Cha Lục nghe những lời Phương Viện nói, ông ta gật gật đầu cảm thấy có lý. Quả thật không thể để thằng cả có quyền quyết định được, không thể để cả nhà đều mất thể diện theo anh ta được.
Mẹ Lục nhỏ giọng giải thích: "Thằng hai nhà chúng tôi rất có triển vọng, nó là phượng hoàng, phượng hoàng vàng đó. Tôi đã lấy nó để bồi thường cho cô rồi, cô cũng đâu thiệt thòi gì?"
Phương Viện: "Phượng hoàng á? Tôi không thấy thế, trái lại tôi thấy giống con gà con hơn ấy chứ. Hơn nữa anh ấy còn đang đi học, đi học không tốn tiền à? Tôi chiếm hời của các người ở chỗ nào mà bà bảo tôi không thiệt?"
Nghe cô nói vậy, cậu hai Lục tức đến cắn nát răng nanh. Miệng của người phụ nữ này cũng chua ngoa thật.
Bây giờ nhắc đến chuyện ở riêng luôn rồi, thế nhưng cô đã hỏi ý kiến của anh đâu? Bây giờ cuối cùng anh cũng hối hận vì ban nãy đã bước qua cánh cửa này ra ngoài can ngăn cô đánh anh cả rồi, tự nhiên không đâu lại bị dính vào mớ hỗn loạn này.
Cha Lục nhìn cậu hai Lục, ông ta vẫn chưa đồng ý sẽ lấy anh để bồi thường cho nữ bá vương kia đâu, thằng hai nhà ông ta khôi ngô, học giỏi, lại chưa từng đính hôn, muốn lấy vợ thì dễ chán.
Lại nhìn dáng vẻ nữ thổ phỉ của Phương Viện kia mà xem, nhớ lại sự hung dữ của nhà họ Vương, cha Lục không nỡ đưa thằng hai nhà mình vào hang hổ.
Tuy nói trong nhà không có tiền, thế nhưng tiết kiệm một chút, vẫn có thể nuôi được anh học cho xong. Ông ta dịu giọng, lựa lời thương lượng với Phương Viện: "Chuyện hôn nhân của cô và thằng hai, có thể từ từ bàn bạc không?"
Phương Viện liếc nhìn căn nhà rách nát trước mặt, hất cằm nói: "Vậy nhà ông có gì đáng giá hơn để bồi thường cho tôi không? Hay là nhà các người cảm thấy nhà họ Phương chúng tôi dễ bắt nạt?"
Ông Lục nhìn thằng con thứ hai rồi cúi đầu, trong nhà đúng thật là không có gì quý giá hơn.
Thế nhưng mà, cô gái này ngang ngược như thế, nhà họ Phương cũng không dễ trêu vào, cả nhà ông ta đều là người thành thật, chưa từng đụng phải chuyện thế này bao giờ.
Phương Viện: "Nhà các người nhờ bà mối đến làm mai, lừa tôi gả về đây làm con dâu. Ngay ngày cưới, lại có một người phụ nữ vác bụng bầu đến cửa. Tôi không cần biết chuyện thế nào, nhưng Phương Viện tôi không phải người dễ chọc, các người ra ngoài mà hỏi thăm, Phương Viện tôi đã bao giờ ăn thiệt thòi đến mức này chưa?"
Không cần hỏi thăm, chỉ cần mấy đứa con trai nhà họ Phương dậm chân một cái thôi, là trong làng đã bị động đất rồi.
Mẹ Lục nhỏ giọng giải thích: "Thằng hai nhà chúng tôi rất có triển vọng, nó là phượng hoàng, phượng hoàng vàng đó. Tôi đã lấy nó để bồi thường cho cô rồi, cô cũng đâu thiệt thòi gì?"
Phương Viện: "Phượng hoàng á? Tôi không thấy thế, trái lại tôi thấy giống con gà con hơn ấy chứ. Hơn nữa anh ấy còn đang đi học, đi học không tốn tiền à? Tôi chiếm hời của các người ở chỗ nào mà bà bảo tôi không thiệt?"
Nghe cô nói vậy, cậu hai Lục tức đến cắn nát răng nanh. Miệng của người phụ nữ này cũng chua ngoa thật.
Bây giờ nhắc đến chuyện ở riêng luôn rồi, thế nhưng cô đã hỏi ý kiến của anh đâu? Bây giờ cuối cùng anh cũng hối hận vì ban nãy đã bước qua cánh cửa này ra ngoài can ngăn cô đánh anh cả rồi, tự nhiên không đâu lại bị dính vào mớ hỗn loạn này.
Cha Lục nhìn cậu hai Lục, ông ta vẫn chưa đồng ý sẽ lấy anh để bồi thường cho nữ bá vương kia đâu, thằng hai nhà ông ta khôi ngô, học giỏi, lại chưa từng đính hôn, muốn lấy vợ thì dễ chán.
Lại nhìn dáng vẻ nữ thổ phỉ của Phương Viện kia mà xem, nhớ lại sự hung dữ của nhà họ Vương, cha Lục không nỡ đưa thằng hai nhà mình vào hang hổ.
Tuy nói trong nhà không có tiền, thế nhưng tiết kiệm một chút, vẫn có thể nuôi được anh học cho xong. Ông ta dịu giọng, lựa lời thương lượng với Phương Viện: "Chuyện hôn nhân của cô và thằng hai, có thể từ từ bàn bạc không?"
Phương Viện liếc nhìn căn nhà rách nát trước mặt, hất cằm nói: "Vậy nhà ông có gì đáng giá hơn để bồi thường cho tôi không? Hay là nhà các người cảm thấy nhà họ Phương chúng tôi dễ bắt nạt?"
Ông Lục nhìn thằng con thứ hai rồi cúi đầu, trong nhà đúng thật là không có gì quý giá hơn.
Thế nhưng mà, cô gái này ngang ngược như thế, nhà họ Phương cũng không dễ trêu vào, cả nhà ông ta đều là người thành thật, chưa từng đụng phải chuyện thế này bao giờ.
Phương Viện: "Nhà các người nhờ bà mối đến làm mai, lừa tôi gả về đây làm con dâu. Ngay ngày cưới, lại có một người phụ nữ vác bụng bầu đến cửa. Tôi không cần biết chuyện thế nào, nhưng Phương Viện tôi không phải người dễ chọc, các người ra ngoài mà hỏi thăm, Phương Viện tôi đã bao giờ ăn thiệt thòi đến mức này chưa?"
Không cần hỏi thăm, chỉ cần mấy đứa con trai nhà họ Phương dậm chân một cái thôi, là trong làng đã bị động đất rồi.