Cha Lục xấu hổ không dám nhìn đứa con thứ hai: "Thằng hai nhà tôi chịu khó, dáng dấp cũng đẹp trai, còn biết chữ nữa, rất xứng với Phương Viện. Là thằng cả nhà chúng tôi không xứng với cháu."
Hai vợ chồng ông bà ta hành động nhất trí, nói đổi ý là đổi ý được luôn, không chút chần chừ.
Cha Lục tự nhủ thầm, nếu chuyện cưới xin này mà thành, về sau thằng hai cũng có nhà vợ giúp đỡ, cũng không quá tệ.
Phương Viện khá đồng ý với những lời mà cha Lục đã nói. Cô nhìn cậu hai Lục, tuy rằng anh không có quá nhiều ưu điểm, thế nhưng: "Ít nhất cách cư xử của anh ấy cũng đứng đắn hơn cậu cả nhà ông." Cũng chỉ có mỗi một ưu điểm này mà thôi.
Cậu hai Lục cảm thấy bản thân giống hệt một miếng thịt nằm trên thớt, để người ta săm soi, kén chọn.
Phương Viện hừ lạnh một tiếng, ngày hôm nay cô mệt lắm rồi, không muốn nhìn thấy hai tai họa kia nữa: "Nếu đã quyết định ở riêng, vậy thì căn nhà cũ của các người bên kia... chia cho chúng tôi, mọi người có ý kiến gì không?"
Ban nãy Phương Viện đang nói dở thì dừng một lát, khiến cha Lục tưởng rằng cô yêu cầu ông ta chuyển sang căn nhà đó ở; nhưng đến khi nghe hết câu, thấy mình không phải chuyển đi, ông ta mới khẽ thở phào. Ông ta đồng ý ngay tắp lự: "Không có ý kiến, một chút ý kiến cũng không có. Chẳng qua là để Phương Viện phải tủi thân rồi."
Phương Viện nhìn về phía mẹ Lục, mẹ Lục cũng lắc đầu theo: "Tôi không có, tôi không có, chỉ cần cháu không cảm thấy tủi thân là được."
Nếu không phải mẹ Lục có chút sợ Phương Viện, thì bà ta cũng không muốn sống cùng nhà thằng cả ở bên này. Thật ra mẹ Lục càng muốn để thằng cả và người đàn bà lẳng lơ kia dọn ra ngoài hơn, bởi vì nếu sống cùng thằng cả, chỉ sợ sau này chuyện cưới xin của thằng ba sẽ trở nên khó khăn cho xem.
Hai ông bà Lục không phải đối, mà cậu cả Lục lại càng không phản đối, bởi vì người phải chuyển ra ngoài đâu phải anh ta, đương nhiên, cho dù anh ta phản đối cũng vô dụng, thế nên chuyện này cứ được quyết định như thế.
Phương Viện bất mãn nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng dựa cửa: "Anh nhìn cái gì thế? Còn không nhanh sang nhà cũ dọn dẹp lại đi. Chút nhãn lực đó cũng không có, hóa ra sinh viên cũng chỉ đến thế mà thôi."
Cậu hai Lục đang định cất tiếng tranh luận, thì cha Lục đã vội vàng kéo con trai mình lại: "Thằng hai, cha xin lỗi con. Chuyện ngày hôm nay đúng là nhà chúng ta có lỗi với Phương Viện, nhà chúng ta đuối lý trước, mà cũng không thể chém anh cả con thành hai nửa, chia cho hai người phụ nữ mỗi người một nửa được."
Điều quan trọng là bây giờ Phương Viện người ta chướng mắt cậu cả Lục, nhà bọn họ lại không dám trêu chọc nhà họ Phương phía sau Phương Viện.
Hai vợ chồng ông bà ta hành động nhất trí, nói đổi ý là đổi ý được luôn, không chút chần chừ.
Cha Lục tự nhủ thầm, nếu chuyện cưới xin này mà thành, về sau thằng hai cũng có nhà vợ giúp đỡ, cũng không quá tệ.
Phương Viện khá đồng ý với những lời mà cha Lục đã nói. Cô nhìn cậu hai Lục, tuy rằng anh không có quá nhiều ưu điểm, thế nhưng: "Ít nhất cách cư xử của anh ấy cũng đứng đắn hơn cậu cả nhà ông." Cũng chỉ có mỗi một ưu điểm này mà thôi.
Cậu hai Lục cảm thấy bản thân giống hệt một miếng thịt nằm trên thớt, để người ta săm soi, kén chọn.
Phương Viện hừ lạnh một tiếng, ngày hôm nay cô mệt lắm rồi, không muốn nhìn thấy hai tai họa kia nữa: "Nếu đã quyết định ở riêng, vậy thì căn nhà cũ của các người bên kia... chia cho chúng tôi, mọi người có ý kiến gì không?"
Ban nãy Phương Viện đang nói dở thì dừng một lát, khiến cha Lục tưởng rằng cô yêu cầu ông ta chuyển sang căn nhà đó ở; nhưng đến khi nghe hết câu, thấy mình không phải chuyển đi, ông ta mới khẽ thở phào. Ông ta đồng ý ngay tắp lự: "Không có ý kiến, một chút ý kiến cũng không có. Chẳng qua là để Phương Viện phải tủi thân rồi."
Phương Viện nhìn về phía mẹ Lục, mẹ Lục cũng lắc đầu theo: "Tôi không có, tôi không có, chỉ cần cháu không cảm thấy tủi thân là được."
Nếu không phải mẹ Lục có chút sợ Phương Viện, thì bà ta cũng không muốn sống cùng nhà thằng cả ở bên này. Thật ra mẹ Lục càng muốn để thằng cả và người đàn bà lẳng lơ kia dọn ra ngoài hơn, bởi vì nếu sống cùng thằng cả, chỉ sợ sau này chuyện cưới xin của thằng ba sẽ trở nên khó khăn cho xem.
Hai ông bà Lục không phải đối, mà cậu cả Lục lại càng không phản đối, bởi vì người phải chuyển ra ngoài đâu phải anh ta, đương nhiên, cho dù anh ta phản đối cũng vô dụng, thế nên chuyện này cứ được quyết định như thế.
Phương Viện bất mãn nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng dựa cửa: "Anh nhìn cái gì thế? Còn không nhanh sang nhà cũ dọn dẹp lại đi. Chút nhãn lực đó cũng không có, hóa ra sinh viên cũng chỉ đến thế mà thôi."
Cậu hai Lục đang định cất tiếng tranh luận, thì cha Lục đã vội vàng kéo con trai mình lại: "Thằng hai, cha xin lỗi con. Chuyện ngày hôm nay đúng là nhà chúng ta có lỗi với Phương Viện, nhà chúng ta đuối lý trước, mà cũng không thể chém anh cả con thành hai nửa, chia cho hai người phụ nữ mỗi người một nửa được."
Điều quan trọng là bây giờ Phương Viện người ta chướng mắt cậu cả Lục, nhà bọn họ lại không dám trêu chọc nhà họ Phương phía sau Phương Viện.