không tiện, tốt nhất vẫn là nên thông qua thím thì hơn."
Giang Hạ nói xong không quên quay đầu nói lời "tạm biệt" với Thím Thất xong mới rời đi.
Dưới lầu truyền đến tiếng đóng cửa.
Thím Thất thở dài, nhìn theo bóng dáng Giang Hạ đã rời đi.
Lúc này mới bê bát cháo xuống lầu. Sau đó lại tiến vào thư phòng gần đó khẽ gõ cửa.
Vào đến trong phòng nhìn người đang ngồi trước bàn làm việc nghiêm túc đánh máy tính.
Bà cung kính đúng quy củ lại kể lại chuyện vừa rồi: "Thiếu gia, Giang tiểu thư đã rời đi rồi. Cô ấy cũng không có ăn gì. Còn dặn tôi giúp cô ấy hỏi cậu về tiền của bộ váy. Tôi có nói cho số của cậu để tiện liên lạc nhưng cô ấy nói không cần. Sau đó bảo tôi có thể liên lạc với cô ấy qua số này để cô ấy cho người gửi tiền qua."
Phó Cảnh Sâm cũng không có ngẩng đầu lên, khẽ gõ tay lên mặt bàn.
"Thím để đây giúp cháu."
Thím Thất liền đi đến đặt tờ giấy lên mặt bàn.
Sau đó bà liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Phó Cảnh Sâm lên tiếng nhắc nhở:
"Thím Thất, lần sau không được tùy tiện đưa số của cháu cho người khác nếu chưa được sự cho phép của cháu."
Thím Thất nhuốt một ngụm nước bọt, vội vàng gật đầu đáp: "Vâng, tôi đã rõ."
Bà còn cho rằng cô gái này đối với cậu chủ có chút đặc biệt nên mới thoải mái đề nghị đưa số của cậu cho cô ấy.
Phó Cảnh Sâm giống như đọc được suy nghĩ của bà, ngón tay đang gõ trên bàn phím chợt dừng lại, thản nhiên đưa mắt nhìn bà một cái. Ngữ khí vẫn nhàn nhạt, trầm tĩnh:
"Cô ta không có quan hệ gì với cháu. Thím không cần để tâm."
Tầm mắt của Phó Cảnh Sâm lại tiếp tục nhìn chăm chú vào máy tính, đầu cũng không có ngẩng lên nữa. Hồi lâu sau mới phát hiện ra còn người trong phòng, Phó Cảnh Sâm bình thản nói:
"Được rồi, thím ra ngoài đi."
Đến khi cánh cửa phòng chậm rãi được khép lại. Phó Cảnh Sâm vẫn chăm chú làm việc, ánh mắt cũng chưa từng nhìn đến tờ giấy trên góc bàn.
Ngón tay thon dài của anh vẫn bình thản lật từng trang tài liệu. Chưa qua vài phút đầu óc Phó Cảnh Sâm có chút mất tập trung, tập tài liệu cuối cùng lại bị gập lại ném qua một bên.
Mí mắt anh khẽ nâng lên, bấy giờ mới nhìn qua tờ giấy đang nằm trơ trọi trên mặt bàn trước mặt, nhìn đến ngẩn người.
Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào tạo thành những vệt sáng dài dưới đất.
Chần chừ hồi lâu, Phó Cảnh Sâm mới chậm chạp cầm tờ giấy lên.
Những dãy số xa lạ được viết cẩn thận, nét chữ lại không thể nào quen thuộc hơn.
Ngón tay Phó Cảnh Sâm mân mê từng con số trên tờ giấy. Cô cũng đã đổi số điện thoại rồi.
Cô tỉnh dậy gấp gáp muốn rời khỏi đây, còn muốn hoàn toàn phủi sạch quan hệ. Càng nghĩ Phó Cảnh Sâm càng tức giận.
Không nghĩ nhiều liền vo viên tờ giấy trong tay thành một cục rồi ném vào sọt rác dưới chân.
Được vài phút sau, Phó Cảnh Sâm lại chần chừ, cúi người nhặt tờ giấy đã bị vo tròn thành một cục kia lên, nhìn chằm chằm một hồi lâu lại dứt khoát mở ra, vuốt thẳng lại mặt giấy đã bị vò đến nhàu nát kia.