Phương Viện: "Các người đừng tưởng sinh viên nhà các người tốt hơn tôi, người đọc sách nhiều mưu nhiều kế, còn không biết làm việc đồng áng, tôi mới là người thiệt thòi đây này. Hơn nữa, cho dù sinh viên hay học sinh tiểu học thì cũng là học sinh cả thôi, không kiếm ra tiền, không nuôi được gia đình."
Mẹ Lục nghẹn họng. Con trai của bà ta muốn tiếp tục học lên cao, đúng là trong vòng ba năm nữa, cũng không thể kiếm ra tiền.
Phương Viện liếc mắt nhìn cậu hai Lục một cái: "Mặt mũi lúc nào cũng âm u, chẳng có chút vui mừng nào, tôi không chê là tốt lắm rồi."
Thân là một sinh viên học giỏi nổi tiếng cả huyện, vậy mà lại bị chê bai thậm tệ thế này, cậu hai Lúc giận đến độ suýt chút nữa đã quay lưng bỏ đi.
Nếu không phải nhìn ra cô gái này là người ngang ngược vô lý, thì kiểu gì anh cũng phải tranh cãi với cô một trận.
Phương Viện nói xong thì dừng lại một lát, cô lia mắt nhìn quanh từng người nhà họ Lục, khí thế khiến đám người trong phòng đều không dám thở mạnh.
Họa do các người gây ra, bây giờ giải quyết thế nào, thì tự cách người đi mà nghĩ cho kĩ.
Người nhà họ Lục không nói gì, đây là chuyện lớn, bọn họ không nỡ để trứng phượng hoàng nhà bọn họ bị cướp đi như thế.
Nhưng mà nghĩ đến nhà họ Phương, nghĩ đến danh tiếng nhà họ Phương trong cái thôn này, còn có Ngũ Hổ nhà họ Phương, bọn họ có tức mà không dám nói.
Chủ yếu là do chuyện này nhà họ Lục đuối lý, chuyện cậu cả Lục gây ra vô cùng dọa người. Đương nhiên, đúng như những lời Phương Viện nói, nuôi sinh viên vô cùng tốn tiền, trong lòng mỗi người nhà họ Lục đều có suy tính.
Mặt mũi Phương Viện đen xì, sao người nhà này chẳng nói câu nào thế? Cô lại đạp thêm một cú vào cái ban bị mình lật đổ ban nãy: "Các người nghe có hiểu không thế?"
Trùng hợp một đĩa đồ ăn bay sượt qua tai mẹ Lục.
Mẹ Lục che mũi theo bản năng, bà ta vội vàng nói: "Nghe hiểu rồi, chúng tôi sẽ bồi thường một người chồng khác cho cô. Thằng hai, thằng hai nhà chúng tôi rất tốt, vừa có diện mạo, vừa có đức hạnh, chúng tôi bồi thường thằng hai cho cô. Thằng hai vô cùng xứng với cô."
Làm bậy rồi, sao lại rước một cô gái như thế này về nhà cơ chứ? Thằng hai chính là trứng phượng hoàng nhà bà ta cơ mà. Mẹ Lục dứt lời thì lập tức che miệng, khóc không thành tiếng.
Cha Lục nghe thấy vợ già nhà mình nói thế, thì lắp bắp nửa ngày cũng không thốt nổi một lời. Làm thế có được không? Vợ già nhà ông ta đúng là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sửa miệng nhanh thế cơ chứ.
Thế nhưng đúng thật là thằng hai đi học tốn rất nhiều tiền, mà chuyện cưới xin của thằng cả đã đào rỗng tiền bạc trong nhà rồi. Tuy rằng Phương Viện không xứng với thằng hai, nhưng nếu thành thân, thì ít nhiều cũng có thể giúp đỡ.
Nhà họ Phương giàu lắm. Cha Lục nghĩ đến chuyện này, cũng không nói ra lời phản bác.
Phương Viện gật đầu, mấy câu này cũng khá xuôi tai.
Mẹ Lục nghẹn họng. Con trai của bà ta muốn tiếp tục học lên cao, đúng là trong vòng ba năm nữa, cũng không thể kiếm ra tiền.
Phương Viện liếc mắt nhìn cậu hai Lục một cái: "Mặt mũi lúc nào cũng âm u, chẳng có chút vui mừng nào, tôi không chê là tốt lắm rồi."
Thân là một sinh viên học giỏi nổi tiếng cả huyện, vậy mà lại bị chê bai thậm tệ thế này, cậu hai Lúc giận đến độ suýt chút nữa đã quay lưng bỏ đi.
Nếu không phải nhìn ra cô gái này là người ngang ngược vô lý, thì kiểu gì anh cũng phải tranh cãi với cô một trận.
Phương Viện nói xong thì dừng lại một lát, cô lia mắt nhìn quanh từng người nhà họ Lục, khí thế khiến đám người trong phòng đều không dám thở mạnh.
Họa do các người gây ra, bây giờ giải quyết thế nào, thì tự cách người đi mà nghĩ cho kĩ.
Người nhà họ Lục không nói gì, đây là chuyện lớn, bọn họ không nỡ để trứng phượng hoàng nhà bọn họ bị cướp đi như thế.
Nhưng mà nghĩ đến nhà họ Phương, nghĩ đến danh tiếng nhà họ Phương trong cái thôn này, còn có Ngũ Hổ nhà họ Phương, bọn họ có tức mà không dám nói.
Chủ yếu là do chuyện này nhà họ Lục đuối lý, chuyện cậu cả Lục gây ra vô cùng dọa người. Đương nhiên, đúng như những lời Phương Viện nói, nuôi sinh viên vô cùng tốn tiền, trong lòng mỗi người nhà họ Lục đều có suy tính.
Mặt mũi Phương Viện đen xì, sao người nhà này chẳng nói câu nào thế? Cô lại đạp thêm một cú vào cái ban bị mình lật đổ ban nãy: "Các người nghe có hiểu không thế?"
Trùng hợp một đĩa đồ ăn bay sượt qua tai mẹ Lục.
Mẹ Lục che mũi theo bản năng, bà ta vội vàng nói: "Nghe hiểu rồi, chúng tôi sẽ bồi thường một người chồng khác cho cô. Thằng hai, thằng hai nhà chúng tôi rất tốt, vừa có diện mạo, vừa có đức hạnh, chúng tôi bồi thường thằng hai cho cô. Thằng hai vô cùng xứng với cô."
Làm bậy rồi, sao lại rước một cô gái như thế này về nhà cơ chứ? Thằng hai chính là trứng phượng hoàng nhà bà ta cơ mà. Mẹ Lục dứt lời thì lập tức che miệng, khóc không thành tiếng.
Cha Lục nghe thấy vợ già nhà mình nói thế, thì lắp bắp nửa ngày cũng không thốt nổi một lời. Làm thế có được không? Vợ già nhà ông ta đúng là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sửa miệng nhanh thế cơ chứ.
Thế nhưng đúng thật là thằng hai đi học tốn rất nhiều tiền, mà chuyện cưới xin của thằng cả đã đào rỗng tiền bạc trong nhà rồi. Tuy rằng Phương Viện không xứng với thằng hai, nhưng nếu thành thân, thì ít nhiều cũng có thể giúp đỡ.
Nhà họ Phương giàu lắm. Cha Lục nghĩ đến chuyện này, cũng không nói ra lời phản bác.
Phương Viện gật đầu, mấy câu này cũng khá xuôi tai.