Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu hai nhà họ Lục tiến vào giúp đỡ can ngăn, nghe vậy thì khẽ cau mày. Đây là chuyện có thể đồng ý một cách tùy tiện như thế ư? Đồng ý rồi lỡ không thực hiện được thì sao?

Phương Viện đánh giá một lượt cái gia đình rách nát này, chẳng có gì có thể lọt mắt cô cả. Thế nhưng thật ra hai thằng nhóc ban nãy vào can ngăn kia, cũng khá đẹp trai đấy chứ.

Cái người đang cau mày, cụp mắt kia đã thu hút sự chú ý của cô. Phương Viện hỏi: "Anh ấy, là người nhà các người à?"

Cha mẹ Lục cùng nhìn theo tầm mắt của Phương Viện, rồi lập tức vội vàng giới thiệu với cô: "Đây là thằng hai nhà tôi."

Phương Viện nghiêm mặt đánh giá anh từ trên xuống dưới, cơ thể có chút gầy gò, dáng dấp lại vô cùng tuấn tú, chẳng qua mặt mũi cau có suốt nãy giờ. Cô thuận miệng hỏi: "Đã đính hôn chưa?"

Cha Lục không biết Phương Viện định làm gì, chỉ lắp bắp trả lời: "Thằng hai vẫn chưa đính hôn."

Mẹ Lục lắp bắp bổ sung một câu: "Thằng hai nhà chúng tôi học giỏi lắm, nổi tiếng khắp cái huyện này, về sau chắc chắn sẽ thi đỗ đại học."

Phương Viện hỏi thanh niên đang đứng dựa vào cửa nhà: "Anh có tự đính ước với ai không?"

Con người cậu hai nhà họ Lục này kín đáo, thâm trầm, anh đã quen kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay, hiếm khi để người ta nắm quyền chủ đạo như hôm nay.

Thế nhưng chuyện ngày hôm nay, là nhà họ Lục anh đuối lý. Hai cô gái cùng gả cho một người, còn quậy ầm ĩ đến tình trạng này, cậu hai nhà họ Lục đang nghĩ cách để giải quyết chuyện này một cách hòa bình.



Hơn nữa, nhà họ Phương cũng không phải hạng dễ chọc, cô gái Phương Viện này vừa đanh đá vừa ngang ngược, danh bất hư truyền. Cho nên từ đầu đến cuối, cặp mày của cậu hai nhà họ Lục vẫn chưa từng thả lỏng.

Cha Lục nhanh chóng trả lời thay cậu hai: "không, không đâu. Làm gì có điều kiện mà đính ước, tiền bạc trong nhà đều gom góp để dành cho thằng cả cưới vợ hết rồi."

Còn một hơi cưới tận hai người: đính hôn, từ hôn, lại đính hôn, đây không phải lãng phí tiền bạc ư?

Cha Lục sợ bản thân nói chậm một chút, thì sẽ chọc cho con nhóc Phương Viện kia đánh thằng hai nhà mình.

Phương Viện chỉ vào thanh niên đang dựa cửa, giọng điệu vô cùng ngang ngược: "Em hỏi anh đấy? Anh tự trả lời." Dáng vẻ nếu anh dám không trả lời, cô sẽ lập tức đánh anh.

Không tìm anh cả gây phiền phức thì thôi, sao lại đốt lửa lên tận đầu anh rồi? Cậu hai nhà họ Lục liếc cô gái Phương Viện đang săm soi anh, không bỏ sót một chỗ nào thì cảm thán: cô gái này ngang ngược quá đi mất.

Cậu hai biết, vào lúc này tốt nhất nên làm theo lời cô nói, anh cất giọng trong trẻo đáp: "Không có."

Phương Viện hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng cô có chút chướng mắt cậu hai nhà họ Lục này. Người lớn thế này rồi, mà hỏi cái gì thì đáp cái nấy, chỉ sợ là người không có chủ kiến, được cái giọng nói dễ nghe bù lại.

Phương Viện cất tiếng: "Chọn anh ấy vậy. Hôm nay, tôi chính là vợ cậu hai mà nhà họ Lục các người cưới về, vợ sinh viên."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK