Lý Manh không muốn bị đuổi ra ngoài, nếu bắt buộc phải đuổi người thì đuổi người phụ nữ đanh đá kia đi là tốt nhất, còn cô ta muốn ở lại nhà họ Lục, đến lúc cô ta thể hiện rồi.
Tròng mắt cô ta đảo quanh, sau đó nhìn vào người đang đứng giữa nhóm người nhà họ Lục, nói: "Người phụ nữ này, sao cô chẳng nói lý gì thế hả? Người ta bảo lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Loại con gái không ai thèm cưới như cô, nhà họ Lục có thể giữ cô lại đã không tệ rồi. Nếu cô không muốn ở nhà, thì cô đi đi, chẳng ai giữ cô cả."
Phương Viện liếc Lý Manh một cái, lông mày cô khẽ nhướng lên, ánh mắt miệt thị không thèm che giấu: "Có chuyện của cô à? Nếu để tôi nghe thấy cô lắm lời nữa, có tin tôi tát cô không?"
Lý Manh bị dọa lùi từng bước về phía sau: "Đồ phụ nữ vô lý nhà cô. Vậy cô nói nên làm gì bây giờ? Tôi nhất định sẽ không đi khỏi nhà này, không có Lục Phong, tôi sẽ không sống được."
Phương Viện hừ lạnh, cô đảo khắp căn nhà tồi tàn này một vòng, rồi nói với hai ông bà Lục: "Được rồi, bọn họ không đi, hai ông bà cũng không đồng ý đuổi bọn họ đi, vậy ở riêng thôi."
Cha Lục mới cưới hai cô con dâu vào cửa thôi, còn một thằng con út nữa vẫn chưa lấy vợ đâu, thế nên ông ta thật sự không muốn cho các con ở riêng. Thế nhưng, cũng không phải không thể.
Ông ta nói với Phương Viện bằng giọng điệu thương lượng: "Chuyện này không tốt lắm đâu."
Phương Viện nói thẳng: "Tôi không thể sống cùng với loại người có tính cách lăng loàn thế này được. Tôi sợ mất thể diện."
Cậu hai nhà họ Lục liếc Phương Viện một cái, suýt chút nữa anh đã nói, cô có "thể diện" đâu mà mất.
Thế nhưng may mà anh kịp bình tĩnh lại, nuốt những lời nói đã lên đến họng xuống bụng, nếu không, chắc chắn anh sẽ chọc giận nữ sát tinh này mất.
Lục Phong bị câu nói "tính cách lăng loàn" này đến "tính cách lăng loàn" khác của cô chọc cho tức giận đến độ đỏ mặt tía tai, cứ sỉ nhục anh ta hết lần này đến lần khác như thế, cho rằng anh ta không biết xấu hổ đấy à: "Dựa vào đâu hả? Đây là nhà họ Lục, vẫn chưa đến lượt cô đưa ra quyết định."
Phương Viện không cần suy nghĩ đã trả lời như nước chảy mây trôi: "Dựa vào chuyện anh là loại vô đạo đức, vô liêm sỉ, lừa hôn. Dựa vào hành động giấu giếm vô đạo đức mà nhà họ Lục các người đã làm."
Cô lại nói tiếp: "Nhà họ Lục các người, tôi không có quyền quyết định, chẳng lẽ để loại vô đạo đức như anh làm chủ nhà, có quyền quyết định, để cả gia đình mất mặt xấu hổ à?"
Tròng mắt cô ta đảo quanh, sau đó nhìn vào người đang đứng giữa nhóm người nhà họ Lục, nói: "Người phụ nữ này, sao cô chẳng nói lý gì thế hả? Người ta bảo lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Loại con gái không ai thèm cưới như cô, nhà họ Lục có thể giữ cô lại đã không tệ rồi. Nếu cô không muốn ở nhà, thì cô đi đi, chẳng ai giữ cô cả."
Phương Viện liếc Lý Manh một cái, lông mày cô khẽ nhướng lên, ánh mắt miệt thị không thèm che giấu: "Có chuyện của cô à? Nếu để tôi nghe thấy cô lắm lời nữa, có tin tôi tát cô không?"
Lý Manh bị dọa lùi từng bước về phía sau: "Đồ phụ nữ vô lý nhà cô. Vậy cô nói nên làm gì bây giờ? Tôi nhất định sẽ không đi khỏi nhà này, không có Lục Phong, tôi sẽ không sống được."
Phương Viện hừ lạnh, cô đảo khắp căn nhà tồi tàn này một vòng, rồi nói với hai ông bà Lục: "Được rồi, bọn họ không đi, hai ông bà cũng không đồng ý đuổi bọn họ đi, vậy ở riêng thôi."
Cha Lục mới cưới hai cô con dâu vào cửa thôi, còn một thằng con út nữa vẫn chưa lấy vợ đâu, thế nên ông ta thật sự không muốn cho các con ở riêng. Thế nhưng, cũng không phải không thể.
Ông ta nói với Phương Viện bằng giọng điệu thương lượng: "Chuyện này không tốt lắm đâu."
Phương Viện nói thẳng: "Tôi không thể sống cùng với loại người có tính cách lăng loàn thế này được. Tôi sợ mất thể diện."
Cậu hai nhà họ Lục liếc Phương Viện một cái, suýt chút nữa anh đã nói, cô có "thể diện" đâu mà mất.
Thế nhưng may mà anh kịp bình tĩnh lại, nuốt những lời nói đã lên đến họng xuống bụng, nếu không, chắc chắn anh sẽ chọc giận nữ sát tinh này mất.
Lục Phong bị câu nói "tính cách lăng loàn" này đến "tính cách lăng loàn" khác của cô chọc cho tức giận đến độ đỏ mặt tía tai, cứ sỉ nhục anh ta hết lần này đến lần khác như thế, cho rằng anh ta không biết xấu hổ đấy à: "Dựa vào đâu hả? Đây là nhà họ Lục, vẫn chưa đến lượt cô đưa ra quyết định."
Phương Viện không cần suy nghĩ đã trả lời như nước chảy mây trôi: "Dựa vào chuyện anh là loại vô đạo đức, vô liêm sỉ, lừa hôn. Dựa vào hành động giấu giếm vô đạo đức mà nhà họ Lục các người đã làm."
Cô lại nói tiếp: "Nhà họ Lục các người, tôi không có quyền quyết định, chẳng lẽ để loại vô đạo đức như anh làm chủ nhà, có quyền quyết định, để cả gia đình mất mặt xấu hổ à?"