• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làn nước lạnh buốt...

Toàn thân Giang Hạ còn đang run lập cập, môi cũng tím tái vì lạnh.

Lửa nóng trong người cũng hoàn toàn được dập tắt.

Đau đớn ập đến sau lưng, sự đụng chạm khiến Giang Hạ vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi cắn chặt môi không dám động đậy. Hai tay Giang Hạ ở phía sau bám chặt vào thành bể bơi.

Cô rất sợ Phó Cảnh Sâm thật sự sẽ ra tay với mình.

"Tôi không động nữa. Anh có thể buông tôi ra được rồi."

Miệng mếu máo muốn khóc lại không thể che giấu được cảm giác xấu hổ đang lan tràn, tai cũng đỏ lên một mảng.

Phó Cảnh Sâm cắn chặt răng nhìn một bên sườn mặt của cô, cảm nhận cơ thể cô đang run lên nhè nhẹ.

Trong mắt Phó Cảnh Sâm Giang Hạ chính là không phải không có phản ứng thân thể.

"Mẫn cảm như vậy?" Bỗng chốc bờ môi mỏng đột nhiên cong lên, Phó Cảnh Sâm cười đến xinh đẹp nhưng lời nói ra lại lạnh đến tận xương tủy: "Tôi đang giúp cô tỉnh táo lại không phải sao hay là cô muốn cùng tôi lên giường?"

"Anh nằm mơ đi! Đừng có nói bậy." Giang Hạ tức đến đỏ mắt, tức giận rút cổ tay mình ra khỏi tay anh quay mặt đi nơi khác.

Phó Cảnh Sâm khẽ hừ một tiếng, kéo cằm cô lại ép cô quay đầu nhìn mình, tầm mắt lạnh nhạt rơi trên ngực cô, đáy mắt loé lên tia khinh thường cùng châm chọc, chán ghét:

"Cô yên tâm với bộ dạng của cô bây giờ cũng không gợi cho tôi một chút dục vọng nào đâu. Rất tiếc tôi đã không còn là cái tên nghèo kiết xác của ngày xưa để cô có thể gọi thì đến đuổi thì đi. Để mặc cô tùy ý sắp đặt, lại luôn ngu ngốc chịu đựng để cho cô coi thường, sỉ nhục. Hiện tại tôi muốn người có gia thế, thông minh, xinh đẹp hơn cô còn dễ hơn giơ một ngón tay. Cô nói xem là ai đang nằm mơ?"

Ngữ khí của Phó Cảnh Sâm thêm phần cười cợt, coi thường:

"Bộ dạng hiện tại của cô tôi nhìn cũng thấy phiền. Thế nên cái vẻ mặt đáng thương này của cô là trưng ra để cho ai xem đây, hử?"

Giang Hạ hai mắt phiếm hồng, mím chặt môi.

"Vậy thì tôi phải rất cảm ơn anh vì đã không vừa mắt tôi rồi."

Dù cho như nào cô vẫn muốn giữ chút tự tôn của bản thân, thần thái vẫn kiêu ngạo, ương ngạnh kéo cằm mình ra khỏi bàn tay của Phó Cảnh Sâm.

"Có một điều anh nói sai rồi. Trước kia tôi thực lòng coi anh là bạn, cũng chưa từng ép buộc anh làm cái gì cả."

Ánh mắt Phó Cảnh Sâm khẽ run bỗng loé lên tia hận ý cùng đau đớn nhưng rất nhanh liền biến mất không thể phát hiện ra.

Đúng là anh cam tâm tình nguyện nên anh đáng đời.

Phó Cảnh Sâm sắc mặt nặng nề, cắn răng thừa nhận: "Phải là do tôi ngu ngốc tự nguyện."

Thân thể Giang Hạ nhẹ nhàng run rẩy, cô siết chặt nắm tay, khoé mắt dâng lên chua xót. Cô đã từng cho rằng trước khi chuyện kia xảy ra bọn họ đã từng thật lòng coi nhau là bạn.

Nhưng xem ra trước kia trong lòng Phó Cảnh Sâm luôn coi cô là người hống hách, kiêu căng lại thích hành hạ, sai khiến người khác.

Giang Hạ cố gắng để cho bản thân tự nhiên nhất nhẹ nhàng nâng cằm, bình tĩnh đưa mắt nhìn Phó Cảnh Sâm.

"Vậy hoá ra trước kia việc làm bạn với tôi lại khiến cho anh chịu nhiều ủy khuất, ấm ức, khó chịu như vậy. Thật may chúng ta cũng đã sớm cắt đứt cũng cho anh được thoả mãn như ý nguyện."

Đáy mắt Phó Cảnh Sâm như kết một lớp băng, lạnh đến thấu xương.

Trên mặt Giang Hạ khôi phục lại vẻ kiêu ngạo, lạnh nhạt, không để sự tức giận của Phó Cảnh Sâm vào mắt. Lời nói cũng cực kì mang tính khiêu khích, chọc tức:

"Còn nữa bộ dạng tôi như thế nào cũng không có liên quan đến anh, không phải sao? Dù cho trước kia hay hiện tại chúng ta cũng không phải người cùng chung một chỗ. Chuyện trước kia trôi qua lâu rồi đã là chuyện quá khứ cũng không vui vẻ gì, đều đã là người trưởng thành cả rồi cũng không đáng để nhắc lại. Chúng ta đã từng nói rất rõ ràng, cả đời này cũng không cần phải gặp lại."

Khoé môi nhẹ nâng lên, Phó Cảnh Sâm tức giận đến bật cười, không hề che giấu sự mỉa mai:

"Cô dựa vào đâu mà tự tin cho rằng một câu nói của cô có thể quyết định cũng có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện giữa tôi cùng các người?"

Ngỡ rằng đã quên nhưng hôm nay những gì anh phải chịu đựng trong quá khứ lại một lần nữa bị đào bới lên, giống như chuyện của bảy năm trước mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

Những lời nhục mạ, xúc phạm đã phải nghe...

Nhân phẩm danh dự ,tự tôn bị phá hủy... Cả cuộc đời này quãng thời gian đó đã không thể lấy lại được nữa.



Những cơn đau đớn khủng khiếp trên thân thể...

Những vết sẹo không có cách nào xoá bỏ như ăn sâu vào trong xương máu cốt tủy nhắc nhở Phó Cảnh Sâm một đoạn thời gian không được phép bỏ qua...

Những hận thù chồng chất qua từng ngày giày xéo mỗi đêm...

Những cơn ác mộng đày đoạ thể xác lẫn tinh thần... khiến anh kiệt quệ.

Rất nhiều nỗi tủi nhục, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần mà anh đã trải qua.

Không một cái nào vượt qua dễ dàng cả.

Chỉ vì không ai tin anh...

Chỉ vì nghèo hèn, không người nương tựa, không có một ai đứng ra thanh minh, giúp đỡ hay bảo vệ.

Có lẽ đau đớn nhất, căm hận nhất chính là đến cả những người tin tưởng nhất cũng quay lưng ruồng bỏ.

Tất cả chỉ trực chờ giây phút anh xảy chân để hùa nhau giẫm đạp, dìm anh xuống vũng bùn lầy toàn vết nhơ bẩn mà có dùng cả cuộc đời này Phó Cảnh Sâm vẫn chưa rửa sạch được.

Sinh mạng của anh trở nên hèn mọn, yếu ớt đến mức ngay cả tư cách để giãy dụa để tự vệ cũng không có.

Thế nhưng ngày hôm nay, những gì mà Phó Cảnh Sâm đã phải trải qua, phải gánh chịu lại chỉ nhận được một câu nói nhẹ như không của cô.

Cái gì gọi là chuyện quá khứ đã qua, không đáng nhắc lại?

Hoá ra đối với cô là không đáng nhắc đến.

Phó Cảnh Sâm nhắm mắt lại trong một giây liền mở mắt ra khoé mắt đỏ ngầu hung ác, tia máu hiện rõ trong tròng mắt, gân xanh trên cánh tay nổi lên dữ tợn.

Anh cố gắng áp chế kích động trong nội tâm đang điên cuồng gào thét giống như mãnh thú muốn trỗi dậy bóp chặt lấy cần cổ thon dài kia.

"Phó Cảnh Sâm, hà tất anh cứ phải giữ mãi trong lòng không buông."

Phó Cảnh Sâm nghe được một câu kia của cô. Khoé môi nhẹ câu lên đột nhiên bật cười thành tiếng, cười đến khoé môi cũng run rẩy.

Tiếng cười êm tai đến lạ thường nhưng ánh mắt lại không giấu nổi vẻ trào phúng.

"Tiếc thật đấy, tôi là kiểu người như vậy, có thù tất báo." Anh chớp mắt nhìn cô, nhếch khoé môi: "Hiện tại người làm chủ cuộc chơi là tôi. Mà trò chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi."

Tôi phải chơi với các người đến cùng. Từng người từng người một, không thiếu một ai.

****

Đêm tĩnh mịch như nước.

Ngạn Thẩm Dương đẩy cửa bước vào trong phòng. Trong ánh trăng mờ nhạt, nhìn xuyên qua tấm kính lớn sát đất đến ngoài ban công.

Trong phòng cũng tối đen Ngạn Thẩm Dương không nhịn được chậc lưỡi.

Cái thói quen sống trong bóng tối của Phó Cảnh Sâm quả nhiên vẫn không thể bỏ được.

Hắn ta bước lên vài bước, lại thấy bóng lưng cô đơn của Phó Cảnh Sâm trong đêm.

Trên tay cầm điếu thuốc, khuôn mặt Phó Cảnh Sâm đẹp tựa như vẽ ẩn hiện qua ánh trăng, từng đường nét góc cạnh rất đẹp mắt dường như lại mang thêm nét u buồn, tịch mịch.

"Sao thế? Cô gái kia có quan hệ gì với cậu à?"

Phó Cảnh Sâm thấy người đàn ông đứng bên cạnh mình, mắt cũng chỉ liếc qua một cái, không trả lời câu hỏi của hắn.

Hai ngươi cứ thế im lặng một hồi lâu, Phó Cảnh Sâm mới cất tiếng hỏi:

"Sao rồi?"

Ngạn Thẩm Dương đáp: "May cũng đã nôn rồi nên cũng không cần quá lo lắng, ngất đi cũng chỉ vì do tác dụng thuốc kích thích làm cơ thể mệt mỏi quá độ. Còn thân thể nghỉ ngơi một hôm là không có vấn đề gì. Lúc tỉnh dậy chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi đau đầu."

Phó Cảnh Sâm nghe xong chỉ khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không, cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào khác.



Ngạn Thẩm Dương vẫn là không ngăn được tò mò, nghi hoặc hỏi:

"Đây vẫn là lần đầu tiên thấy cậu dẫn phụ nữ về nhà đấy. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ta không phải là minh tinh mới nổi dạo gần đây tên là Giang Hạ à?"

"Trí nhớ không tồi!" Hiếm khi mới được Phó Cảnh Sâm mở miệng khen nhưng Ngạn Thẩm Dương lại không mấy quan tâm đến lời khen vô nghĩa này.

Ngạn Thẩm Dương khẽ bĩu môi:

"Không dám nhận. Tôi còn cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm nhưng quả nhiên nhìn người thật vẫn là một cảm giác khác. Chỉ là không nghĩ đến cậu cũng sẽ để mắt tới mấy cô nàng xinh đẹp chân dài trên màn ảnh đấy. Nhưng mà mấy người trong giới giải trí ấy mà rất phức tạp, sóng sau xô sóng trước. Thứ không thiếu nhất chính là khuôn mặt và sự xinh đẹp, kiểu người đẹp nào cũng có, chính là nhiều vô số kể như sao trên trời vậy. Muốn nổi tiếng còn phải nhờ vào năng lực nhưng đa phần sẽ chơi mấy trò quy tắc ngầm, tâm tư lại không đơn thuần như vẻ bề ngoài xinh đẹp của họ. Nếu muốn nổi tiếng cũng sẽ phải đánh đổi với cái giá tương đương. Cậu vẫn nên cẩn thận tránh sau này bị người ta dắt mũi, trên đầu có một thảo nguyên mà không hay biết."

Ngạn Thẩm Dương ngữ khí trêu chọc, trên môi vẫn treo nụ cười không mấy đứng đẫn.

Hắn không biết Phó Cảnh Sâm có thực sự thích cô gái kia hay không nhưng không ngoại trừ khả năng nên vẫn không nhịn được nhắc nhở.

Từ khi quen biết, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Phó Cảnh Sâm dính dáng tới phụ nữ lại còn mang cô gái kia về nhà ở trong phòng của anh khó tránh khỏi có chút bất ngờ.

Phó Cảnh Sâm gẩy gẩy đầu thuốc lá, đưa lên khoé miệng khẽ rít một hơi rồi nhả ra. Làn khói lượn lờ quanh quẩn trên gương mặt anh khiến Ngạn Thẩm Dương cũng không thể thấy rõ được sắc mặt của Phó Cảnh Sâm.

Tầm mắt Phó Cảnh Sân khẽ di chuyển nhìn những ngôi sao nhỏ bé đang dần lặn khuất kia. Đáy mắt vẫn không lộ ra cảm xúc gì cả, bình thản đến lạ thường.

Phó Cảnh Sâm khẽ liếc Ngạn Thẩm Dương, "hừ" lạnh một tiếng:

"Hôm nay sao đột nhiên cậu lại lải nhải giống như đàn bà vậy? Cậu vẫn là bớt lo chuyện bớt đồng đi. Cái mỏ chuyên nói chuyện xui xẻo của cậu đi ra đường mà vẫn chưa bị người ta đánh cho một trận nhỉ?"

Ngạn Thẩm Dương bĩu môi: "Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Người chưa yêu đương bao giờ như cậu thì sao mà hiểu được chứ?"

"Vẫn hơn cậu. Yên tâm đi, tôi thích ai cũng sẽ tuyệt đối không thích người như cô ta."

Đáy mắt Phó Cảnh Sâm chợt lạnh lẽo, u tối thêm vài phần:

"Cậu nói xem ai sẽ đi yêu thích một món đồ mà mình vẫn luôn vô cùng chán ghét chứ. Mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch, chỉ là tiện dịp nên chơi đùa một chút cho đỡ nhàm chán mà thôi. Để cô ta nếm trải cảm giác sống không bằng chết là như thế nào"

Khi nói những lời này sắc mặt của Phó Cảnh Sâm như hận không thể giết người ngay lập tức vậy.

Vẻ mặt Ngạn Thẩm Dương có chút hoảng hốt nhưng khi thông qua những lời của Phó Cảnh Sâm lại bất giác nhớ đến điều gì đó vẻ mặt anh lập tức biến đổi, có chút nghi ngờ không dám tin.

"Là cô ta? Lí do cậu quay trở lại đây là vì cô gái tên Giang Hạ kia à?" Ánh mắt anh ta nhìn mẩu thuốc sắp cháy hết của Phó Cảnh Sâm, có điều suy nghĩ trong lòng lại giống như hiểu ra cái gì đó, kinh hãi:

"Cả việc hôm nay cậu suýt nữa phát bệnh cũng là vì sự xuất hiện của cô ta?"

"Thế thì sao chứ?" Phó Cảnh Sâm bình thản đến mức Ngạn Thẩm Dương cũng phải bực bội.

Không thể phủ nhận cô gái kia có thể làm biến đổi rất lớn tâm trạng của Phó Cảnh Sâm trở nên thất thường.

"Ở gần cô gái kia không phải cậu sẽ không khống chế được cảm xúc mà phát bệnh à."

Điều đó càng chứng tỏ cô gái tên Giang Hạ kia còn có sức ảnh hưởng rất lớn đến cậu sao.

Hôm nay Phó Cảnh Sâm cậu cũng có thể hỏi một câu vô tri như vậy được à? Ngạn Thẩm Dương cũng giữ mặt mũi cho hắn nên không vạch trần .

Phó Cảnh Sâm đột nhiên dùng hai ngón tay bóp nát đầu thuốc lá đang cháy, giọng nói trầm thấp: "Nếu như hôm nay không gặp thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm đến rồi hủy hoại cô ta và chính gia đình của cô ta, không phải sao?"

"Cô ta đến sớm hơn dự định thì bi kịch chỉ đến sớm hơn chút thôi, cũng không khác gì nhau."

Ngạn Thẩm Dương cảm nhận được rõ mồn một hận ý cùng chán ghét từ lời nói của Phó Cảnh Sâm.

Hắn biết muốn chữa trị triệt để thì phải chữa từ tâm bệnh mà hôm nay người kia cuối cùng cũng xuất hiện.

Cô gái kia lại là cái nút thắt không gỡ ra được trong lòng của Phó Cảnh Sâm .Từ trước đến giờ trong lòng anh vẫn luôn cố chấp, hận thù không buông xuống được.

Hơn hết Ngạn Thẩm Dương là người hiểu rõ bệnh tình của Phó Cảnh Sâm nhất.

Hắn ta cũng là bác sĩ riêng của Phó Gia vừa là bác sĩ điều trị tâm lí cho anh.

Ở bên ngoài người ta chỉ thấy một Phó Cảnh Sâm khí thế ngời ngời, cao ngạo cùng sự tài giỏi, quyết đoán mà ít người biết được quá khứ Phó Cảnh Sâm đã phải trải qua những điều khủng khiếp gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK