Bà ta lắp bắp phản bác: "Không, không được. Con tôi còn phải thi đại học, làm rạng rỡ tổ tiên nữa."
Lý Manh muốn cướp đoạt những ngày tháng tốt đẹp của Phương Viện, cho nên tất nhiên là cô ta muốn tống Phương Viện - người có tính uy hiếp đối với cô ta đi thật xa rồi.
Thấy hai ông bà Lục chẳng làm nên cơm cháo gì, cô ta xắn tay áo đích thân ra trận, tức giận mắng: "Cô đúng là đồ vô liêm sỉ, vậy mà dám nhớ thương sinh viên đại học. Cô xứng à?"
Phương Viện liếc Lý Manh một cái, giọng cô tràn ngập sự khinh miệt: "Có vô liêm sỉ đến đâu cũng không thể so với cô được. Cô tưởng mình cướp được người của Phương Viện tôi nên lên mặt đấy à? Cô cũng không nhìn lại xem mình có xứng không? Cái loại người đạo đức bại hoại này, cũng chỉ có loại phụ nữ lăng loàn như cô mới nhìn trúng thôi."
Lý Manh định cãi lại, nhưng lại bị Phương Viện ném chiếc khăn mà cô đang cầm trong tay lên mặt: "Chướng mắt. Câm mồm!"
Cô nói đánh là đánh, căn bản không thèm để Lý Manh vào mắt.
Khiến cho bà Lục ở bên cạnh chứng kiến co rúm người lại, lập tức câm miệng theo Lý Manh.
Phương Viện ngạo nghễ nói với đám người có mặt ở đây: "Tôi vốn là một cô gái, tự nhiên đến nhà các người một chuyến lại thành người một đời chồng. Thiệt thòi như thế, tôi khó lòng mà nuốt trôi được, nhà họ Lục các người nhất định phải cho tôi một lời giải thích."
Mẹ Lục nhìn thằng con thứ hai đáng đứng ở góc kia, nuốt nuốt nước bọt nói: "Chúng ta bàn bạc lại được không? Người kết hôn với cô là thằng cả, việc này không thể xử lý như thế được, nếu bị đồn ra ngoài thì khó nghe lắm."
Gương mặt Phương Viện tối sầm lại. Cô ném một chiếc đĩa sắt có dán hai chữ "Hỉ" màu hồng đối xứng nhau về phía cậu cả nhà họ Lục: "Cái loại vô đạo đức, vô liêm sỉ như cậu cả nhà họ Lục các người, mà cũng xứng được bàn tán chung với tôi à?"
Người nhà họ Lục bất ngờ không bắt kịp chiếc đĩa, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc đĩa có dán hai chữ "Hỉ" màu hồng đối xứng nhau kia đập vào mũi cậu cả, máu mũi chảy ròng.
Cậu cả nhà họ Lục vừa bị đấm cho bầm tím mặt mũi, bây giờ lại còn bị người ta đập cho chảy máu mũi, thật sự vô cùng thê thảm. Cảnh tượng tàn bạo đến nỗi hai ông bà Lục không nỡ nhìn.
Cô gái này không biết nói lý, bảo đánh là đánh luôn, tính cách này không hợp với người nhà họ Lục.
Mẹ Lục căn cứ vào hiện tượng để nhìn thấu bản chất, một cô gái như Phương Viện mà đã ngang ngược đến mức này rồi, không biết mấy anh trai nổi tiếng cưng chiều em gái của Phương Viện còn ngang ngược đến mức nào nữa. Chỉ cần nghĩ thôi mà chân mẹ Lục đã mềm nhũn, bà ta mím môi muốn khóc.
Lý Manh muốn cướp đoạt những ngày tháng tốt đẹp của Phương Viện, cho nên tất nhiên là cô ta muốn tống Phương Viện - người có tính uy hiếp đối với cô ta đi thật xa rồi.
Thấy hai ông bà Lục chẳng làm nên cơm cháo gì, cô ta xắn tay áo đích thân ra trận, tức giận mắng: "Cô đúng là đồ vô liêm sỉ, vậy mà dám nhớ thương sinh viên đại học. Cô xứng à?"
Phương Viện liếc Lý Manh một cái, giọng cô tràn ngập sự khinh miệt: "Có vô liêm sỉ đến đâu cũng không thể so với cô được. Cô tưởng mình cướp được người của Phương Viện tôi nên lên mặt đấy à? Cô cũng không nhìn lại xem mình có xứng không? Cái loại người đạo đức bại hoại này, cũng chỉ có loại phụ nữ lăng loàn như cô mới nhìn trúng thôi."
Lý Manh định cãi lại, nhưng lại bị Phương Viện ném chiếc khăn mà cô đang cầm trong tay lên mặt: "Chướng mắt. Câm mồm!"
Cô nói đánh là đánh, căn bản không thèm để Lý Manh vào mắt.
Khiến cho bà Lục ở bên cạnh chứng kiến co rúm người lại, lập tức câm miệng theo Lý Manh.
Phương Viện ngạo nghễ nói với đám người có mặt ở đây: "Tôi vốn là một cô gái, tự nhiên đến nhà các người một chuyến lại thành người một đời chồng. Thiệt thòi như thế, tôi khó lòng mà nuốt trôi được, nhà họ Lục các người nhất định phải cho tôi một lời giải thích."
Mẹ Lục nhìn thằng con thứ hai đáng đứng ở góc kia, nuốt nuốt nước bọt nói: "Chúng ta bàn bạc lại được không? Người kết hôn với cô là thằng cả, việc này không thể xử lý như thế được, nếu bị đồn ra ngoài thì khó nghe lắm."
Gương mặt Phương Viện tối sầm lại. Cô ném một chiếc đĩa sắt có dán hai chữ "Hỉ" màu hồng đối xứng nhau về phía cậu cả nhà họ Lục: "Cái loại vô đạo đức, vô liêm sỉ như cậu cả nhà họ Lục các người, mà cũng xứng được bàn tán chung với tôi à?"
Người nhà họ Lục bất ngờ không bắt kịp chiếc đĩa, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc đĩa có dán hai chữ "Hỉ" màu hồng đối xứng nhau kia đập vào mũi cậu cả, máu mũi chảy ròng.
Cậu cả nhà họ Lục vừa bị đấm cho bầm tím mặt mũi, bây giờ lại còn bị người ta đập cho chảy máu mũi, thật sự vô cùng thê thảm. Cảnh tượng tàn bạo đến nỗi hai ông bà Lục không nỡ nhìn.
Cô gái này không biết nói lý, bảo đánh là đánh luôn, tính cách này không hợp với người nhà họ Lục.
Mẹ Lục căn cứ vào hiện tượng để nhìn thấu bản chất, một cô gái như Phương Viện mà đã ngang ngược đến mức này rồi, không biết mấy anh trai nổi tiếng cưng chiều em gái của Phương Viện còn ngang ngược đến mức nào nữa. Chỉ cần nghĩ thôi mà chân mẹ Lục đã mềm nhũn, bà ta mím môi muốn khóc.